Chương 12: Đi chết đi

Editor: Dĩm

Đã liên tiếp ba ngày, Đào Hỉ Vân đã không nói chuyện với Cốc Ngữ, đôi khi Cốc Ngữ muốn bắt chuyện thì cô ấy quay đầu đi, coi như không nghe thấy.

Nhưng một lúc lâu sau, Cốc Ngữ dường như thực sự không định nói chuyện với cô ấy, vốn là nghĩ muốn chiến tranh lạnh để cô nhận ra sai lầm của mình, nhưng cuối cùng lại bị cô làm cho nghẹn khuất.

Cốc Ngữ đang làm đề thì đột nhiên trước mặt có một chai nước khoáng đặt trên bàn, Đào Hỉ Vân chống eo ậm ừ: "Tớ đơn phương tuyên bố sẽ làm hòa với cậu. Uống hết chai nước này tớ sẽ giải trừ chiến tranh lạnh."

Cốc Ngữ mỉm cười đặt bút xuống, mở nắp chai uống một ngụm: "Vậy là được rồi hả?"

"Hì hì! Aiz, để tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ làm được chuyện lớn!" Đào Hỉ Vân chống xuống bàn, cong lưng vui vẻ nói với cô.

"Tớ đã báo cáo cửa hàng ăn sáng kia! Hôm nay, đã có một đội đến kiểm tra cửa hàng. Phát hiện đó là một cửa hàng không có giấy phép kinh doanh, đã bị phạt và đóng cửa luôn rồi!"

Cốc Ngữ ngạc nhiên thốt lên: "Cậu giỏi quá."

"Tất nhiên! Ai bảo làm tớ bị tiêu chảy hai lần."

Cô ấy cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lớp trưởng ngồi phía sau đột nhiên đứng dậy đi về phía trước, khi đi ngang qua thì đυ.ng vào Đào Hỉ Vân, may mắn chống cái bàn không thì suýt nữa bị ngã xuống, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, rồi vội vàng bước ra ngoài.

"Tên lớp trưởng này bị gì vậy trời, tớ cảm thấy hình như hắn cố ý đυ.ng tớ?"

Tính tình kì quái của hắn cũng không phải một hai ngày, Cốc Ngữ cũng đang tự hỏi: "Có lẽ là, vội vàng đi toilet?"

Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, chủ nhiệm lớp gọi học sinh lên văn phòng nói chuyện từng người một, tập mãi thành thói quen, gần nhất đang thúc giục cô tranh thủ thời gian quyết định tốt nguyện vọng, tham gia cử đi học.

Cốc Ngữ thực sự không nghĩ đến điều đó, cô đã viết ra một vài trường đại học xếp hạng vào sổ tay của mình, sàng lọc từng trường một, cảm thấy tất cả đều đáng tin cậy, chỉ là điểm số có chút quá cao

"Đào Hỉ Vân có ở đây không?"

Cô nhìn lên, nam sinh trong lớp nói: "Bên ngoài có người nhờ cậu ấy chuyển một số thứ vào kho dụng cụ thể thao."

"Cậu ấy bị chủ nhiệm lớp gọi đi rồi, tớ sẽ chuyển giúp."

"Cũng được."

Kể từ học kỳ sau của cao trung, Cốc Ngữ không học môn thể dục nữa, cô không biết dọn nhà kho là gì.

Đi qua các khúc ngoặt của hành lang tầng một, cô đã đến nhà kho xa nhất, bên trong có tiếng máy móc va chạm mạnh, cô bước vào hỏi: "Định chuyển thứ gì vậy?"

-----

Cốc Ngữ vẫn chưa quay lại cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Kỳ Liên Hàng bước đến bàn của cô, thờ ơ hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Đào Hỉ Vân chán ghét, không cho hắn sắc mặt tốt: "Ai biết!"

Nam sinh ở bên cạnh nói: "Có người yêu cầu Đào Hỉ Vân chuyển đồ trong phòng dụng cụ, nhưng vì cậu không có ở đó, cậu ấy liền đi thay."

“Chuyển cái gì?” Kỳ Liên Hàng nhíu mày, nghĩ đến vết thương trên chân cô.

"Tôi không biết, chỉ nói là chuyển thiết bị trong kho dụng cụ thể thao."

Hắn xoay người chạy ra ngoài, vừa lúc đυ.ng phải giáo viên vật lý đi vào, quát hắn: "Kỳ Liên Hàng, vào giờ học rồi em còn đi đâu! Trở về chỗ ngay cho tôi."

Trì Trấn Thạc nhìn thoáng qua vị trí lớp trưởng cũng trống không, nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, giáo viên vật lý không kéo được hắn lại, tức giận nói: "Hai cái đứa này!"

Mùi máu tanh nồng, trong kho âm u ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng, người nằm trên sàn nhà, lòng bàn tay mở ra, cào xé mặt đất, ngón tay không ngừng run rẩy, từ khe hở giữa các ngón tay máu chảy ra ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, lòng bàn tay dính đầy máu.

Tiếng gậy đập xuống đất chói tai, càng lúc càng gần, cho đến khi gậy sắt vạng mạnh vào chân cô, cả người Cốc Ngữ run lên, trước mắt đều mờ mịt, thần chí không rõ, nghiêng đầu hô hấp rối loạn.

