Chương 63: Mù - Hoàn

Editor: Dĩm

Không biết tại sao, Cốc Ngữ cảm thấy mắt ngày càng kém, không nhìn rõ vật là trạng thái bình thường, có lúc tỉnh dậy cũng không phân biệt được giữa ngày và đêm.

Cô cho rằng mình bị cận thị, đây cũng là lý do phải đi khám mắt, sau khi đeo kính áp tròng thì thị lực của cô đã rõ hơn rất nhiều nhưng không còn rõ như trước.

Dần dà, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng. Việc đeo kính cũng không giúp được gì. Cô thậm chí không thể nhìn thấy cầu thang phía dưới chân mình. Đứng ở trước cổng trường, Kỳ Liên Hàng tới cô cũng không biết, trước mặt cô chỉ thấy một đám bóng người chồng lên nhau, hắn cũng chỉ là cái bóng màu đen trong số đó.

Mặc dù mỗi ngày đều kiên trì nhỏ thuốc giỏ mắt, công với cái loa Kỳ Liên Hàng luôn bên tai cô nói về việc ít dùng máy tính, nhưng không có biện pháp, cô học IT, máy tính là một phần không thể thiếu.

"Anh đưa em đến bệnh viện khãm xem sao, nhỡ em bị mù thì phải làm sao."

"Ừ, bảo bối, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."

Hắn nắm lấy tay cô an ủi, nhưng cô chỉ có thể dùng tai để phân biệt hắn đang ở hướng nào, trước mắt mơ hồ không biết là gì, thậm chí hắn hôm nay mặc quần áo gì cũng không rõ.

"Liên Liên..."

Cô thật sự khóc rồi, tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn, bắt lấy tay hắn "Em giống như không nhìn thấy được nữa, anh đang mặc bộ đồ gì, làm gì ... cũng không biết, phải làm sao đây."

"Bảo bối? Bảo bối." Hắn cũng lo lắng kéo cô vào lòng mình "Không sao, ngoan, không sao, em sờ nè, hoom nay anh mặc áo sơ mi, màu trắng."

"Huhu, anh đưa em đến bệnh viện đi, nhanh lên!"

"Được, được, đừng khóc, chúng ta bây giờ đi ngay."

Cô lo lắng nắm lấy góc quần áo của hắn, ngoại trừ trước mặt có chút ánh sáng, lúc xuống xe đều là hắn thận trọng nắm tay cô.

Khám xong, bác sĩ thở dài thườn thượt nhìn màn hình mà không tin nổi.

"Cô mới có 22. Sao giác mạc lại bị tổn thương nặng như vậy? Rất khó để tiến hành phẫu thuật. Xảy ra chuyện gì vậy, cô có thường dùng thuốc gì không?"

"Không....không thể nào, tôi không có dùng thuốc gì. Nhưng tôi, tôi dùng máy tính trong thời gian rất dài, có phải đó là nguyên nhân không?"

"Việc này không liên quan gì, dùng máy tính nhiều cũng không có khả năng tổn thương thành tình trạng này."

Cốc Ngữ lo lắng siết chặt tay "Vậy thì, có cách nào chữa mắt tôi không?"

"Nói thật là bệnh này thường xuất hiện ở tuổi xế chiều. Người trẻ tuổi như cô là lần đầu tiên tôi thấy. Phẫu thuật thông thường thì không ổn. Tốt nhất là ghép giác mạc, nhưng giác mạc không dễ thực hiện như vậy. Người quyên tặng cũng rất khan hiếm."

Cô tạm thời không thể phục hồi thị lực.

Mà cô sắp tốt nghiệp đại học rồi, nhưng lại cứ đến thời điểm mấu chốt này là sao, kì thi cùng luận văn còn chưa có hoàn thành xong, cô phải làm sao bây giờ?

Trên đường trở về Kỳ Liên Hàng không ngừng an ủi cô, kết quả là cô khóc càng ngày càng dữ dội, cuối cùng không thở nổi mà thút thít.

"Bảo bối, không khóc, mắt em không nhìn thấy được còn có anh, đừng lo lắng, anh sẽ tìm cách cho em làm giải phẫu."

"Huhu, nhưng tình huống bây giờ rất rối, mắt em không nhìn thấy được, chẳng phải không thể tốt nghiệp sao, làm sao bây giờ?"

"Đừng lo lắng, chuyện này giao cho anh."

Sau khi khóc xong, mắt lại càng không nhìn thấy rõ nữa, mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, chỉ có ánh sáng chiếu vào mới có thể mơ hồ biết thời gian, thậm chí màu sắc của hoàng hôn cô còn không phân biệt được.

