Tống Toàn tức giận nói “Chúng ta đi ra không xa thì có mấy con yêu thú chạy đến. Để bảo đảm an toàn, ta liền đề nghị quay trở lại. Mà cái tên Diệp Thanh Hạo kia lại nhất định phải một mình chạy về phía bờ sông.”
“Sao các ngươi lại có thể để cho nàng tự mình rời đi!” Chúc Đại nghe thấy vậy lo lắng, “Nhỡ chẳng may gặp phải cao giai yêu thú thì phải làm như thế nào?”
Tống Toàn hai tay đan vào nhau, “Còn chưa kịp để cho ta thuyết phục, nàng đã cưỡi gió đi rồi…”
“Nàng dùng thuật Ngự Phong?!” Kỷ Lâm Oanh vung roi bức lui một con Lang Yêu có ý đồ đánh lén, mày nhíu lại đến sâu hơn, “Quanh đây có không ít yêu thú, lần này nàng thật sự gặp nguy hiểm rồi…”
Nhưng đúng vào lúc này, cách đó không xa một tiếng gầm nhẹ truyền đến, mấy người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một cái chùy sắt đâm vào vị trí mắt trái của cái đầu giữa con Cương Văn Báo ba đầu kia, máu tươi làm nhuộm đỏ cả khuôn mặt của nó.
Con Báo Yêu kia ngồi xổm nằm trêи mặt đất, nhe răng nanh gầm thét vài tiếng, rốt cuộc bản năng sợ hãi lại chiếm thượng phong, nên quay đầu bỏ chạy đi mất.
Đông Phương Hàm cùng Quách Dực có thể gϊếŧ lùi được sự uy hϊế͙p͙ lớn nhất, lập tức chạy đến tụ hợp cùng với Hứa Dương mấy người. Trêи thân hai người đều có không ít vết thương, nhưng cũng may mà không có trọng thương trí mạng.
Đông Phương Hàm biết được Diệp Thanh Hạo tự ý bỏ đi, không khỏi gấp nói “Chúng ta mau chóng gϊếŧ tán yêu thú còn lại, sau đó đi bờ sông tìm nàng!”
Quách Dực gật đầu, “Ở đây đã là mục tiêu công kϊƈɦ, chúng ta cũng phải mau chóng rời đi.”
Nàng đang nói, lại chợt nghe thấy tiếng yêu thú gào thét phân loạn từ phía tây truyền đến, số lượng có vẻ không ít.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” Đông Phương Hàm lập tức điều khiển chùy sắt treo ở trước người, ngưng thần giới bị nói.
Hứa Dương nháy mắt ra hiệu đối với Hải Yến, con quạ lập tức bay lên lượn quanh một vòng, chợt lại xà xuống, vươn cổ gấp rút kêu vài tiếng.
Hứa Dương ngay lập tức sắc mặt đại biến, “Có số lượng lớn yêu thú đang đi về phía này, ít nhất năm sáu mươi con!”
Những người khác lập tức kinh hãi, “Sao lại có nhiều như thế?!”
“Chẳng lẽ là do tiếng rống vừa rồi của con Báo Yêu kia dẫn tới?”
“Vậy phải làm sao bây giờ…”
Đông Phương Hàm điều khiển chùy sắt treo lên, quát nói “Gϊếŧ lùi mấy con yêu thú xung quanh này, rồi mau chóng rời khỏi nơi đây!”
Hứa Dương híp mắt nhìn đám yêu thú đang phi nước đại đằng xa, nghi ngờ nói “Hình như chạy ở phía đằng trước là người?”
Đám người nghe thấy vậy lập tức đưa mắt nhìn lại, “Thật sự có người!”
“Cái kia, hình như là Diệp Thanh Hạo?!”
“Thật sự là nàng!” Chúc Đại dậm chân giận mắng, “Tên ngu ngốc này, sao lại dẫn đám yêu thú đến đây chứ?!”
