Chương 17: Trì trấn Thạc thổ lộ / Liên Hàng, em muốn được tự do

Editor: Dĩm

"Anh Kỳ, anh định tiêu 5 vạn tiền thưởng này như thế nào? Định tặng cho bạn gái nhỏ nhân sinh nhật của cô ấy sao?"

Hai người bước ra khỏi câu lạc bộ, phía sau là một đám nam sinh mặc đồng phục lái mô tô cười hì hì hỏi.

Người phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nghiêm túc nhìn bọn họ: "Ai nói cho bọn mày biết?"

"Anh Lý, mọi người đều biết em gái anh ấy mở một tiệm bánh gato. Nghe nói hôm qua anh hỏi anh ấy loại bánh nào hợp với con gái trong ngày sinh nhật? Ngoại trừ bạn gái của anh, ai còn có thể khiến anh động tâm như vậy?"

Hắn không nói lời nào, giống như ngầm đồng ý, trong đó có một nam sinh chậc chậc lắc đầu nói: "Bây giờ mới biết mày có bạn gái, em gái nhỏ trong câu lạc bộ kia chắc là thương tâm lắm đây. Người ta tưởng mày vẫn còn độc thân liền đuổi theo mày. Không ngờ mày lại đem mỹ nhân kim ốc tàng kiều (*cất giấu người đẹp)."

"Đúng vậy, anh Kỳ, không biết là tiểu tiên nữ nhà nào lại lọt vào mắt xanh của anh Kỳ, có thể cho bọn em nhìn một lần được không?"

Tính tình của Kỳ Liên Hàng không tốt lắm, trừng mắt nhìn bọn họ, cau mày, hai mắt đỏ bừng: "Cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi, không được phép nói lung tung!"

Hắn lên motor, đội mũ bảo hiểm rồi dẫm lên khung đỡ, tiếng động cơ gầm rú chói tai, phóng thẳng về phía bên kia đường.

Người kia nhún vai: "Anh ấy rất ghét người ta bàn tán chuyện của mình, hỏi cũng sẽ không nói."

"Chị Đan thích anh ấy như vậy, nhất định sẽ tìm ra được lý do."

"Vậy thì sao, dù sao cũng không phải chúng ta bị đánh, hừ, nghe nói lúc đua xe chị ta cứ quấn lấy không buông, bị cậu ấy đạp cho một cước."

Chủ nhiệm lớp gọi hai người họ đến văn phòng, chỉ có hai người bọn họ là muốn tham gia thi, và cả hai đều thi cùng một trường đại học.

"Thời gian thi của trường đại học Tả Đô khá đặc biệt, ngày 27/5 các em sẽ có buổi phỏng vấn tại trường bên đó vào buổi sáng, buổi chiều và ngày hôm sau sẽ tổ chức thi. Các em đừng lo nhé, khách sạn cùng chi phí đi lại nhà trường sẽ tài trợ."

"Chỉ cần ký tên vào hai tờ đơn hoàn trả ở đây, nhớ kỹ mấy ngày này cần phải nghiêm túc ôn tập, chỉ còn hai tuần nữa thôi, đừng căng thẳng, hãy thể hiện trình độ thực sự của mình!"

Cốc Ngữ gật đầu: "Cảm ơn chủ nhiệm."

Bên ngoài hành lang cũng có một giáo viên khác gọi cô ấy, chủ nhiệm đứng dậy và đưa cho họ hai cây bút: "Các em ký tên trước, cô sẽ quay lại."

Trì Trấn Thạc nhìn thấy tài liệu trên bàn, cầm lên xem kỹ, đột nhiên hỏi: "Sinh nhật của cậu có phải là ngày trước khi thi không?"

Sinh nhật của cô là ngày 26 tháng 5, Cốc Ngữ gần như quên mất.

"ừm, hình như là vậy."

Trì Trấn Thạc có chút ngậm ngùi: "Tớ tổ chức sinh nhật cho cậu được không? Nhưng tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu trong ngày thi hôm sau."

Cốc Ngữ lộp bộp trong lòng, giả vờ mỉm cười hỏi anh: "Tại sao muốn tổ chức sinh nhật cho tớ?"

Anh cũng đang cười, tiếng cười rất khẽ, khóe miệng khẽ nhếch khiến người ta si mê, cúi đầu xuống, con ngươi đen láy trong mắt sáng như sao.

"Tớ tặng cậu kẹo, cậu ăn chưa?"

"Ừm, là cây kẹo mυ"ŧ đó hả?"

"Nhìn là biết cậu đã ăn rồi, vậy cậu cảm thấy tại sao tớ lại muốn tổ chức sinh nhật cho cậu?"

Hai má cô nhanh chóng ửng đỏ, Trì Trấn Thạc hơi sững sờ, ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay thành nắm đấm, để lên miệng ho khan một tiếng.

