Chương 7: Lêu lêu lêu!

Trương Nhu Sinh bị một tràng tiếng nói chuyện đánh thức, giống như đang ở bên tai anh, huyên thuyên không ngừng, lại kèm theo nhiều tiếng chim hót, kì lạ, ở chiều cao của tầng hai mươi mấy này làm sao có nhiều chim như vậy được… Y nhọc công hé mắt, đập vào mắt là trần nhà có hơi ngả vàng, trên tường hình như có dán vài tấm poster hay gì đó, y láng máng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật sự mệt quá rồi, đầu rất choáng váng, y không quan tâm nhiều như vậy nữa, vươn tay sờ kế bên một chút, sờ thấy một thứ giống như tấm chăn, đắp lên mặt, lại tiếp tục ngủ nữa.

“Ba ơi, không ăn nổi trứng nữa.”

Ồn…

“Vậy ăn hết lòng đỏ đi.”

Quá ồn…

Đầu Trương Nhu Sinh không tỉnh táo, bên tai lại nghe rõ mồn một tiếng bước chân nhảy nhót đến chỗ y, sau đó dừng lại bên giường.

Có người ở kề bên nhìn y? Y động đậy mí mắt, đang muốn mở mắt, khoảng khắc sau liền bị một vật nặng đè lên người.

“Hự!” Y giật mình tỉnh lại, trong tầm nhìn vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, chỉ nhìn thấy một cặp vuốt nhỏ ú nù đánh bồm bộp trên mặt mình.

“Con sâu lười, dậy đi!”

“Tiếu Tiếu!” Thẩm Mạt Văn đuổi theo nhanh chóng ôm con khỏi cơ thể của người đàn ông còn trong trạng thái đờ đẫn, trừng mắt quở trách, sau đó nói với Trương Nhu Sinh: “Người anh không sao chứ?”

Trương Nhu Sinh “A” một tiếng, lúc này đầu óc mới lộc cộc chuyển động, cuối cùng y cũng thấy được đây không chỉ không phải là nhà y, mà còn là nhà của Thẩm Mạt Văn, hành vi thất lễ đêm qua cũng từ từ hiện lên trong đầu, tuy vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp kí ức, nhưng kéo lấy người đàn ông đó làm nũng nói “Không muốn về nhà” và đứng cũng đứng không yên đến nỗi phải để người ta mặc quần cho… cũng đã đủ làm y muốn kiếm cái hố chui xuống rồi.

Đặc biệt là thằng quỷ nhỏ đáng ghét còn dựa trong lòng ba cậu lè lưỡi hô “Lêu lêu lêu!” với y.

Mặt Trương Nhu Sinh đỏ gay gắt hơn cả tối qua uống rượu.

Thẩm Mạt Văn nhìn người đàn ông trước mặt đầu tóc bù xù, hoàn toàn không còn khí thế tao nhã lanh lợi như lần đầu gặp mặt nữa, ý cười trong mắt lại đậm thêm vài phần, anh vỗ lưng con, ý bảo con đừng có quá đáng, sau đó nói với người vẫn đang lúng ta lúng túng là Trương Nhu Sinh: “Tôi đưa Tiếu Tiếu tới nhà trẻ đây, anh ngủ tiếp đi.”

… Làm sao có thể ngủ được nữa!!

Đợi đến khi vang lên tiếng đóng cửa, Trương Nhu Sinh mới vùi mạnh đầu vào gối, ảo não lăn hai vòng, y láng máng nhớ được nửa đêm hôm qua tay sờ được cái gì đó, thế là ôm chặt lấy nó cả đêm, chỉ hy vọng y không làm ra chuyện gì quá quắt…

Nghĩ đến chỗ này, y đã không biết phải đối diện với Thẩm Mạt Văn như thế nào nữa, chỉ hận sao bây giờ không thể rời đi ngay tắp lự, nhưng mất mặt cũng mất ở chỗ này rồi, lén lút chuồn đi không phải càng vô lễ hơn nữa ư? Y buồn bực vò tóc hai cái, sau đó lại càng hoảng sợ hơn khi phát hiện trên bản thân lõα ɭồ, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần short rộng thùng thình…

Lúc Thẩm Mạt Văn quay về, Trương Nhu Sinh đã nhớ hết hình tượng tồi tệ của bản thân tối qua, đang khó chịu mặc chiếc quần short rộng đó ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.

“Ý, dậy rồi à? Tôi mua bàn chải đánh răng mới cho anh rồi, khăn lông thì trong nhà có cái sạch, anh dùng tạm nhé.” Thẩm Mạt Văn nói rồi đi ra ban công, “Quần trong của anh cũng khô rồi, có thể mặc.”

Tim Trương Nhu Sinh mới vừa bình tĩnh được một chút lại lập tức sôi lên, há hốc miệng “A” hết nửa ngày trời cũng không nói được một câu.

Thẩm Mạt Văn như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của y, cười nói: “Anh không cần phải ngại, dù sao bình thường tôi cũng phải giặt giũ quần áo, giặt thêm một cái nữa cũng không sao.”

Trương Nhu Sinh nhìn anh thản nhiên như vậy, bản thân cũng không thể khách sáo nữa, cầm lấy quần trong đi vào nhà vệ sinh thay, y luôn cảm thấy có chỗ kì lạ, đợi đến khi mặc đồ xong mới giật mình tỉnh ngộ, lúc trước lần đầu đến nhà Thẩm Mạt Văn đã cảm thấy thiếu gì đó, tủ giày chỉ có giày cho nam, lần này lại còn ngủ lại qua đêm.

Y biết đây là chuyện nhà người ta, bản thân không cần quan tâm nhiều quá, nhưng miệng đã sớm nhanh hơn một bước mà hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy mẹ của Tiếu Tiếu?”

