Chương 1: Quốc tang (TG1 - Cổ đại)

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Thừa Thiên năm đầu tiên, ngày mười bảy đông nguyệt.

Vào thời điểm quốc tang, Phượng Tường thành rơi tuyết đầu mùa, cờ tang bay phấp phới, tiền giấy tán loạn.

Hai hàng binh lính gõ chiêng dọn đường, nam nhân cao lớn mặc thiết giáp, vẻ mặt trang nghiêm, hai tay ôm linh vị.

Theo sau là chiếc quan tài dày nặng được nâng bởi mười sáu người, bao gồm cả văn thần võ tướng, cung nhân thái giám, một đường từ giã.

Bá tánh khắp kinh thành mang khăn trắng, đỡ nhau mà đi.

“Chúc đại nhân mấy hôm trước còn đến học đường xem tiểu hài tử đọc bài. Như thế nào liền…”

“Chúc đại nhân vừa nhược quán, còn trẻ như vậy….”

“Chúc đại nhân….Chúc đại nhân!”

Trong phút chốc cả kinh thành tràn ngập tiếng khóc thương.

Cùng lúc đó, “Chúc đại nhân” trong miệng bọn họ __

Chúc Thanh Thần mặc quan phục đỏ, tay cầm quạt lông chim trắng, lửng lơ trên quan tài của chính mình.

Ừm, đúng vậy, cái tên đoản mệnh kia chính là cậu.

Chúc Thanh Thần nhìn bá tánh khóc rống, lại nhìn nhìn đồng liêu đang rơi lệ, hướng bọn họ vẫy vẫy quạt lông chim, muốn đem nước mắt quạt khô đi: “Đừng khóc, kiếp sau còn có thể gặp lại.”

Chính là bọn họ không nghe được Chúc Thanh Thần nói chuyện, càng hung hăng khóc lớn.

Chúc Thanh Thần khịt mũi: “Thực xin lỗi, ta không nên chết sớm như vậy, ta sai rồi, đừng khóc nữa…”

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ phía sau: “Tìm được ngươi rồi, phu tử giỏi nhất thế giới!”

Ai? Là ai đang nói chuyện với y?

Chúc Thanh Thần vội vã nhìn quanh bốn phía.

Một quả cầu ánh sáng xanh vọt tới trước mặt: “Ta ở chổ này!”

Chúc Thanh Thần bị doạ sợ ngã ngồi lên nắp quan tài của chính mình: “Ngươi là cái gì vậy?”

Tiểu quang cầu nói: “Ta đến từ Tổng bộ hệ thống xuyên thư, phụ trách hỗ trợ ký chủ xuyên qua các tiểu thế giới, hoàn thành nhiệm vụ.”

Chúc Thanh Thần nghe xong càng thêm mờ mịt: “Có thể phiền toái ngươi nói rõ ràng một chút?”

“Trên thế giới này có rất nhiều thoại bản, chổ các ngươi đang sống cũng kêu là thoại bản. Trong thoại bản có hàng nghìn hàng vạn nhân vật, vận mệnh không giống nhau. Nhiệm vụ của chúng ta chính là, xuyên vào trong sách, trở thành tiên sinh của bọn họ, thay bọn họ đổi vận mệnh!”

“Ừ…” Chúc Thanh Thần giống như minh bạch, “Nhưng tại sao lại chọn ta?”

“Bởi vì ngươi chính là tiên sinh giỏi nhất trên thế giới này nha, nhiệm vụ của chúng ta là ‘làm phu tử’!”

“Nhưng ta còn chưa từng làm phu tử."

“Sao có thể?” Hệ thống bay đến đám người đằng trước, dừng trước nam nhân cầm linh vị, chỉ vào chữ trên linh vị “Thái phó Thái Tử”, đúng lý hợp tình, “Trước khi đến đây ta đã điều tra qua, ‘Thái phó Thái Tử’ chính là phu tử tốt nhất thế giời này!”

“….”

“Ngươi nghĩ có khả năng hay không, chức vị này chỉ là hư danh?”

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

Chúc Thanh Thần có chút nghi ngờ năng lực của nó, ý đồ trốn phía sau lưng người cầm linh vị, “Ta có thể không đi hay không?”

Hệ thống liếc nhìn nam nhân: “Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể đạt được giá trị sinh mệnh. Nếu giá trị sinh mệnh đầy, có thể sống lại, phá quan tài mà ra, ngươi cùng bằng hữu còn có cơ hội tái ngộ.”

Chúc Thanh Thần lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn giơ tay: “Ta muốn báo danh! Để ta báo danh!”

Hệ thống thực vừa lòng: “Rất tốt, đủ nhiệt tình.”

Tiểu quang cầu bắn ra ánh sáng, bay đến trước mặt Chúc Thanh Thần.

Giống như một con bướm vỗ cánh, ở trên trán cậu điểm một cái.

Trong không trung phát ra âm thanh nhắc nhở [Đang trói buộc ký chủ].

Chúc Thanh Thần nóng lòng muốn thử, ta đã sẳn sàng, ta đã sẳn sàng!

“Hệ thống, Khổng Tử có được xem như thoại bản không? Ta có thể xuyên vào Khổng Tử không? Ta muốn cùng Khổng Tử gặp mặt.”

Hệ thống: “?”

“Ngươi là đang nói cái gì?”

“Không tính sao? Thế Lão Tử có thể chứ? Cùng Lão Tử gặp mặt cũng được.”

Hệ thống: “??”

“Ngươi nói một thể luôn đi!”

“Trang Tử? Mạnh Tử? Hàn Phi Tử?” Chúc Thanh Thần chấp hai tay trước ngực nhìn nó đầy mong đợi, “Nếu có thể cùng những vị “Tử” này đồng thời gặp mặt uống một ly thì tốt hơn. Ta có thể chuẩn bị rượu, bất quá bọn họ phải chi tiền.”

Hệ thống: “???”

“Ngươi là đi làm nhiệm vụ hay là đi kết giao bằng hữu? Không có “Tử”! Một cái “Tử” cũng không có! Nơi này của ta chỉ có , "Sau khi u ám thụ nhảy xuống thành lầu", "Hoa hồng ẩm ướt" cùng "Tiên sinh, ta không yêu ngươi"!”

Chúc Thanh Thần: “…”

Những cuốn sách này nghe có vẻ lạ lạ.

Hệ thống: “…”

Vị Thái phó Thái Tử này thoạt nhìn cũng kỳ kỳ.

Hiện tại hối hận còn kịp không?

Giây tiếp theo âm thanh [Trói buộc thành công] truyền đến, một cánh cửa xuất hiện giữa không trung.

Chờ một chút….

Chúc Thanh Thần cùng hệ thống liếc nhìn nhau, không kịp hối hận đã bị một trận gió xoáy mạnh mẽ hút đi vào.