"Tớ, ừm, tớ không có ý định ảnh hưởng đến cậu. Tớ cũng sợ sẽ không tốt cho việc học của cậu, nhưng tớ thực sự nhịn không được. Vậy, vậy chờ bọn mình thi xong, thi xong lại nói."

Trì Trấn Thạc cúi đầu, nắm chặt tài liệu trong tay, vờ bình tĩnh: "Tôi cũng muốn chăm chỉ thi vào một trường đại học với cậu."

Lời nói của anh như một lời thổ lộ đọng lại trong tâm trí cô, cho cô nguồn nước giữa sa mạc, như ngọn hải đăng thắp sáng trên mặt biển tối tăm, anh thậm chí không biết vì câu nói này của anh Cốc Ngữ có bao nhiêu liều mạng.

Trước sinh nhật của Cốc Ngữ, Kỳ Liên Hàng cũng tặng cô rất nhiều thứ, nhưng lần nào cô cũng chỉ miễn cưỡng cười, không phải gấu bông thì chính là đồ chơi tình thú.

Tất cả những thứ đó cô đều chơi qua, năm nay sinh nhật cô, chắc hẳn vẫn như vậy, hắn từ đầu đến cuối vẫn không biết cô thích thứ gì.

Tiền, đấy là thứ cô muốn nhất, nhưng lại là thứ tuyệt đối hắn không cho, vạn nhất cô cầm tiền chạy, chẳng phải là mất nhiều hơn được.

Kỳ Liên Hàng ngồi trên bồn cầu trầm tư hồi lâu, bực bội gãi đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Cốc Ngữ nằm trên bàn cà phê làm bài tập, hắn giật lấy cây bút trên tay, ngồi trên ghế sô pha bắt chéo chân, hắn chỉ giả vờ thản nhiên hỏi: "Em có muốn gì không?"

Khi Kỳ Liên Hàng nói câu đó, Cốc Ngữ đã đoán được hắn muốn làm gì.

"Không có."

"Cho em suy nghĩ lại! Tôi không tin là em không muốn! Ai cũng sẽ có thứ mình muốn, nhanh lên!"

Cô mím chặt đôi môi ẩm ướt: "Em muốn thi vào Đại học Tả Đô."

Kỳ Liên Hàng cau mày: "Đổi cái khác!"

Cốc Ngữ im lặng một lúc.

"Liên Hàng, anh không cần phí sức làm sinh nhật cho em. Em thực sự không cần bất kỳ món quà nào cả. Thứ em muốn anh không làm được."

"Xùy, mẹ nó, em coi thường ai vậy? Tôi có thể cho em bất cứ thứ gì, ngoại trừ học đại học. Không có thứ gì dùng tiền mà mua không được. Nếu có, thì nhất định là không đủ tiền."

"Vậy thì, Liên Hàng em muốn tự do, không muốn ở bên cạnh anh nữa."

Hắn đột nhiên quay lại bóp cổ cô đè mạnh xuống ghế sô pha, trợn tròn mắt nhìn cô như nhìn người chết, cắn răng gầm thét: "Thử nói lại thêm một câu xem? Đã bảo em không được phép nói những lời như vậy cơ mà."

Hai mắt cô đỏ hoe, nắm lấy cổ tay hắn, cười đến đáng thương.

"Nhìn xem, Kỳ Liên Hàng, anh cũng không phải thực sự muốn chuẩn bị quà cho em mà chỉ muốn cho em nhìn thấy một màn này rồi cảm động, muốn cho em xem anh nỗ lực thế nào để chuẩn bị. Đừng lừa dối bản thân bằng những lời nói dối giả dối này. Em không cần quà của anh."

Hắn phập phồng thở dốc, tức giận chỉ vào mặt cô: "Tôi nói cho em biết, hiện tại tôi rất không vui! Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi, chỉ cần vài phút là tôi có thể bóp chết em!"

Hai mắt hắn đỏ bừng vì tức giận, gân xanh trên cánh tay nổi lên, thậm chí còn muốn đem cô xoắn nát nuốt vào trong bụng!

Cốc Ngữ chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi: "Em xin lỗi, không có lần sau."

"Không có lần sau!"

Kỳ Liên Hàng buông lỏng cổ, đứng dậy đạp mạnh vào chân cô, vậy là công bằng, lại vừa vặn đá vào mắt cá chân của cô, cho dù có thạch cao cố định ở đó, vẫn chạm đến khớp xương, rất đau.

Cô nhắm chặt mắt, gập bụng che mắt cá chân, cau mày đau đớn hít hít mũi.

Kỳ Liên Hàng nhìn cô không chút thương cảm: "Tiểu Cốc, về sau tôi đối với em dịu dàng thì tôi chính là chó! Đã lâu không bị giáo huấn, thích chọc tức tôi, đúng không? Cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, đừng có suy nghĩ cái không nên suy nghĩ."