Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 43: Ngươi Là Sở Thu Lạc?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kingofbattle

Bí Thuật Không Gian !

Một tên trưởng lão của Tà giáo có dáng người gầy còm lên tiếng.

Viên Trùng cùng với những người khác đều không có ý kiến, trong những người ở đây, tuy thực lực của vị trưởng lão này không phải mạnh nhất ở đây, nhưng lại rất am hiểu ẩn nấp và chạy trốn.

Sở Huyền trạch trong tiểu viện, chờ đợi kỳ hạn trạch một năm tới.

Tà giáo không có động tác gì, cũng không có tiếp tục kế hoạch điều động cường giả lẻn vào lãnh địa của Sở gia để phá hoại.

Sau khi đột phá tới Chân cảnh, lực lượng của Sở Huyền đã tăng nhiều, chỉ cần không phải cường giả Tà Vương đình đột kích thì hắn chẳng sợ gì.

Với trình độ thực lực tổng thể của Tần quốc, cho dù Tà Vương đình có phái cường giả tới thì cũng sẽ không vượt qua Hợp cảnh.

Cho nên, Sở Huyền không có lo lắng chút nào.

Có điều, cẩn thận là chuyện vẫn phải làm.

Trong lúc hắn cho rằng có thể an ổn trạch tới một năm, thì lại có người ẩn nấp tiến vào.

Lại là cường giả Tà giáo.

Thực lực người này là Hư cảnh tầng ba, thuộc cấp bậc trưởng lão.

Sở Huyền liền nhíu mày, vì sao Trương Khôi không có báo tin cho mình?

Chủng Hồn ấn có thể truyền đi ý chí tinh thần của hắn, cũng có chức năng truyền tin nhất định.

Có thể làm được báo động đơn giản.

Càng làm cho Sở Huyền ngoài ý muốn, chính là tên trưởng lão Tà giáo ẩn nấp kia, dường như đến đây vì hắn.

Không có ý muốn tiến vào trung tâm lãnh địa của Sở gia, mà phương hướng di chuyển của người này lại tiến về tiểu viện của mình.

Trực tiếp tiến vào trong tiểu viện.

Đây là cố ý nạp mạng hay sao ?

Lúc gã trưởng lão nhìn thấy Sở Huyền thì mở miệng: "Ngươi là con trai của Sở Thu Lạc?"

Sở Huyền rất phiền muộn, đến tột cùng là lão phụ thân đã làm ra chuyện gì bất nhân ?

Tại sao ai cũng muốn nhằm vào mình ?



"Không sai!"

Sở Huyền thừa nhận một cách thoải mái.

"Không sai là được rồi."

Lâu Viễn không nói hai lời, giơ tay chộp về phía Sở Huyền.

Hắn không thuộc loại người nói nhiều, xác định mục tiêu là lập tức động thủ, để tránh cho đêm dài lắm mộng lại xuất hiện biến cố gì.

Chỉ là một tên Phàm cảnh, một tay là có thể bắt, nhân lúc Sở gia còn chưa phát hiện, nhanh chóng rời khỏi Sở quận trở về Tử Nguyệt quốc.

Chỉ cần quay trở về Tử Nguyệt quốc, cho dù Sở gia muốn cứu viện cũng đành bó tay.

Tuy nhiên, trong nháy mắt khi hắn xuất thủ, chỉ cảm thấy bả vai hơi trùng xuống.

Trên đầu liền ăn một cái móng vuốt, cả người bị ngã chỏng vó.

Không tốt!

Trong lòng Lâu Viễn giật thót, ý nghĩ đầu tiên chính là, con trai của Sở Thu Lạc là một mồi nhử!

Đang muốn liều chết phản kháng, đột nhiên xuất hiện một con đại mãng quấn quanh người hắn.

Hắn không phát hiện được đại mãng này làm sao xuất hiện.

Dường như đột nhiên chạy ra.

Tại sao Sở gia có Yêu thú Hư cảnh?

