Chương 20: Chơi Trò Kí©h thí©ɧ !

Editor: Kingofbattle

Thời gian nửa năm, từ Phàm cảnh tu luyện tới Hư cảnh, tốc độ tu luyện như thế này có thể nói là trước nay chưa từng có.

Đến Hư cảnh, rốt cuộc Sở Huyền cũng cảm thấy có một chút sức lực tự vệ ở trong Tần quốc.

Dựa vào việc hắn trạch và nhận lấy các loại phần thưởng, đối mặt với Hư cảnh đỉnh phong, hắn cũng không sợ chút nào.

Công pháp hắn tu luyện là Đế kinh!

"Ký chủ trạch nửa năm, ban thưởng Thiên Cực Đao kinh, hãy cố gắng không ngừng, tiếp tục khai thác niềm vui của việc trạch đi."

Phần thưởng trạch nửa năm đã tới.

Thiên Cực Đao kinh, một môn Cực Đạo chi thuật.

Nói về phẩm cấp, vượt qua Đế kinh.

Có điều, bởi vì là Cực Đạo chi pháp, phẩm cấp tương đối mơ hồ.

Cực Đạo, chính là chuyên tu một đạo, tu luyện đạo này tới cực hạn, thậm chí tu một loại pháp môn tới cực hạn.

Cực Đạo giả, nằm ở chữ "Cực"!

Thật ra điều kiện tu luyện cực đạo rất hà khắc, không phải ai có thiên phú cao là có thể tu luyện được.

Sở Huyền không phải là người tu luyện Cực Đạo, sau khi hắn nhận lấy Thiên Cực Đao kinh, dĩ nhiên là được hệ thống trợ giúp quán thâu lĩnh ngộ.

Hắn lại không được coi là một Cực Đạo giả.

Mà Thiên Cực Đao kinh, là công pháp Cực Đạo!

Cực Đạo vô cùng vô tận, duy chỉ do người!

Đây là một câu trong Thiên Cực Đao kinh, cho nên bản Đao kinh này không có phẩm cấp cụ thể.

Nói theo một cách khác...

Người có tiềm lực Đế cảnh thì chỉ có thể tu tới Đế cảnh, phẩm cấp của Đao kinh này sẽ là Đế kinh!

Mà người có tiềm lực tu luyện tới Thiên cảnh, thì Đao kinh này chính là Thiên kinh!

Phẩm cấp của Thiên Cực Đao kinh được quyết định bởi tiềm lực của người luyện nó!



Muốn tu luyện Thiên Cực Đao kinh, thiên phú chỉ là một phần trong đó.

Ở trên còn có lưu lại một câu đối với người tu luyện: Cực vu tình mới có thể cực vu đạo!

Chữ "tình" này cũng không phải nói tình yêu nam nữ, cũng không phải thân tình, mà là tình đối với đao.

Chỉ có người thực sự chung tình với đao thì mới có thể tu luyện Thiên Cực Đao kinh, mới có thể lĩnh ngộ được huyền bí trong đó.

Sở Huyền không chung tình với đao, cho nên hắn không thích hợp tu luyện Thiên Cực Đao kinh.

Nhưng, ở dưới sự hỗ trợ của hệ thống, hắn lại không cần phải chung tình với đao, vẫn có thể lĩnh ngộ và tu luyện công pháp này.

Sau khi tu luyện Thiên Cực Đao kinh, Sở Huyền hết sức rung động đối với môn công pháp Cực Đạo này.

Hắn cảm thấy, trước mắt dùng thực lực Hư cảnh tầng một của mình, cố sức bổ ra một đao có khả năng gϊếŧ được võ giả Hợp cảnh tầng một.

Trực tiếp gϊếŧ địch vượt qua một đại cảnh giới, quá kinh khủng!

Đương nhiên, hắn cũng chỉ có thể chém ra một đao như vậy!

Nhưng dựa vào một đao này, Sở Huyền đã có thể tự tin, bây giờ mình có thể là cường giả đệ nhất Sở gia.

Tà giáo ở Tần quốc gặp phải áp chế nghiêm trọng, gần đây đều không có động tác gì lớn.

