Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Trận tuyết đầu mùa này rơi rất nhiều, thực mau liền đem trời đất bọc thành một màu trắng xoá.
Chúc Thanh Thần ôm lấy lò sưởi tay, ngồi ở trong đình hậu viện ngắm tuyết. Gió lạnh thổi những bông hoa tuyết rơi xuống áo choàng cậu.
Liễu Ngạn ngồi cạnh, nấu tuyết pha trà.
Bùi Tuyên cùng mấy cái học trò khác cùng nhau chơi ném tuyết, một đám chạy vòng quanh như những chú chó săn nhỏ chưa từng nhìn thấy tuyết, chơi chơi thực vui vẻ.
“Phu tử.” Liễu Ngạn đem chén trà đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần bưng lên chén trà, nhấp một ngụm, nước trà ấm áp làm tứ chi đều như được sưởi ấm.
Chúc Thanh Thần cười hỏi Liễu Ngạn: “Ngươi như thế nào không cùng bọn họ chơi đùa?”
Liễu Ngạn nhàn nhạt đáp: “Học trò dù gì cũng là sư huynh, so với bọn họ lớn hơn mấy tuổi, để bọn họ chơi chơi đi thôi, học trò bồi phu tử là tốt rồi.”
Chúc Thanh Thần dừng một chút: “Nhưng ta nhớ rõ, ngươi so với bọn họ ít hơn vài tuồi mới đúng?”
Danh xưng “Liễu sư huynh” nhưng kỳ thực tuổi tác hắn là nhỏ nhất trong cái đám học trò này.
Liễu Ngạn nhất thời vô ngôn: “Học trò xuất thân thế gia công tử, tâm trí so với bọn họ đều hơn mấy tuổi, trò chơi ấu trĩ như thế, ta đã sớm khinh thường chơi qua.”
“Ừm, nghe rất có đạo lý.” Chúc Thanh Thần gật gật đầu, “Kia phu tử không phải thế gia công tử, so với ngươi cũng muốn nhỏ một ít.”
Liễu Ngạn đột nhiên cảm thấy không ổn: “Phu tử…”
“Vậy phu tử cũng có thể chơi ném tuyết!” Chúc Thanh Thần đem áo choàng ném về phía sau, một bên chạy khỏi đình, một bên vén vạt áo nhét vào thắt lưng, khom người làm một quả cầu tuyết, hung hăng mà nện lên người Tống Phong.
“Ai?” Tống Phong kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại là phu tử nhà mình, vội vàng thu liễm biểu tình, nín thở ngưng thần, “Phu tử.”
Chúc Thanh Thần lại ném hắn một lần nữa: “Tống Phong, văn chương hôm qua ngươi viết đến tệ như vậy, đang viết còn ngủ gật, ta cùng ngươi giảng ngươi còn không nghe, đáng đánh.”
“Người tiếp theo, Trần Tranh, hôm trước không đến nghe giảng, hôm qua còn cũng bạn ngồi cùng trò chuyện nói nhỏ, ngươi cũng nên đánh.”
“Còn có Từ Dung, cùng Trần Tranh nói nhỏ, nhân gia người ta đã không để ý đến ngươi, ngươi còn liều mạng quấn lấy hắn nói chuyện, nên ném ngươi hai cái.”
Chúc phu tử bắt đầu báo thù, học sinh một đám không dám chống cự chỉ có thể nơi nơi né tránh.
“Phu tử, ngài ném sai rồi, ngài mấy hôm trước còn nói ta chính là học trò tâm đắc nhất của ngài!”
“Đánh chính là ngươi, Bùi Tuyên, đọc sách đọc đến lớn tiếng như vậy, hàng xóm tìm ta oán giận rất nhiều lần! Sớm muộn gì ta cũng xây một bức tường thật dày đem ngươi nhốt vào trong đó, để ngươi đọc ba ngày ba đêm.”
Chúc phu tử đồ sát đến điên rồi, xắn ống tay áo, mỗi cái học sinh đều bị ném qua hai lần.
Biểu tình tàn khốc, hưng hăng tấn công.
Trong lúc nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Liễu Ngạn ngồi trong đình, mặt mày nhàn nhã pha trà, trong lòng thực chất đang vung kỳ cổ vũ.
Phu tử, đánh hay lắm! Bùi Tuyên nên đánh!