“Vậy thì nguy rồi…”
“Đi theo ta!” Kỷ Lâm Oanh nói một tiếng, long ảnh sau lưng chớp động, dưới chân điểm một điểm, thân hình đã xuất hiện ở trước mặt yêu thú đang vây công bọn họ, sau đó hai tay đều giơ lên cùng lúc, nương theo trận trận long ngâm, vỗ gãy cổ con Bạch Lôi Thú bên trái ngay tại chỗ, mà con Thạch Tê nặng mấy ngàn cân trước mặt nàng kia cũng bị một chưởng chấn động đến nỗi lảo đảo lui lại.
Chùy sắt của Đông Phương Hàm lập tức bắn ra, đâm xuyên qua con Trư Yêu phía trước bên phải, lại vẽ một hình vòng cung bay trở về trong tay nàng.
“Mau lui lại!” Nàng phất tay về phía sau lưng, rồi đối mặt gật đầu cùng với Kỷ Lâm Oanh, một người cầm roi một người điều khiển chùy sắt, hiệp lực mở ra một con đường máu ở phía đằng trước.
Đám người vội vàng thả người chạy theo, mấy con yêu thú chung quanh lập tức chuyển hướng đánh về phía đội ngũ đằng sau.
Hứa Dương lập tức tối tụ linh lực, ánh mắt khẽ biến, đưa tay chỉ về phía trước, hai con yêu thú đang vọt tới xa ba, bốn trượng lập tức ngây người nguyên tại chỗ.
Quách Dực bên cạnh hắn phản ứng cũng là cực nhanh, hai chuôi phi kiếm trong nháy mắt bay ra, dễ dàng đánh chết con yêu thú vẫn còn đang sững sờ đó.
Bên kia, Chúc Đại mấy người cũng là không nương tay thi triển ra các loại thủ đoạn công kϊƈɦ mạnh nhất của chính mình, linh văn khí, linh thuật bắn ra bốn phía xung quanh. Yêu thú còn lại trong lúc nhất thời bị loại khí thế này trấn trụ, rốt cuộc cũng không dám tiếp tục tiến lên.
Một đoàn người cùng Hứa Dương miễn cưỡng có thể thoát thân, vừa chạy ra được hơn trăm bước, liền nghe thấy một trận oanh minh rung động ở sau lưng, đúng là Diệp Thanh Hạo đang kéo theo một đoàn “Tàu hỏa” do yêu thú tạo thành đuổi sát theo sau.
“Cứu, cứu ta!”
Kỷ Lâm Oanh nghe thấy được tiếng kêu cứu thê thảm kia, không khỏi thở dài, dưới chân vặn một cái, bước ra mấy bước về phía sau, sau đó đưa tay vung roi, quấn lấy eo của Diệp Thanh Hạo, đưa nàng túm trở lại bên cạnh mình.
Chúc Đại trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hạo, giận nói “Ngươi là muốn hại chết mọi người?!”
Người sau sớm đã mặt cắt không còn giọt máu, cánh tay trái buông thõng ở bên người, dường như đã bị gãy, trêи người còn có hơn mười chỗ vết thương. Giờ phút này nàng núp ở bên vai Kỷ Lâm Oanh, toàn thân run rẩy, hiển nhiên là bị yêu thú ở sau lưng dọa cho phát sợ.
Chúc Đại nhìn lại sau lưng, cắn răng hô nói “Theo ta làm thịt những con súc sinh này!”
Nàng nói xong, thôi động “Hòn đá” đập về phía sau. Những người khác nghe thấy vậy cũng đi theo thi triển ra thủ đoạn, trong chốc lát, mấy cái linh văn khí, cùng số lượng lớn thuật Hỏa Đạn, thuật Lôi Đình các loại đồng loạt bắn về phía yêu thú đằng sau.
Bốn con yêu thú đang đuổi tới ở phía đằng trước bị mất mạng ngay tại chỗ, hai ba con khác bị trọng thương ngã xuống đất, nhưng những con yêu thú còn lại lại làm như không nhìn thấy, trong mắt toát ra quang mang khát máu, tiếng rống càng sâu hơn.