Máu từ trên trán chảy xuống chóp mũi dọc theo hốc mắt, bên miệng còn nếm được vị gỉ sắt, đầu óc choáng váng, hai mắt gần như không mở ra được.

Cô khẽ mở miệng, phát ra một giọng nói khàn khàn.

"…Cứu mạng."

"Đi chết đi!"

Bang!

Khoảnh khắc cánh cửa bị đá bật ra, ánh sáng xông vào chiếu thẳng vào mặt hắn ta, còn chưa kịp nhìn người thì thanh sắt trên tay đột nhiên bị rút mất, Kỳ Liên Hàng cầm lấy thanh sắt đập vào lưng hắn ta một cái, vẻ mặt hung ác phang hắn ta không thương tiếc.

"Aaaaaaaa!"

Hắn như bị điên, đem hắn ta giẫm trên mặt đất, dùng gậy đập vào đầu hắn ta, người dưới đất ôm đầu, xương tay lẫn đầu bị đánh nát vụn, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Ngón tay Kỳ Liên Hàng đã nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu khát máu đến đáng sợ, một giây sau liền triệt để bộc phát, hoàn toàn nổ tung, không cần biết người trước mặt là ma quỷ hay gì, đem đầu hắn ta đập đến chảy máu.

Côn sắt đánh vào xương phát ra âm thanh "răng rắc".

Sau đó, Trì Trấn Thạc chạy đến, thấy Cốc Ngữ nằm thoi thóp trên mặt đất, đầu bị gậy sắt đập vào, cái trán chảy đầy máu, anh ôm cô lao ra ngoài, hô lớn: "Gọi 120! Mau gọi 120!"

Kỳ Liên Hàng chỉ thiếu một chút nữa là đem người đánh chết, phải đến bốn nam giáo viên xông vào đè hắn mới khống chế được toàn cục, cướp đi cây gậy từ tay hắn, nhưng chân dài dơ lên vẫn đá vào người nằm dưới đất. Trông hắn không còn giống học sinh nữa, lại giống như một ác quỷ từ Địa Ngục bò lên.

Đôi mắt đỏ như máu sắp trào ra khỏi hốc mắt, nhìn thẳng vào người nắm dưới mặt đất, hệt như một kẻ mất trí.

Thương thế của Cốc Ngữ không nghiêm trọng, chỉ là chấn động nhẹ, lòng bàn tay bị cắm vào con vít ở tấm ván gỗ trên mặt đất, máu chảy ròng ròng.

Có bác sĩ tâm lý ở bệnh viện tư vấn cho cô, hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, lo lắng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cô.

Nói chuyện một tiếng, cô cũng không còn cảm thấy căng thẳng, vừa đi ra đã thấy Trì Trấn Thạc ngồi trên băng ghế bên kia hành lang, chống đỡ chân đứng dậy đi về phía cô.

"Bác sĩ nói gì với cậu vậy?"

"Hỏi tớ có sợ không, mở nhạc thư giãn, làm mấy đề kiểm tra, trò chuyện một lúc thôi."

Trong mắt anh dường như có một nỗi thất vọng không tên.

"Tớ ngược lại muốn cậu kể cho họ nghe về việc cậu bị Kỳ Liên Hàng ngược đãi. Có lẽ bác sĩ tâm lý có thể giúp cậu."

"Không có việc gì, tớ thực sự không sao."

Trì Trấn Thạc trong lòng kìm nén một đống lời, nhưng không nói được lời nào, bực bội gãi trán, kìm nén thật lâu, mới cúi đầu hỏi cô.

"Có đói không?"

“Đói.” Cốc Ngữ mỉm cười, cái má mềm mại phồng lên rất đáng yêu.

Trì Trấn Thạc nắm chặt lòng bàn tay rồi chống đỡ chóp mũi, khóe miệng khẽ cười, giống như anh đang dỗ một đứa trẻ, kề sát trước mặt cô nhỏ giọng nói.

"Khó có dịp được ra khỏi trường, chúng ta ra ngoài ăn một chút đồ ăn ngon nhé."

Kỳ Liên Hàng bị nhốt trong văn phòng hiệu trưởng vẫn không bình tĩnh được, ngồi trên ghế đẩu bị hai giáo viên nam bên cạnh đè vai, cổ nổi gân xanh, mặt đỏ bừng, hô hấp nặng nề.

Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho ba mẹ của Lý ích - người bị Kỳ Liên Hàng đánh (lớp trưởng đó m.n), mới biết được nguyên nhân.

"Cửa hàng ăn sáng do nhà Lý ích mở, sáng này đã bị niêm phong. Có lẽ là vì lý do này, cộng với kì thi vào đại học đang đến gần, áp lực học tập nặng, mới làm đả thương bạn học."

Vị hiệu trưởng trung niên đang ngồi bên bàn, liên tục thở dài, dùng ngón tay gõ mạnh vào mặt bàn: "Điều tôi luôn nhấn mạnh là sức khỏe tâm lý của học sinh. Tôi biết thời điểm lên cao trung áp lực học tập rất lớn, tôi đang cố gắng hết sức để tránh tình trạng này, tại sao nó vẫn xảy ra!"