Nội tâm Lâu Viễn như chìm xuống đấy cốc, hết sức hối hận, trước đó không nên khinh thường nhận nhiệm vụ này.

Sở Huyền liếc nhìn Lâu Viễn, hỏi: "Ngươi là người của Tà giáo phân bộ nào? Ta rất hiếu kỳ, chẳng lẽ thân phận con trai của Sở Thu Lạc này rất hấp dẫn sao ?"

Vào lúc này Lâu Viễn mới hơi bình tĩnh lại, trong viện không còn cường giả Sở gia nào khác, chỉ có con trai của Sở Thu Lạc cùng với yêu thú đại mãng đang quấn trên người mình.

Cho nên, cũng không phải là kế hoạch mà Sở gia bày ra, mà là có một con yêu thú Hư cảnh bảo vệ con trai của Sở Thu Lạc.

Là Sử Thu Lạc để lại cho con trai của hắn?

Chẳng lẽ Sở Thu Lạc đã sớm đột phá tới Hợp cảnh, rồi thuần phục một con yêu thú Hư cảnh?

Lâu Viễn không có trả lời, nếu như không phải trúng mai phục thì hắn vẫn còn có hội để trốn thoát.

Âm thầm vận chuyển linh lực, tìm kiếm sơ hở của đại mãng, chuẩn bị đánh bay con đại mãng này, trong nháy mắt bắt giữ Sở Huyền, nhiệm vụ của mình vẫn có thể hoàn thành.

"Không nói đúng không, cũng chẳng sao."



Sở Huyền không thèm để ý mà mỉm cười một cái.

Đột nhiên Đại mãng há miệng ra, trong ánh mắt kinh hãi của Lâu Viễn, một ngoạm nuốt chửng hắn vào.

Sau khi thôn phệ Lâu Viễn, Đại mãng dần tan rã, thân thể Lâu Viễn lại xuất hiện trở lại, mà đại mãng đã dung nhập vào trong thân thể của hắn.

Đại mãng này là một sợi linh lực của Sở Huyền biến thành.

Vào lúc này, sợi linh lực này tiềm ẩn trong thân thể của Lâu Viễn, cung cấp linh lực liên tục không ngừng cho hắn, đồng thời tăng cường thực lực của hắn.

Lâu Viễn kinh ngạc, tại sao đại mãng lại biến mất.

Không còn thời gian để đi suy nghĩ nguyên nhân, hắn liền đưa tay chộp về phía Sở Huyền.

Tuy nhiên, một chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Đột nhiên trước người Sở Huyền xuất hiện một con rùa lớn, dùng mai rùa đỡ được công kích của hắn.

Hắn cũng không nhìn ra con rùa này xuất hiện bằng cách nào.

Trong nội tâm Lâu Viễn có một ý nghĩ đáng sợ.

Hóa vật thành thật !

Thủ đoạn của cường giả Chân cảnh!

Con rùa lớn trước mặt này cùng với con đại mãng trước đó, như thế nào cũng giống yêu thú thật, trong mắt hắn, dưới sự dò xét của ý chí tinh thần, đều là yêu thú có máu có thịt.

Tuy nhiên, bọn chúng lại xuất hiện quá đột ngột.

Cho dù là giấu từ trong túi quần chui ra, cũng sẽ không có đột ngột như thế.

Da đầu Lâu Viễn tê dại, gương mặt trắng bệch.

Cường giả Chân cảnh!

Thế mà Sở gia lại có cường giả Chân cảnh, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy?

Hắn nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của Sở Huyền, lờ mờ có mấy phần bóng dáng của Sở Thu Lạc.

"Ngươi, ngươi là Sở Thu Lạc?"

Trong lòng hắn đã nhấc lên sóng to gió lớn, tin tức vợ chồng Sở Thu Lạc đi thăm dò di tích cổ rồi mất tích, tất cả đều là giả sao ?.

Sở Thu Lạc đột phá tới Chân cảnh, Sở gia vì muốn ẩn giấu, mới tạo ra lời đồn đại như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »