- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Hệ Thống
- Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!
- Chương 67: Ếch Ngồi Đáy Giếng !
Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!
Chương 67: Ếch Ngồi Đáy Giếng !
Editor: Kingofbattle
Sau khi linh lực được khôi phục, Sờ Huyền lại truyền linh lực vào lần nữa, trên mặt Vạn Thiên kính lại xuất hiện gợn sóng, bên trong lại xuất hiện hình ảnh.
Soạt!
Hắn thấy bên trong sóng lớn cuộn trào, dường như là kết nối tới một đại dương.
Hình ảnh có hơi chuyển động, quan sát phạm vi mà Vạn Thiên kính kết nối tới, đập vào mắt chỉ thấy sóng lớn dập dờn, ngay cả một con cá cũng không thấy.
Sở Huyền có chút thất vọng, khu vực được kết nối lần thứ hai, lại chẳng có sinh vật gì, vận khí của mình đúng là quá kém.
Thật ra thì hắn muốn kết nối với những cường giả, lừa dối một vài người.
Suy cho cùng, đối phương không thể phát hiện ra thực lực của mình sâu cạn bao nhiêu, hắn ẩn người bên trong thần quang, rất có tính ảo diệu, vừa nhìn qua chẳng khác gì thần tiên hạ phàm.
Linh lực đã tiêu hao một phần ba, bên trong cũng chưa thấy bất cứ sinh linh nào, từ đầu tới cuối chỉ là nước biển mà thôi.
Lần thứ ba, hắn lại kết nối tới một mảnh không gian tràn ngập khí xám, một nơi âm u đầy tử khí, trước mặt xuất hiện những thạch ốc màu xám.
Cũng không nhìn thấy sinh linh nào.
Hai đầu lông mày Sở Huyền hơi nhíu lại, dường như nơi này có chút tà dị.
Tức thì hắn vung tay lên, một gốc linh dược được truyền qua.
Chỗ linh dược rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã bị ô nhiễm thành màu nâu xám.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi.
"Nơi này, dường như là ở bên trong một không gian nhỏ."
"Chẳng lẽ là bí cảnh gì đó sao?"
"Âm u đầy tử khí, lại giống như là nơi chôn xác."
Trong kính lại xuất hiện một nhà đá lớn hơn, nhà đá này có màu nâu xám, tử khí lại càng nồng đậm, hơn nữa có tử khí phun ra nuốt vào, giống như bên trong có người đang hít thở.
Sở Huyền đưa hình ảnh tới gần hơn, tới gần cửa nhà đá này.
Đột nhiên, cửa nhà đá mờ ra.
Hình ảnh lại di chuyển vào trong nhà đá, trong này âm u đầy từ khí, có một bóng người đang khoanh chân ngồi.
Thân thể khô héo, trên người được phủ một chiếc áo choàng xám tro, từ trong lỗ mũi, hốc mắt hít ra thở vào tử khí, còn toả ra ánh sáng màu trắng.
Sờ Huyền được thần quang bao phủ, giống như thần tiên, nhìn chằm chằm vào người trong kính.
Hắn cũng không lo lắng, đối phương cũng không thấy mình, cần gì phải sợ chứ.
Càng không có khả năng từ trong Vạn Thiên kính tấn công mình, cũng không thể tìm thấy mình.
"Các hạ là ai?"
Người ngồi trong nhà đá hơi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Sờ Huyền.
"Bản tôn là tuần tra Chư Thiên Vạn giới, ngẫu nhiên ghé qua đây."
Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ trong thần quang, bóng người khô héo trầm mặc một lúc, sau đó truyền ra giọng nói mang tính nghi ngờ: "Chư Thiên Vạn giới?"
"Ngươi không biết Chư Thiên Vạn giới?"
"Chưa từng nghe qua, ta chỉ biết Chín vực năm mươi châu."
Trong đầu Sở Huyền nhanh chóng suy nghĩ, chín vực năm mươi châu, chắc là nói phân chia của thế giới này.
Không biết là Nam châu nằm ở vực nào trong chín vực.
"Chẳng qua chín vực năm mươi châu chỉ là một góc hoang vắng bên trong Chư Thiên Vạn giới mà thôi, cũng không tính là to tát gì."
Sở Huyền ra vẻ cao thâm mạt trắc.