Kỳ Liên hàng xin nghỉ cho cô, sợ cô một mình trong khách sạn va phải vật gì đó sẽ bị ngã nên đã đưa cô theo đến công ty.

Một năm trước, cha hắn đã giao lại nơi này, Kỳ An Luật đã về hưu xuất ngoại, mỗi ngày đối với hắn đều rất bận rộn nên chỉ có thể đặt Cốc Ngữ ở bên cạnh mình, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm, không dám để cô rời tầm mắt mình.

Cốc Ngữ giống như một người mù, cẩn thận sờ soạng vị trí trên bàn làm việc.

"Bảo bối muốn tìm gì vậy?"

"Giấy ... bút."

"Anh lấy cho em, đừng nhúc nhích."

Cầm cây bút, cô dùng ngón tay sờ vào vị trí giấy, dựa vào cảm giác cẩn thận viết chữ lên đó. Kỳ Liên Hàng nhìn mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, bình thường chữ viết rất đẹp, nhưng hiện giờ thì chả hiểu cái mô tê gì.

"Liên Liên, anh có nhận ra em đang viết chữ gì không?"

"Chờ đã, để anh xem."

Hắn lấy bút ghép lại nét chữ theo những gì cô đã viết.

“À, đó là từ“uốn lượn”, phải không? "

Cốc Ngữ thở phào nhẹ nhõm "May quá, anh còn đọc được, em có thể viết chữ liền không có vấn đề gì rồi."

Hắn mỉm cười xoa đầu cô "Bảo bối nhà ta đáng yêu quá? Em không cần viết chữ. Anh luôn ở bên cạnh em, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ rời xa em. Có chuyện gì chỉ cần nói cho anh biết là được."

Cô mím môi không nói gì, vẻ mặt ủy khuất, Kỳ Liên Hàng không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngược lại cô cũng không tránh né, bởi vì đôi mắt kia hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ trên miệng, biết đó là nụ hôn của anh, cũng từ bỏ giãy dụa.

Tình trạng mù vẫn tiếp diễn, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được ánh sáng, còn chưa có hoàn toàn biến thành một người mù.

Đi vệ sinh, tắm rửa, ăn uống, thậm chí là mặc quần áo, đều là Kỳ Liên Hàng giúp cô làm tất cả những thứ này, bản thân cô cũng không có cơ hội tự làm, cô không mù, nhưng lại sắp trở thành người tàn tật.

Tình huốn của cô rất đặc biệt, Kỳ Liên Hàng đã liên lạc với hiệu trưởng trường đại học, mà thành tích cô từ trước tới giờ đều xuất sắc, vì vậy cô đã được đặc cách tốt nghiệp, nhưng cô chẳng thấy vui vẻ tẹo nào.

"Bảo bối, em thử viết tên em vào đây, để anh xem em có thể viết được không."

Cốc Ngữ ngồi vào bàn làm việc của hắn, cầm bút lên.

"Anh giúp em nhé."

Bàn tay to đáp xuống mu bàn tay cô, nắm thật chặt, khống chế tay cô, vuốt từng nét chữ, ngay ngắn ký tên cô.

“Chữ viết rất đẹp!” Hắn nói.

Nhưng căn bản cũng không phỉa cô viết, Cốc Ngữ cũng không nói gì, tiếp tục im lặng cúi đầu.

"Bảo bối, em ở chỗ này chờ anh một lát, anh sẽ trở lại sớm."

"Liên Liên, anh đi đâu vậy?"

“Dính anh như vậy sao?” Hắn cười xoa xoa đỉnh đầu cô “Đi toilet thôi.”

"Vậy thì anh phải quay lại sớm nhé."

"ừm."

Kỳ Liên Hàng cầm hai tờ đơn đăng ký kết hôn trên bàn bước nhanh ra ngoài.

Tới cửa phòng làm việc, hắn dặn dò trợ lý, chỉ vào phòng làm việc "Nhìn em ấy, đừng để em ấy chạy lung tung, em ấy không thấy được, chú ý chút."

"VÂNG, Boss!"

Sau khi cung kính tiễn hắn đi, người trợ lý mới ngẩng đầu, nhìn lại một cách kỳ lạ.

Vừa rồi anh ta có nhìn nhầm không? Sao boss lại cười vui vẻ như vậy?

Lặng lẽ nhìn qua khe cửa, cô gái bên trong căng thẳng nắm chặt tay, hai mắt mở to không chút tiêu cự, ngồi bất động trên ghế, cự kỳ giống người gỗ mất hồn.

P/s: yeah, đến chương cuối rồi nè, còn 3PN nữa thôi 😍