Chương 19: Sinh nhật vui vẻ / Cậu có thích tớ không?

Editor: Dĩm

Tuy rằng không muốn cho cô sắc mặt tốt, nhưng hắn vẫn muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, mỗi năm một lần, ít nhất có thể khiến cô vui vẻ một ngày.

Kỳ Liên Hàng lập ra nhiều kế hoạch, mua một cái bánh gato, đến trung tâm thương mại chọn cho cô một chiếc váy đẹp. Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn mua cho cô vài bộ đồ lót gợi cảm, nhưng nó trông thực sự hấp dẫn, nếu mặc trên người cô nhất định sẽ rất đẹp.

Kỳ Liên Hàng liếʍ khóe miệng, vẫn nhịn xuống xúc động, chọn một chiếc váy màu vàng có điểm xuyết rất nhiều hoa cúc nhỏ, làn da cô trắng nõn nên mặc chiếc váy này trông sẽ rất đẹp.

Kỳ Liên Hàng vui vẻ đem túi quần áo được đóng gói, về đến nhà giấu ở dưới giường, đợi mấy ngày sau sinh nhật cô sẽ lấy ra.

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ tặng cô những thứ này, không biết lúc cô nhìn thấy nó sẽ hạnh phúc như thế nào.

+++

“Cái này cho cậu.”Trì Trấn Thạc đặt túi đồ lên bàn.

Một cái móc khóa in hình hoạt hình thủy thủ mặt trăng, Cốc Ngữ kinh ngạc cầm lên. Đây là món đồ mà cô cùng anh đã nhìn thấy trong hiệu sách lần trước, không nghĩ tới anh lại mua nó.

"Không có, đây là cậu mua, tớ không thể nhận."

Anh ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu chóng đỡ đầu, cười khẽ: "Cứ coi đây là quà sinh nhật của tớ tặng cậu, có được không? Thi xong sẽ có món quà lớn hơn cho cậu."

Cốc Ngữ vội vàng lắc đầu: "Không cần, thật sự không cần, chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, cũng không phải đại sự gì."

"Tổ chức sinh nhật không phải là chuyện trọng đại sao? Cốc Ngữ, trong cuộc đời phải trải nghiệm nhiều cái mới mẻ, đừng để nó trôi qua một cách buồn tẻ như vậy."

Anh ghé trên bàn, nheo mắt nhìn cô cười, so với trong tưởng tượng còn dịu dàng hơn cô nghĩ, mỗi lần nở nụ cười này đều khiến cô đỏ mặt, còn ánh mắt luôn nhìn thẳng, không chút che giấu cảm xúc.

Hai má Cốc Ngữ nóng bừng, trong tay nắm chặt móc khóa, quay đầu chỗ khác nhìn về phía mặt bàn, gãi gãi thái dương.

"Ừm ... cảm ơn cậu, tớ sẽ nhận."

"Không cần khách sáo với tớ."

Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà cô nhận được trong nhiều năm trở lại đây.

Không ai thực sự hiểu được cô thích gì, Kỳ Liên Hàng chỉ một mực thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn một cách mù quáng, nhét cho cô những món đồ chơi tình thú trên giường, ép buộc cô phải chấp nhận cái gọi là tình yêu từ miệng của hắn.

Chỉ một cái móc khóa đơn giản cũng đủ khiến cô thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.

Ngày sinh nhật của Cốc Ngữ, cũng là buổi cuối của ngày ôn tập, hiệu trưởng tổ chức cho học sinh đi leo núi, lo các em học sinh chịu quá nhiều áp lực, chỉ đạo năm giáo viên dẫn học sinh leo núi thư giãn sau khi tan học, một đường leo dốc, người thì mỏi lưng, người thì đau chân.

Chân của Cốc Ngữ đau đến nỗi run rẩy mềm nhũn, đầu gối sắp chạm đất, Trì Trấn Thạc nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô, nâng cô lên.

“Cám ơn.” Cô sợ hãi toát mồ hôi lạnh, phía sau còn có một con dốc dựng đứng, nếu cô lăn xuống, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Hồi lâu anh cũng không buông cánh tay cô ra, hướng giáo viên dẫn đầu hét: "Cô! Cốc Ngữ không khỏe không leo núi được. Bọn em sẽ đợi mọi người ở đây!"

Nhìn khuôn mặt xanh xao của cô cũng đủ để giải thích mọi chuyện, một nữ giáo viên đi tới, hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Bụng đau không? Hay để cô dẫn em đến phòng khám bên dưới?"

