Chương 13: Thật muốn hung hăng chà đạp

Cặp sách nặng nề làm hai vai Bùi Thất mở rộng, đồng phục bị kéo căng vài phần, ngực bị buộc đến dựng thẳng. Làm nam sinh trực nhật nhịn không được nhìn lén, chờ đến khi cô đi ra phòng học, dùng khuỷu tay nhắc nhở.

"Mẹ nó, mày có thấy được không?"

"Vυ" thật con mẹ nó bự."

"Thật muốn hung hăng chà đạp."

Có được sự tán thành, ỷ vào phòng học không có người, âm thanh thảo luận của bọn họ càng lúc càng lớn, lời nói cũng càng thêm làm càn.

"Tao muốn đem dươиɠ ѵậŧ kẹp ở vυ" để thao, nhất định rất sướиɠ."

"ĐM, tao sao lại không nghĩ tới cái này." Một người khác cảm khái, dựa theo lời hắn nói mà ảo tưởng, hạ thể lập tức cương cứng, "Tao còn muốn thao miệng cô ta, miệng cô ta nhỏ như vậy, nhất định hút thật chặt."

Cửa phòng học không đóng, thanh âm thảo luận không kiêng nể gì bay tới hành lang. Từ Thiển Thăng sửa sang lại xong, học sinh ở sân bóng rổ đã sớm về hết. Sau khi giáo y kiểm tra thấy cậu đã khôi phục, cho cậu rời đi.

Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ Bùi Thất đã rời đi hay chưa, Từ Thiển Thăng đi qua cửa sổ lớp bọn họ, liền nghe được nội dung như vậy.

Cậu ban đầu còn tưởng rằng là học sinh không hiểu chuyện ở phòng học nhìn lén sách đồi trụy, không để trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, bên trong lại truyền ra thanh âm.

"Không biết về sau ai có thể thao được Bùi Thất."

"Chậc chậc, đúng vậy."

Cậu mới ý thức được vừa rồi những lời nói hạ lưu đó đều là nhằm vào cô mà nói, Từ Thiển Thăng dừng lại ở bên cửa sổ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào.

Hai người trong phòng học bỗng nhiên cảm giác được một trận hàn ý, rùng mình một cái, hội trưởng của bọn họ đang ở bên ngoài, dùng ánh mắt có thể lột da nhìn bọn họ chằm chằm.

"Thận trọng từ lời nói đến việc làm." Cậu lạnh như băng mà nhắc nhở hai người.

Nhất định là đã nghe thấy. Bọn họ trao đổi ánh mắt. Sao cái tên nổi tiếng lãnh đạm, không có hứng thú với con gái này nhất định không thích nghe bọn họ thảo luận loại nội dung này. Hai người nhún vai im miệng, chờ cậu đi về lại nói sau.

"Lần sau lại để tôi nghe thấy các cậu nghị luận bạn học như vậy." Từ Thiển Thăng lại không có dễ dàng buông tha, tiếp tục cảnh cáo, "Cẩn thận bị khai trừ."

Này này này, nói vậy hơi quá rồi.

"Nói hai câu mà thôi......" Một người trong đó nhỏ giọng thanh minh.

Từ Thiển Thăng đi một bước về phía phòng học, nheo mắt lại, "Cậu lặp lại lần nữa?"

Hội trưởng Hội Học Sinh uy nghi làm người không rét mà run.

"Thực xin lỗi." Bọn họ không tình nguyện mà khom lưng.