Chương 14: Dụ hoặc

Editor: Dĩm

Một nhóm người vây quanh bên đường trên đỉnh núi, theo dõi cuộc đua phía dưới, không ngừng hò hét và vỗ tay.

Những con đường vòng quanh co, với những chướng ngại vật chồng chéo ở mọi lối vào, nếu không chú ý, sẽ xuyên thủng hàng rào, lao xuống vách núi cao vạn thước, không ngoa khi nói rằng đây là một cuộc đua với Tử Thần.

Một chiếc Kawasaki motorcycles màu xanh đen phi như tên bắn vụt qua, gió tung bay mang theo cát bụi thổi vào mắt, xe máy gầm rú chói tai, cơ hồ muốn đâm thủng trời, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Dưới chiếc mũ bảo hiểm đen, đôi mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm vào chặng đua cuối cùng, ngoài tiếng gió gào thét, còn lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, con đường chỉ toàn đá, bùn và chướng ngại vật. Chân ga đột ngột tăng tốc lao ra ngoài, không để ý tới những thứ trên mặt đất.

Âm thanh chói tai của bánh sau cọ xát trên mặt đất thành một đường vòng cung hoàn mỹ, đầu gối mặc đồ bảo hộ lao xuống đất, cả người hướng xuống bên phải, vừa vặn tránh được những chướng ngại vật rải trên mặt đất, lao thẳng về phía ngọn núi, dải đỏ đường đua về đích đang đung đưa theo cơn gió.

Khi xe dừng lại, lốp xe bốc khói trắng và ống xả nóng ran, Kỳ Liên Hàng giẫm lên khung đỡ, chân dài bước xuống xe máy, cởi mũ bảo hiểm, tóc xoăn rối bù, lấm tấm mồ hôi trên trán.

Hắn vò loạn đầu, thở hổn hển, đập tay chào những người đi qua.

"Ai nha, Liên Hàng, cậu lại giành được vị trí thứ nhất trong ba năm liên tiếp. Trình độ của cậu chỉ tăng lên chứ không hề suy giảm. Không ai trong số những người ở đây có thể vượt qua cậu, chơi không cần mạng sao."

“Chơi là thứ nhất, tính mạng là thứ hai.” Hắn dựa vào chiếc xe máy, uể oải nói.

"Chậc, đúng là trâu bò."

Người đàn ông ôm ngực, vuốt râu trên cằm, liếc mắt nhìn phía sau cười nói: "Tiểu tử có người tới đưa nước cho cậu kia!"

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác da sεメy màu đen, phô bày đường cong chữ s lồi lõm, làn da mịn màng sáng bóng, cột tóc đuôi ngựa cao, tất cả đàn ông ở đây ai cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, cô ta tiến tới đưa chai nước vitamin cho Kỳ Liên Hàng.

"Anh Kỳ thật lợi hại, lại đứng thứ nhất. Phần thưởng năm nay vẫn là của anh. Anh mau uống nước để giải khát đi?"

Kỳ Liên Hàng nhìn thứ trong tay cô ta, liếʍ liếʍ răng hàm, quay đầu lại nói chuyện với người đàn ông trước mặt.

Người phụ nữ có chút xấu hổ liếc mắt nhìn người đàn ông, Lý Qua sờ sờ mũi: "Người ta mời cậu uống nước thôi mà, mau nhận lấy đi! Tâm ý của em gái nhỏ, nhận đi."

Cô ta nhếch đôi môi đỏ mọng nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay chống đỡ lên bả vai hắn: "Anh Kỳ! Cậu nhìn cậu đi, tôi cũng chỉ hơn cậu có 2 tuổi. Vì vậy chúng ta bên nhau không phải là tốt sao?"

Kỳ Liên Hàng đột nhiên đạp vào chân cô ta, cô ta hét lên rồi trực tiếp ngã xuống đất, Lý Qua vội vàng xoay người đỡ cô ta.

"Không có sao chứ?"

"Liên Hàng, chuyện nhỏ thôi mà."

Lý Qua ngẩng đầu nhìn, thấy Kỳ Liên Hàng chán ghét phủi phủi vai, trừng mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trên mặt đất, sát khí trong mắt tràn ra: "Con mẹ nó buồn nôn, ai đây? Nếu còn tái phạm, lão tử đạp chết cô!"

***

Bên trong hiệu sách tràn ngập tiếng nhạc cổ điển êm đềm, tiếng piano ưu nhã vang khắp mọi ngóc ngách. Hiệu sách hoài cổ có hai tầng. Mọi đồ vật cũ ở đây đều khiến người ta thán phục, nó chế tạo giống y hệt đồ cổ xưa, đem cho người ta cảm giác cũ kỹ như cũ.

Cốc Ngữ dừng lại trước chuỗi hoạt họa treo trên giá sách.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng hình dạng của từng nhân vật, giọng nói của Trì Trấn Thạc đột nhiên vang lên sau lưng cô.