Giây tiếp theo, một quả cầu tuyết bay đến người hắn, nện lên ống tay áo.
Liễu Ngạn cực kỳ khϊếp sợ ngẩng đầu: “Phu tử, học trò làm sai cái gì?”
Chúc Thanh Thần thả lỏng tay, vén ống tay áo đã trượt xuống: “Ngươi còn dám hỏi? ‘Bá tánh như dê bò, thánh nhân tự mình lùa’ có phải ngươi viết hay không? Ngươi có năng lực như thế đâu? Đem người ta khắp nơi đều thành gia súc à?”
Liễu Ngạn cúi đầu: “Học trò sai rồi.”
Chúc Thanh Thần đem mỗi cái học sinh đều giáo huấn qua một lần, thở hổn hển, thân thể đảo một cái sắp ngã lăn ra đất.
Bọn học sinh đứng thành một hàng ngoan ngoãn nghe giáo huấn, thấy cậu muốn đổ, vội vàng đỡ cậu.
Chúc Thanh Thần vung tay, ngã xuống nền tuyết mềm, vung ống tay áo quạt quạt cho mình, thấp giọng lẩm bẩm: “Mệt chết đi được, mang học sinh cũng mệt chết đi được. Khó trách phu tử lúc trước cũng đánh lòng bàn tay ta.”
Hệ thống nói: “Trước đây ngươi chỉ mang qua một mình Thái Tử, đương nhiên tương đối nhẹ nhàng.”
Chúc Thanh Thần bất đắc dĩ: “Ta nói lần cuối, đó là hư danh, Lý Việt không có Thái Tử, ta không có dạy qua Thái Tử.”
Hệ thống là cái não cá vàng.
Đang lúc này, bên ngoài có ngươi tới.
“Chúc phu tử, trong cung có chỉ, ta ở bên ngoài chờ ngài.”
Bọn học sinh vội vàng tiến lên đem Chúc Thanh Thần vớt lên từ trên nền tuyết.
Chúc Thanh Thần vỗ vỗ tuyết dính trên người, lại sửa sang lại tóc, xác nhận chính mình dung nhan đoan đoan chính chính, không có gì không ổn mới mang theo bọn học sinh ra ngoài tiếp chỉ.
Nói mới nhớ, cậu đến đây đã hai ngày, bởi vì là Học Quan không cần tới thượng triều, luôn ở học cung hoặc phủ đệ, còn có Bùi thị tửu phường, ba chổ một đường, cũng chưa từng thấy qua hoàng đế ở đây.
Không biết hoàng đế đột nhiên truyền chỉ là vì chuyện gì?
Ở trên đường, hệ thống giúp cậu đem tin tức có quan hệ với vị hoàng đế này đều đào ra tới.
Trong thoại bản viết, vị hoàng đế này là huynh trưởng Kính Vương, một hôn quân không hơn không kém.
Hoàng đế có mắt không tròng, đem Bùi Tuyên cái này đáng ra phải là Trạng Nguyên Lang sung quân biên cương, lại trời sinh tính tình đa nghi, nghi kỵ Kính Vương, từng bước bức vào tuyệt lộ, bản chất hiếu chiến, trời sinh lại có tính tình thô bạo.
Tóm lại, tất cả từ ngữ không tốt đều có thể dùng để hình dung hắn ta, dùng lời nói của hệ thống chính là “Đây là đại phản diện trong thoại bản, chỉ cần quan hệ của công thụ xuất hiện vấn đề, thì chính là lỗi của phản diện”.
Cuối cùng Kính Vương tạo phản thành công, vị hoàng đế này thắt cổ tự vẫn trong chính điện.
Bởi vì hắn đã từng có mắt không tròng, đưa Bùi Tuyên sung quân biên quan, Kính Vương vì giúp Bùi Tuyên xả giận, chọn “Lệ” làm thuỵ hào cho hắn.
Đến lúc sau, khi Bùi Tuyên gieo mình xuống thành lầu, Kính Vương liền đem thi thể tiên đế đào ra tới, treo trên thành lầu, thiên đao vạn quả phát tiết phẫn nộ.
Chúc Thanh Thần đã hỏi qua hệ thống vô số lần vấn đề “vì cái gì Kính Vương không hướng Bùi Tuyên chuộc tội”.