“Tốt!” Chúc Đại cười to nói, “Tiếp tục một lần nữa! Để cho chúng nó biết sự lợi hại!”
Hứa Dương lại chú ý tới, có không ít yêu thú ở ven đường nghe thấy tiếng chạy theo, gia nhập vào sau lưng đoàn “Tàu hỏa” này.
Hắn lập tức ngăn cản nói “Dừng tay, tiết kiệm linh lực! Căn bản đánh không hết!”
Chúc Đại khẽ giật mình, vừa chạy vừa quay đầu lại đếm một lượt, phát hiện ra số lượng yêu thú sau lưng đã gia tăng đến hơn bảy mươi con!
Kỷ Lâm Oanh ngóng nhìn càng xa hơn, cau mày nói “Con Cương Văn Báo ba đầu kia cũng tới rồi.”
Những người khác theo lời nói nhìn lại, quả nhiên thấy một cái thân ảnh màu đen đang chạy theo từ xa, xem ra là muốn mượn cơ hội báo thù cho trọng thương trước đó.
Hứa Dương chuyển hướng nói với Đông Phương Hàm “Trước mắt chỉ có thể chạy ra khỏi dị cảnh mới được! Ngươi biết vị trí lối vào của dị cảnh không?”
Đông Phương Hàm sắc mặt âm trầm, “Sáng nay chúng ta đã bị lạc đường rồi, chẳng lẽ các ngươi cũng bị giống như vậy?”
Kỷ Lâm Oanh gật đầu, “Khi chúng ta thấy các ngươi, chính là đang tìm lối vào dọc theo con sông.”
Chúc Đại dùng lực xua mạnh tay, “Không cần phải tìm nữa, chúng ta đã đi bảy tám chục dặm về phía hạ du rồi, vẫn không tìm thấy bóng dáng của lối vào đâu cả.”
Địch Nhạn ở trêи lưng của Đào Cương thán nói “Chẳng những không tìm thấy được lối vào, Lâm sư muội còn bị uống nhầm phải nước sông mà phát cuồng…”
Kỷ Lâm Oanh lúc này mới nhớ tới Trường Nguyên Phong trước đó có bảy người, lúc này lại chỉ có sáu người, thế là hỏi “Nàng người đâu?”
“Lâm sư muội đột nhiên tập kϊƈɦ chúng ta, Cốc sư tỷ không dừng tay lại kịp, nên đã lỡ tay đánh chết nàng…”
Hứa Dương trong lòng căng thẳng, vậy thì phiền toái rồi đây, cũng đều không biết lối vào ở đâu, chờ sau khi mọi người hao hết thể lực, tất nhiên sẽ mất mạng trong miệng yêu thú!
Giữa không trung, Hải Yến bỗng nhiên lo lắng kêu lên.
Hứa Dương vội vàng cao giọng nói “Phía trước có mảnh rừng rậm, mọi người chuyển hướng chạy về phía nam!”
Trong rừng rậm có nhiều yêu thú, lúc này bọn hắn căn bản không dám tiến vào.
Hứa Dương lập tức nghĩ rằng Hải Yến vẫn còn có công năng hoa tiêu, thế là triệu hồi con quạ, thấp giọng phân phó nói “Nhìn chỗ nào có ít yêu thú, cứ nói cho ta biết bất cứ lúc nào.”
Hải Yến bay lên một lần nữa, rất nhanh liền kêu lên vài tiếng”Quạ quạ”.
Hứa Dương lập tức chỉ đường nói “Chuyển hướng về phía đông, yêu thú bên đó ít!”
Mặc dù đám người cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là chạy về phía đó theo lời hắn nói, ven đường thấy yêu thú quả nhiên ít đi rất nhiều.
Dưới sự chỉ dẫn của Hải Yến, hơn mười người rẽ trái lượn phải ở trêи cánh đồng hoang, chạy hơn một canh giờ, mặc dù yêu thú sau lưng đã tăng đến gần trăm con, nhưng từ đầu đến cuối không có xuất hiện tình trạng chạy vào tử lộ.