Chương 23: Ý Nghĩ Biếи ŧɦái !

Editor: Kingofbattle

Có lẽ, Tà vương đình cũng không chú tâm tới Tần quốc đi.

Hiện tại hắn đã trạch được bảy tháng.

Khoảng cách kỳ hạn trạch một năm lại càng gần.

Sở Huyền tràn đầy mong chờ.

Ban thưởng cho việc trạch đủ một năm, chắc chắn còn mạnh hơn Đế kinh.

Trên Đế cảnh chính là Tôn cảnh, Thiên cảnh các loại.

Ở Nam châu, hiện tại Đế cảnh đã là truyền thuyết rất xưa, trên Đế cảnh càng là mịt mờ hư vô.

Công pháp trên Đế kinh là Thiên kinh, là công pháp có thể tu luyện tới Thiên cảnh.

Chớ nói tới Nam châu, ngay cả trong thế giới này đã được coi là cường giả đỉnh tiêm.

Sở Huyền có một suy đoán, phần thưởng một năm này, kém nhất cũng phải là cấp bậc Thiên kinh ?

Vào lúc hắn trạch gần tròn tám tháng, thì có một tin tức truyền tới làm rung động toàn bộ Sở gia.

Sở Thanh bị tập kích bởi ba tên trưởng lão cùng một gã Phó Giáo chủ Tà giáo.

Dưới sự liều chết của tộc lão Sở gia, bản thân vẫn bị trọng thương.

Một tên tộc Lão Hư cảnh tầng ba của Sở gia đã vẫn lạc.

Sở Thiên Minh rất tức giận.

Cho dù sống trong tiểu viện nhưng Sở Huyền vẫn có thể nghe được tiếng gào thét phẫn nộ của Sở Thiên Minh.

Sở Thanh chính là đối tượng mà lão bồi dưỡng trọng điểm để trở thành gia chủ đời tiếp theo.



Có biểu hiện rất xuất sắc trong hành động tiêu diệt Tà giáo.

Một khi Sở Thanh trưởng thành, không những có thể ổn định địa vị Sở gia, thậm chí còn có thể tiến lên một bước.

Sở Thanh gặp phải tập kích, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hắc Nguyệt lâu đã bán ra tình báo.

Việc này sảy ra, người bên cạnh Sở Thanh đều được điều tra cẩn thận, để xem có tồn tại thám tử của Hắc Nguyệt lâu hay không.

Không thể làm gì Hắc Nguyệt lâu, chẳng lẽ còn không thể gϊếŧ được mấy tên thám tử?

Sở Thiên Minh khỏi Tổ trạch, tự mình xuất thủ với Tà giáo.

Bảo khí trấn tộc cũng không có mang theo, dù sao vẫn cần phải trấn thủ Tổ trạch.

Sở Thiên Minh rời đi, tộc địa Sở gia càng đề phòng sâm nghiêm hơn.

Thậm chí, ngay cả tộc lão Hư cảnh cũng phải tham gia tuần tra.

Sở Thanh bị trọng thương, mà Sở Vân cũng Là thiên kiêu của Sở gia, được Sở Thiên Minh rất yêu chiều, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.

Sở Huyền không thể không lo lắng cho Sở Vân.

Sở Thiên Minh tự mình xuất thủ, tộc địa của Sở gia vào lúc này, trong mắt người ngoài nhất định là lúc sơ hở nhất.

Thậm chí Sở Huyền còn hoài nghi, có phải là kế điệu hổ ly sơn của Tà giáo hay không.

Có điều, Sở Thiên Minh cũng không ngu xuẩn như thế, hắn đã dám rời khỏi Tổ trạch, nói rõ Sở gia có cường giả cùng cấp bậc tọa trấn.

Sở gia có thể đứng vững nhiều năm như vậy, tất nhiên phải có nội tình, chẳng qua Sở Huyền tiếp xúc không tới mà thôi.

Sở Huyền rất cảnh giác, Sở Thiên Minh rời khỏi tộc địa Sở gia, cường giả của Tà giáo có khả năng sẽ lại trà trộn vào lần nữa.

Trời vừa nhá nhem tối, Sở Huyền liền kích hoạt trận pháp Tiểu Ngũ Hành, trong viện thoạt nhìn như chẳng có gì khác thường, nhưng một khi bước vào thì sẽ bị vây khốn bên trong.

Có trận pháp Tiểu Ngũ Hành, dù có xảy ra chiến đấu thì động tĩnh cũng sẽ không truyền ra ngoài.



Cũng sẽ không bởi vì động tĩnh từ chiến đấu mà lộ ra thực lực của mình.

Sau khi Sở Thiên Minh rời khỏi tộc địa, nhằm vào Tà giáo như thế nào, nô bộc cũng không cách nào biết được, tự nhiên Sở Huyền cũng không biết chuyện phát triển ra sao.

"Ký chủ trạch được tám tháng, ban thưởng Thiên Ti Linh võng."

Phần thưởng trạch đủ tám tháng đã tới tay, không ngờ là một kiện Đế binh, cho dù là một kiện Đế binh hạ phẩm, thì Bảo khí cũng không tài nào sánh kịp.

Thiên Ti Linh võng không phải là loại vũ khí công kích, cũng không phải loại phòng ngự mà là một loại Đế binh có tác dụng trói buộc và phong cấm.

Đế binh ở trong tay, lực lượng Sở Huyền càng mạnh mẽ, cho dù cường giả Hợp cảnh tầng bảy đột kích vào trong, dựa vào trận pháp Tiểu Ngũ Hành và Thiên Ti Linh võng, thì đã đủ khiến cho đối phương nuốt hận hoặc đái ra quần.

Sử dụng Đế binh tiêu hao rất lớn, Sở Huyền tu luyện chính là Đế kinh, hơn nữa ý chí tinh thần đã mạnh hơn Hư cảnh, có thể so với võ giả Hợp cảnh tầng một tầng hai, thúc giục Thiên Ti Linh võng một lần cũng không có vấn đề gì.

Chỉ cần bị Thiên Ti Linh võng vây khốn phong cấm, trừ khi đối phương cũng có được Đế binh, nếu không thì không thể nào trốn thoát được.

Có đủ thời gian khôi phục tiêu hao, tự nhiên muốn gϊếŧ chết kẻ địch là một chuyện rất đơn giản.

Hắn lại an nhàn trạch thêm vài ngày nữa.

Vào một đêm nọ, có hai bóng người gần như hoàn toàn dung nhập vào trong bóng đêm, tiến vào tộc địa của Sở gia mà không bị ai phát hiện.

Hai người này là một nam và một nữ, tu vi đều là Hư cảnh tầng hai, chính là cường giả cấp bậc trưởng lão của Tà giáo.

Nữ có dáng người mê hoặc, chỉ có khuôn mặt là hơi quái dị.

Chu Yến và Chúc Cường nhận được mệnh lệnh, để có Hư Hành y trên người thì Tà Giáo phải bỏ ra cái giá lớn mới có được, ẩn nấp lẻn vào tộc địa Sở gia.

Chỉ một chốc lát đã tiến vào nơi cách tiểu viện của Sở Huyền không xa.

"Người ở bên trong là con trai của Sở Thu Lạc?"

"Đúng thế."

Chu Yến nhìn vào tòa tiểu viện kia, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ biếи ŧɦái...