Thẩm Mạt Văn đang múc cháo cho y, giống như người không có chuyện gì mà trả lời: “Năm ngoái li hôn rồi, anh muốn ăn rau tra1

hay là dưa chuột ngâm?”

“Ơ…” Trương Nhu Sinh nhất thời không biết phải suy nghĩ về câu thứ nhất trước hay là trả lời câu thứ hai trước, ngây ra hết nửa ngày mới đáp: “Dưa chuột ngâm là được rồi.”

Đợi đến khi Thẩm Mạt Văn đem đũa ra rồi, y mới chậm chạp nhận ra mà phản ứng lại: “Xin lỗi…”

“Không có gì, quen rồi, thật ra hai năm trước đã cảm thấy có lẽ sẽ không thể tiếp tục sống cùng nhau nữa, nhưng may là còn có Tiếu Tiếu, cũng đã nghĩ cố gắng thêm chút nữa đi, kết quả vẫn là…” Thẩm Mạt Văn nói đến đoạn này liền day day góc trán, lần đầu tiên lộ ra bộ dạng có chút mệt mỏi.

Trương Nhu Sinh im lặng lắng nghe, đợi y nói hết rồi mới nhíu mày mở miệng: “Vậy tại sao… để anh thân gà trống nuôi thêm đứa nhóc cũng cực khổ quá.”

“Cô ấy… một người phụ nữ nuôi một đứa con, sau này không dễ kiếm người khác.”

“Gì mà nuôi con cực khổ chứ, chỉ sợ bị con liên lụy thôi! Nếu như không muốn nuôi nó, thì ngay lúc đầu đừng sinh đẻ gì cho rồi! Sinh ra rồi lại không chăm sóc, thế thì có khác gì vứt nó đi đâu chứ?!” Trương Nhu Sinh vừa nghe đến lời giải thích này liền nổi đóa, ba mẹ y cũng li dị khi y còn nhỏ, nhưng lúc đó y đã học trung học cơ sở rồi, một số quan niệm cũng đã hình thành, vì vậy khi chính tai nghe thấy mẹ chê rằng đem con theo tái hôn sẽ rất phiền phức, cả người đều bị đả kích không nhẹ, rơi vào trong góc chết của đau khổ và hận thù một dạo, tuy cha y cũng không lo cho y nhiều lắm, phần lớn thời gian đều để mặc y tự do, nhưng dù sao thỉnh thoảng cũng có quan tâm một chút.

Thẩm Mạt Văn bị người đàn ông đột nhiên u ám đi kia dọa giật mình, không biết y sao tự dưng lại giận dữ như vậy, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Cô ấy vẫn thường xuyên đến thăm Tiếu Tiếu, hơn nữa tôi cũng muốn Tiếu Tiếu theo tôi, bằng không theo mẹ nó về sau phải chịu oan ức gì cũng không chừng, một căn nhà đổi lấy quyền nuôi con, cũng đáng.”

“Cái gì?! Đến cả nhà mà anh cũng cho người đàn bà kia?!” Trương Nhu Sinh vừa nghe thấy lại đập bàn gào lên.

“Khụ.” Thẩm Mạt Văn biết mình lỡ miệng nói ra liền nhanh chóng vỗ mu bàn tay của y, ý bảo y bình tĩnh lại, “Không sao, tiền có thể kiếm lại, mẹ của Tiếu Tiếu cũng chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, cũng đâu thể làm khó phụ nữ chứ?”

Trương Nhu Sinh bị xúc cảm kì diệu có chút lạnh đó chạm vào mu bàn tay khiến tim run rẩy, miệng vẫn không quên phản kích lại: “Anh đừng đổi chủ đề, không muốn đứa con, chung quy là lỗi của cô ta, cô ta có đưa tiền nuôi dưỡng đúng kì không?!”

Thẩm Mạt Văn bị sự kiên trì của anh làm cho khóc cười không xong, nhưng không nói lại y, “Thật ra… chuyện này tôi cũng có lỗi, lúc đó chúng tôi yêu nhau, vẫn không xác định được là có muốn kết hôn hay không… Tiếu Tiếu… là ngoài ý muốn, bởi vậy lúc mẹ cô ấy gả cho tôi cũng chẳng có tình nguyện gì cho cam.”

“Cô ta không từ chối cũng không nhắc anh dùng biện pháp an toàn, bản thân cô ta cũng phải có trách nhiệm.” Trương Nhu Sinh trông rất chắc chắn.

“Cái này… lúc đó làm gì thoáng bằng các anh bây giờ… càng không có nữ sinh nào mà lại chủ động nhắc đến chuyện này đâu… Thôi được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, anh hăng quá rồi.” Biết đối phương đang quan tâm anh, trong lòng Thẩm Mạt Văn cảm tấy ấm áp, “Anh đó, chăm sóc bản thân cho tốt đi, lần sau đừng đem mạng sống của mình ra đùa như vậy nữa.”

Thẩm Mạt Văn đang lo lắng cho y, nhưng Trương Nhu Sinh lại hiểu nhầm, nghĩ rằng anh đang nhắc về thái độ thất lễ của bản thân tối qua, đột nhiên lại khó chịu, múc loạn xạ vài muỗng cơm vào miệng, mơ mơ hồ hồ “Ừ” một tiếng, vừa giương mắt lên nhìn thì thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, lại chột dạ nhỏ giọng quát: “Anh còn nhìn tôi làm gì, ăn cơm đi!”

1:

Rau tra

(榨菜) là một loại rau ngâm của Trung Quốc, khi xào rau khác có thể cho rau này vào xào chung, hoặc bữa sáng ăn cháo hay mì thì có thể cho rau này vào ăn kèm.