Chương 8: Chán sống rồi

Edit: Dĩm

Buổi tối thứ sáu tự học dành cho học sinh cao trung là chạy thể dục, để tránh học sinh học tập quá sức trong thời gian dài, hiệu trưởng đã đặc biệt ra lệnh điều này.

Kỳ Liên Hàng đã trốn học từ lâu, hai chân Cốc Ngữ bị quất đánh phải đi đường cẩn thận từng li từng tí, cô không muốn chạy, nhưng vì chủ nhiệm lớp dẫn đầu đội, cô quyết định kiên trì chạy hai vòng.

Ngay khi khẩu lệnh thổi còi vang lên, mọi người hướng về phía trước chạy, Cốc Ngữ vội vàng đuổi theo, chân phải nhấc lên đau đớn, chân trái mềm nhũn, cả người chúi xuống.

Sau lưng truyền đến tiếng hét của mọi người. Đám người lít nha lít nhít từ hai bên chạy qua, tiếng bước chân chói tai. Cốc Ngữ vội vàng che đầu nằm rạp trên mặt đất. Một bàn tay mạnh mẽ đỡ cô rồi kéo cô lên. Cô vịn vào người đó tập tễnh ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ.

"Cảm, cảm ơn."

Ánh đèn mờ ảo trong màn đêm đen, người ngồi xổm xuống trước mặt cô là Trì Trấn Thạc.

"Chân của cậu có sao không?"

"Chân, hơi đau..."

"Để tớ nhìn xem."

Hắn nắm lấy mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng sắn chiếc quần đồng phục lên, kéo được một nửa, Cốc Ngữ đột nhiên dùng tay ngăn chặn, mượn ánh đèn sân thể dục hắn mới nhìn thấy làn da trên đùi cô tróc thịt giống như bị đòn roi.

Trì Trấn Thạc kinh ngạc nhìn, Cốc Ngữ cúi đầu không nói gì.

"Tớ dìu cậu đi phòng khám bên ngoài."

"Không cần, tớ tự đi được, cậu đừng dìu tớ."

Cốc Ngữ sợ Kỳ Liên Hàng nhìn thấy, bình thường sau khi tan học cô sẽ trở về cùng hắn, hắn ghét cô nói chuyện với những người con trai khác, chứ đừng nói là đυ.ng chạm.

Trì Trấn Thạc do dự, cởi chiếc áo khoác đồng phục, phủ lêи đỉиɦ đầu cô, ôm ngang cô bước nhanh ra ngoài cổng trường.

Cô không dám nhúc nhích, túm lấy áo khoác trên đầu, chỉ cần không nhìn thấy bên ngoài, mọi thứ đối với cô đều an toàn.

Đứng trước cổng trường, Kỳ Liên Hàng dựa vào chiếc xe phân khối sau lưng, nghiêng đầu chờ Cốc Ngữ tan học, nhìn thấy học sinh mới chuyển đến, trong ngực ôm thứ gì đó chạy ra ngoài.

Giống như là một người.

Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, cười lạnh: "Còn bế kiểu công chúa, thì ra bình thường đều là giả tạo?"

Trì Trấn Thạc đặt cô lên giường trong phòng khám, một nữ bác sĩ lớn tuổi bước tới, đeo găng tay cao su: "Nào, xắn quần lên."

Cốc Ngữ khó xử nắm lấy quần không buông, Trì Trấn Thạc nói với cô: "Tớ đợi cậu ở bên ngoài."

Sau khi rời đi, Cốc Ngữ mới dám cẩn thận vén quần lên, hai chân non mịn chi chít những vết roi quất đến chảy mủ, xanh tím loang lổ, bác sĩ kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Cô bé, cháu bị ngược đãi sao? Ai đánh cháu? Vết thương nghiêm trọng như vậy! Không gọi cảnh sát sao? Ba mẹ cháu ra tay?"

Cốc Ngữ cúi thấp đầu lắc lia lịa: "Không phải, có thể đừng hỏi không?"

"Bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không dám tùy tiện chữa cho cháu! Hay là cháu chụp ảnh rồi lưu lại chứng cứ, cái này nhất định là bị người khác đánh! Cháu bị ai ngược đãi nhất định phải nói ra!"

Trì Trấn Thạc đang dựa vào cánh cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ cách âm kém, cuộc nói chuyện bên trong hắn đều nghe thấy hết.

Nhìn thời gian trôi qua được một lúc, lúc này đã tan học, Trì Trấn Thạc bước ra khỏi phòng khám, đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài mua một ít bánh mì và đồ ăn nhanh.

Quá trình băng bó rất lâu, chân Cốc Ngữ đã được bôi thuốc mỡ, chưa thể mặc quần, phải dùng chăn che chân lại.

Trì Trấn Thạc bước vào đưa cho cô một gói bánh mì và một hộp mì đã pha nước.

"Tớ đoán cậu chưa có ăn cơm, cậu ăn tạm cái này lót dạ một chút."

"Cảm ơn! Những thứ này bao nhiêu tiền? Tớ trả cho cậu."