Trừ khi Tà Vương đình xuất thủ, bằng không Tà giáo cũng không làm nổi trò trống gì.

Sở Huyền vẫn tiếp tục núp trong tiểu viện, dùng thời gian nửa năm từ Phàm cảnh đột phá tới Hư cảnh, hắn rất mong chờ phần thưởng tròn một năm.

Còn thời gian nửa năm là vừa đủ, Từ Phàm cảnh đột phá tới Chân cảnh, Sở Huyền cảm thấy có khả năng.

Hôm nay, Sở Huyền đang nằm trên ghế, Thiên Linh miêu thì ngồi xổm ở trên đùi của hắn, đưa một tay xoa đầu Thiên Linh miêu, tay kia thì cầm sách để đọc.

Đột nhiên, có một giọng nói của nữ tử truyền tới.

"Sở lão thất, ngươi đúng là một tên bại hoại, mau thu tay của ngươi lại !"

"Á, chúng ta còn chưa thành thân, không được đâu."

Trên mặt Sở Huyền lộ ra vẻ quái dị, tự hỏi ai ở đây la lối om sòm?

Không biết mình đang ở trong tiểu viện này sao?

Dùng tinh thần lực rà soát xung quanh, ở trong khu rừng nhỏ cách tiểu viện không xa, có một tên nam tử đè một nữ tử lên thân cây.



Đôi tay kia sờ loạn bát nháo.

Đó là Sở lão thất?

Lão thất của Sở gia cùng lứa với Sở Huyền, nghe nói đã thông gia với Hà Vi Vi của Hà gia.

Cho nên, nữ tử xinh đẹp kia, chính là Hà Vi Vi của Hà gia sao?

"Vi Vi a, chẳng qua thành thân chỉ là một quá trình, có một số việc không nhất thiết cứ phải thành thân mới có thể làm."

Giọng nói của Sở lão thất rất ấm áp, giống như là một tên sở khanh đang lừa gạt thiếu nữ vậy.

"Nàng còn chưa hiểu rõ ta sao, ta sẽ không phụ lòng nàng đâu, xem như ta muốn phụ lòng nàng, Sở gia và Hà gia cũng không tha, ta cũng không muốn bị đánh què chân."

"Thế nhưng, nhưng mà, ở trong lùm cây này không thích hợp!"

"Nàng không cảm thấy ở trong lùm cây mới kí©h thí©ɧ sao!"

Sở Huyền nghe thấy lời này thì mặt đen như đáy nồi, Sở lão thất có tiềm năng trở thành một tên cặn bã.

Chẳng lẽ hắn không biết, mình đang ở trong tiểu viện này sao?

Vậy mà dám chạy tới đây để tìm cảm giác kí©h thí©ɧ!

Sở lão thất ở bên trong thế hệ đồng lứa, tính tình tương đối sốc nổi, có quan hệ với Sở Huyền không thể nói là tốt, nhưng cũng không kém, thuộc về quan hệ huynh đệ bình thường.

"Thế nhưng lỡ bị người nào đó nhìn thấy thì làm sao ?"

Khuôn mặt Hà Vi Vi đỏ bừng, xấu hổ thốt ra.

Đây là dáng vẻ muốn cự tuyệt lại mời chào, nghe thấy vậy Sở Huyền cũng muốn cạn lời.

Cô nương, ngươi đây là đang rất mong chờ !

"Yên tâm đi, sẽ không có ai nhìn thấy, ta đã sớm có sự chuẩn bị."

Sở lão thất lấy ra một tấm lụa đỏ, "Ngươi xem, chúng ta dùng lụa đỏ quấn quanh, giống như cái kén vậy, như vậy sẽ không bị ai nhìn thấy, hơn nữa ta cũng đã dặn dò, không cho ai tới gần đây."

"vẫn là không được, người ta, người ta còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ."

Sở Huyền sắp nhịn không nổi, cô nương, ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của ngươi có chỗ nào là sợ sệt hay không?

Hắn gần như có thể khẳng định, đây không phải là lần đầu tiên hai người này chơi trò kí©h thí©ɧ thế này.!