Dọa người khác mà, phải thổi da trâu (bóc phét) cho hắn sợ mới được.
Bóng người khô héo liền rùng mình, trong hốc mắt liền loé ra ánh sáng, có vẻ sáng hơn trước.
Hiển nhiên là bị lời nói của Sờ Huyền làm kinh sợ.
Chẳng qua chín vực năm mươi châu cũng chỉ là một góc hoang vắng bên trong Chư Thiên Vạn giới?
Vậy thì Chư Thiên Vạn giới, sẽ hùng mạnh tới cỡ nào?
Hắn cũng không có hoài nghi Sờ Huyền, người trước mắt này toả ra thần quang, sâu không lường được, có thể xác định chính là cường giả kinh khủng tới cực điểm.
Chỉ nhìn vào cái vòng sáng kết nối tới đây, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.
Nên biết rằng, chỗ ở của hắn, cho dù là cường giả Thiên cảnh cũng khó có khả năng kết nối tới được.
Sở Huyền mới mở miệng đã hùng hổ doạ người, hắn có thể cảm nhận được, bóng người khô héo này cực kỳ cường đại.
Cho dù bị tử khí ăn mòn, vẫn vô cùng cường đại, vượt xa Đế cảnh.
Dường như đối phương bị vây khốn ở mảnh không gian này.
Nếu như không thể nào thoát thân, lại liên tục bị tử khí ăn mòn như thế này, thì chết đi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Làm sao mới có thể đi tới Chư Thiên Vạn giới?"
Bóng người khô héo mở miệng hỏi.
"Hiện tại thực lực của ngươi quá yếu, vẫn chưa có tư cách để biết."
Sờ Huyền nói thẳng.
"Không có khả năng!"
Bóng người khô héo trầm giọng nói: "Ta là Nhậm Trường Hà, lúc bị nhốt ở đây đã là Thiên cảnh đỉnh phong, cho dù đặt trong chín vực năm mươi châu, cũng được xem là cường giả đỉnh tiêm, làm sao lại không có tư cách biết chứ?"
Trong lòng Sở Huyền giật thót, Thiên cảnh đỉnh phong!
Chỗ quái quỷ này, ngay cả cường giả Thiên cảnh cũng bị nhốt, có thể thấy được rất không bình thường.
Có điều, dọa người khác, chính là sở trường của hắn.
Hơn nữa, nếu như có thể thu được một tên nô bộc Thiên cảnh đỉnh phong, thì cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Hiện tại lấy thực lực của hắn, nếu muốn gieo Hồn ấn vào Nhập Trường Hà, thì chỉ có một phương pháp.
Đó là Nhậm Trường Hà tự nguyện tiếp nhận Chủng Hồn ấn!
Một khi gieo Hồn ấn vào, cho dù thực lực giữa hai bên chênh lệch rất nhiều, thì Nhậm Trường Hà cũng không thể nào phản kháng.
Đây chính là chỗ cường đại của Chủng Hồn ấn, Sở Huyền lại không phải chịu bất kỳ phản phệ gì.
Muốn lừa gạt một tên cường giả Thiên cảnh đỉnh phong, tự nhiên phải vẽ ra cái bánh đủ lớn, làm cho đối phương cảm thấy, cho dù là cường giả Thiên cảnh đỉnh phong, thì ở trước mặt mình cũng chỉ là con tốt thí.
"Thiên cảnh đỉnh phong?"
Sở Huyền cười nhạo một tiếng, nói: "Ếch ngồi đáy giếng!"
"Thiên cảnh đỉnh phong theo lời ngươi nói, chẳng qua ở Chư Thiên Vạn giới chỉ là Vương cảnh mà thôi, có lẽ ngươi còn không biết, Vương cảnh ở Chư Thiên Vạn giới nhiều như rau củ ngoài chợ, hôm nay ta sẽ khai sáng tri thức cho ngươi, Vương cảnh chỉ tương đương với Hợp cảnh ở giới vực này của các ngươi."
Sở Huyền lại tiếp tục chém gió: "Như vậy ta hỏi ngươi, tiểu bối Hợp cảnh ở giới vực của các ngươi có tư cách tham dự chuyện Thiên cảnh hay không?"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Hệ Thống
- Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!
- Chương 67: Ếch Ngồi Đáy Giếng !