Cô lật tung túi áo đồng phục, phát hiện điện thoại của mình vẫn còn ở trong lớp, cô rầu rĩ nhíu mày.

"Không, coi như đây là tớ mời cậu."

Trì Trấn Thạc cười khiến trái tim cô nhộn nhịp trong giây lát, hai mắt hơi cong, hắn đúng là hình mẫu ý tưởng trong trái tim thiếu nữ, thiếu niên trong bộ đồng phục học sinh vô cùng hấp dẫn.

"Không, không được, điện thoại của tớ còn để trong cặp sách. Khi trở về trường, tớ sẽ trả lại tiền cho cậu."

Trì Trấn Thạc cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại rất tò mò về vết thương ở chân cô.

"Tớ rất muốn biết vết thương này là như thế nào, có thể cho tớ biết được không? Tớ nghe bác sĩ nói nó khá nghiêm trọng."

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da.” Cô chột dạ gặm bánh mì, khi nói chuyện cô cũng không dám nhìn vào mắt hắn.

Trì Trấn Thạc ngồi trên mép giường, chống cằm lên mu bàn tay: "Cậu không nói tớ cũng biết đại khái rồi. Cậu rất thân với một nam sinh trong lớp, lại thường xuyên lui tới, là do cậu ấy làm sao?"

"Khục, khục!"

Bánh mì mắc nghẹn trong cổ họng, cả mặt đỏ bừng, Trì Trấn Thạc muốn bước tới xuôi lưng cho cô, nhưng cô lại nhanh chóng tránh né.

"Vừa rồi có đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, thấy cậu ấy vội vàng đi tìm người, giống như đang tìm người, có cần tớ nói cho cậu ấy, cậu ở đây không?"

"Đừng!"

Nếu để Kỳ Liên Hàng biết, hắn nhất định sẽ biết cô lại nói chuyện với người con trai khác, sẽ lại bị hắn đánh.

Cốc Ngữ ho đến đỏ mặt, nuốt vội miếng bánh mì, ngập ngừng.

"Làm ơn, cậu có thể tùy tiện kéo một cô gái ở cửa đến nói với anh ấy rằng tôi đang ở đây, đừng để anh ấy biết cậu đã đưa tôi đến đây, có thể chứ, được không?"

Trông bộ dáng khẩn trương của cô, nắm chặt tay thành nắm đấm, có lẽ lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được cô rất sợ nam sinh kia.

Trì Trấn Thạc đã làm theo những gì Cốc Ngữ nói. Đứng ở góc cửa hàng tiện lợi, hắn chăm chú nhìn nữ sinh vừa được giao phó bước tới chỗ Kỳ Liên Hàng nói vài câu, tiếp theo thấy sắc mặt hắn biến đổi thành phẫn nộ, nắm tay siết chặt thành quả đấm, hướng chạy về phía phòng khám.

Cốc Ngữ đã mặc xong quần vào, cẩn thận vịn vào vách tường, Kỳ Liên Hàng chạy đến cửa phòng khám, thấy cô vừa đi ra, hắn tiến lên lại đẩy cô vào, đóng sầm cửa rồi bóp cổ cô ấn lên trên mặt tường lạnh băng.

Hắn tức giận cắn răng: "Dám để tôi đi tìm! Mẹ nó tôi còn tưởng em muốn chạy, chỉ cần dám chạy tôi sẽ đáng gãy một chân em. Cũng may là em không có chạy, bằng không ngày mai tôi sẽ cho em thành người tàn tật."

Vẻ mặt dữ tợn đằng đằng sát khí của Kỳ Liên Hàng khiến Cốc Ngữ nhớ đến Trì Trấn Thạc vừa rồi, hoàn toàn đối lập, không hung dữ giống hắn mà lại ôn nhu, dịu dàng gấp trăm lần.

"Khóc cái gì? Mẹ nó còn cảm thấy bản thân oan ức lắm sao?"

Hắn dùng sức bóp cổ cô, ánh mắt trừng lớn, hắn cúi đầu cắn mạnh vào vai cô.

"A~ a!"

Kỳ Liên Hàng che miệng không cho cô hét lên, hàm răng sắc bén cắn càng sâu, giống nhưu muốn đem một miếng thịt xé rách, răng cắm vào da thịt mềm mại, sắc mặt Cốc Ngữ tái nhợt, trên trán toát một tầng mồ hôi lạnh, cô khóc thút thít.

Kỳ Liên Hàng tức giận trừng to hai mắt, hàn răng càng thêm dùng sức.

Miếng thịt bị kéo cắn đến chảy máu, trên da thịt lồi lên một ít thịt cùng máu tươi chảy ròng, bả vai bầm tím một mảng, cô đau quá, véo cổ tay hắn đến chảy máu, Kỳ Liên Hàng nhìn trên cánh tay mình bị cô véo lưu lại một vết đỏ, hắn đá mạnh vào bắp chân cô.

"Chán sống rồi, em lại dám véo tôi!"