"Không sao đâu cô, em sợ độ cao."

“Thì ra là vậy.” Nữ giáo viên thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy nói với Trì Trấn Thạc: “Vậy em hãy chăm sóc em ấy. Bọn cô sẽ xuống ngay thôi.”

"Cảm ơn cô."

Cốc Ngữ được đỡ ngồi trên tảng đá trên đường núi, tay Trì Trấn Thạc vẫn ôm chặt cánh tay cô, lòng bàn tay rộng, cách một lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, gần như làm tan chảy cánh tay đó.

"Ngày mai thi rồi, cậu có tự tin không?"

"Có, cũng không căng thẳng lắm."

"Vậy là tốt rồi, cứ phát huy khả năng của cậu. Bọn mình nhất định sẽ có thể học cùng một trường đại học."

Cốc Ngữ vươn tay nắm lấy cổ tay của anh, cố gắng đẩy tay anh ra, "Không sao, cậu không cần dắt lấy tay tớ, tớ cũng sẽ không lăn xuống đâu."

Trì Trấn Thạc vẫn không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, thậm chí cô cảm thấy cánh tay có chút đau nhức.

"Cốc Ngữ, hôm nay có ai nói chúc mừng sinh nhật cậu không?"

Cô sửng sốt một chút, sau khi suy nghĩ xong, Kỳ Liên Hàng chỉ nói cho cô biết đêm nay sẽ có bất ngwof cho cô, nhưng lại không nói một câu chúc phúc cô.

“Sinh nhật vui vẻ.” Anh cười, nghiêng đầu nhìn cô, mang theo một chút cưng chiều cũng đủ khiến người ta chết chìm trong sựu cưng chiều này.

"Cảm ... cảm ơn cậu."

"Vậy tớ có thể hỏi cậu một câu được không?" Anh nói: "Cậu cảm thấy tớ thế nào? Cậu có thích tớ không?"

Cô sửng sốt một chút, lo lắng quay đầu lại, ngượng ngùng cười cười, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: "Sao cậu lại hỏi câu này?"

Trì Trấn Thạc cũng thả lỏng cánh tay, cúi người chống đỡ đùi, tóc mái ngang trán rũ xuống, che cảm xúc không rõ ràng trong mắt anh.

"Tớ cũng biết câu hỏi này hơi đột ngột nhưng tớ rất muốn biết. Mỗi ngày tớ đều suy nghĩ về đáp án sẽ như thế nào. Cậu thực sự rất đáng yêu. Cậu khác với những người khác. Chỉ có cậu là đặc biệt trong lòng tớ."

"Có thể là từ lcus cậu tặng tớ cây kẹo mυ"ŧ, tớ cũng tặng lại cậu một cây kẹo mυ"ŧ khác, vậy chúng ta coi như đã thổ lộ lòng mình với nhau rồi, phải không?"

Cốc Ngữ sửng sốt.

Cô dường như đã quên giải thích, ban đầu cây kẹo mυ"ŧ đưa cho anh, cô không biết ý nghĩa của nó là để tỏ tình, chỉ là để cảm ơn anh.

Trì Trấn Thạc không đoán ra được tâm trạng hiện tại của cô, nghiêng đầu hỏi: "Có phải không? Hay là do tớ hiểu lầm?"

"Không ... cậu không hiểu lầm, chỉ là lúc đầu Kỳ Liên Hàng cho tớ kẹo. Tớ không nghĩ nó dùng để tỏ tình, thế nhưng cậu không hiểu nhầm, thực ra...thực ra tớ cũng vậy."

Cô che mặt không nói ra được, "thích" một chữ này khó nói quá, lo lắng mà mồ hôi trên trán đổ mồ hôi.

"Không sao, không cần vội, hiện tại không cần gấp cho tớ đáp án, bọn mình sau khi thi xong có thể nói tiếp."

Cô che lấy khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt ngân ngấn nước, hai tay che miệng, ánh mắt mang theo xin lỗi: "Tớ xin lỗi, cho tớ thêm chút thời gian! Thi xong tớ nhất định sẽ nói cho cậu."

Đồng tử Trì Trấn Thạc hơi mở to, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, tim đập loạn xạ.

Khuôn mặt đó mang theo du͙© vọиɠ mà Cốc Ngữ không phát hiện, giống như một quả táo đỏ mọng, khiến người ta có ý nghĩ bậy bạ.