"À, Khi còn bé tớ cũng đã xem bộ anime này."

Cô hơi ngạc nhiên quay đầu lại: "Cậu cũng xem á? Đây là Thủy thủ Mặt trăng."

"Tớ biết, chị gái tờ hồi còn nhỏ hay xem. Xem như là một hồi ức tuổi thơ đi."

Hắn chọn 1 cái móc khóa nhân vật hoạt hình với mái tóc đuôi ngựa màu vàng, nhìn nó rất đáng yêu.

"Cậu có thích nó không?"

"Có"

"Vậy thì cậu có muốn không?"

Sắc mặt Cốc Ngữ trầm xuống, lắc đầu, tiến lên phía trước: "Cậu muốn mua sách gì? Hẳn là ở lầu hai. Ở đây đều là đề thi."

"ừm, hình như là vậy, lên lầu xem một chút đi."

Anh lặng lẽ giữ nó trong lòng bàn tay, để không cho cô nhìn thấy.

Lúc ra khỏi hiệu sách đã là ba giờ chiều, thời tiết nóng nực có chút khó chịu, Cốc Ngữ muốn đi nhiều nơi, nhưng trên người thực sự không có lấy một đồng.

Hai người đi dưới bóng râm vỉa hè, cô cúi đầu bước trên con đường đầy nắng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá phản chiếu bóng cô, trong lòng anh không thể diễn tả được niềm rạo rực trong lòng, chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Cốc Ngữ hỏi anh muốn đi đâu tiếp theo.

Trì Trấn Thạc đeo cặp sách trên vai, hai tay đút túi nhìn con đường phía trước, thầm nghĩ: "Tớ không biết nữa, trời nóng quá."

Cốc Ngữ do dự, không biết có nên bảo anh về nhà không, dù sao thì trời quá nóng, lại mặc đồng phục dài tay, cô không thể chịu đựng được nữa.

"Cẩn thận!"

Trì Trấn Thạc kêu lên, nhanh chóng ôm cô vào lòng, cô không nhìn thấy cột điện lớn trước mặt, suýt thì đυ.ng vào.

Trì Trấn Thạc rất cao, ôm lấy cô, cô nằm trong ngực cũng chỉ cao đến ngực anh, tràn đầy cảm giác an toàn, Cốc Ngữ trợn to hai mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Cảm ơn cậu!"

Trì Trấn Thạc cúi đầu cười với cô, tự nhiên xoa đầu cô, "Không có gì, lần sau đi bộ nhớ quan sát đường, đừng cúi gằm mặt."

Cả hai người đều sửng sốt trước động tác của anh, nói thật là anh đã nghĩ đến việc sờ đầu cô từ lâu rồi, vừa chạm vào, xúc cảm cũng thực không tồi.

Hai má Cốc Ngữ đỏ bừng, Trì Trấn Thạc cười ngượng ngùng, buông vai cô ra: "Tớ xin lỗi, không cố ý."

"Nhân tiện, cậu có muốn ăn kem không?"

Cốc Ngữ vội vàng lắc đầu: "Tớ không ăn."

"Vậy cậu ở chỗ này chờ tớ."

Anh chạy về phía cửa hàng tráng miệng trước mặt, chân dài thẳng tắp chạy nhanh, dưới bộ đồng phục học sinh tràn đầy khí chất thanh xuân, Cốc Ngữ đỏ mặt, nhịp tim cũng đập nhanh, cúi đầu xuống, không ngừng nuốt nước bọt, trái tim như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Một lúc sau, anh quay lại, trên tay cầm cây kem, nở một nụ cười thần bí với cô.

Đột nhiên cúi đầu xuống, que kem lướt qua miệng cô, mùi sữa tươi mát xộc vào chóp mũi, khóe miệng dính kem, cô ngây người nhìn anh.

"Được rồi, bây giờ cây kem này là của cậu."

"Không ... tớ sẽ không ăn!"

Trì Trấn Thạc nhíu mày buồn bã: "Nhưng kem đã chạm vào miệng cậu, tớ phải làm sao đây?"

Cốc Ngữ nuốt nước bọt, biết rằng anh làm vậy là cố ý, nhưng vẫn không kìm được nhịp tim, cảm giác này mạnh đến mức khiến cô gần như nghẹt thở, trong mắt vọt lên tia xúc động, sắp hiện lên bong bóng màu hồng.

Cô cầm lấy cây kem, vô tình chạm vào ngón tay lạnh lẽo của anh, Trì Trấn Thạc thả ra rất chậm, cẩn thận, ngón tay hai người chạm vào nhau thật lâu.

Như chuồn chuồn lướt qua mà dụ hoặc.

*Ảnh minh họa:Nuốt Xuống Ngụm Trắng Đυ.c Này - Chương 14: Dụ hoặc