Hạ Lệnh Mị nhìn thấy Uông Vân Phong, lại nhìn thấy Hái Hoa Tặc dưới chân,
liền tỉnh ngộ: “Hai người các ngươi liên hợp tính kế ta.”
Trang Sinh khóc kêu to: "Hạ đại hiệp, Hạ Mỹ nữ, tiểu sinh oan uổng. . ."
Hạ Lệnh Mị dùng sức dưới chân, Trang Sinh thiếu chút nữa sùi bọt mép.
Uông Vân Phong cũng không nhìn Trang Sinh đang đau khổ, một đôi mắt lạnh lẽo chỉ đặt trên người Hạ Lệnh Mị. Một tay Hạ Lệnh Mị nắm trường tiên, một
tay chống bên hông, bộ dạng người đàn bà đanh đá hết mười phần. Hai
người đối diện, không chớp mắt, loáng một cái, một nén nhang.
Người vây xem thấy hai người đã lâu không có hành động gì tiếp theo, ồn ào đoán.
"Bọn hắn trúng gió rồi hả ?"
"Có lẽ là trúng tà rồi."
"Hẳn là trúng ám khí."
"Uy!" Trang Sinh thống khổ khóc thét, "Uông đại nhân, người rộng lượng, Uông
công tử, phiền phức, ngươi trăm phương nghìn kế để ta dẫn vị cô nương
này ra, không phải là để chơi gà chọi đó chú?”
Hạ Lệnh Mị hừ lạnh: "Ngươi sai rồi, vị Uông đại nhân này có tiếng là mắt ở trên cao, có mắt không tròng.”
Uông Vân Phong nhìn không dời mắt.
"Đúng rồi, hắn vẫn là có tiếng là mặt cương thi."
Uông Vân Phong mặt không biểu cảm.
"Hắn sở trường nhất chính là tự mình đa tình, tự cho là đúng, cảm thấy trên
đời này bản thân mình là tốt nhất, sâu nặng nhất, nam tử đa tình vô tội
nhất."
Trang Sinh không còn sức lực: "Hạ cô nương, nhất định
trước kia hắn đã đắc tội ngươi.” Trang Sinh hắn chính là vạch tràn thân
phận của Hạ Lệnh Mị, phải có một trận roi, , cho nên mới sẽ bị Hạ
Lệnh Mị ghi hận đến nông nỗi như thế này, chậc chậc.
Hạ Lệnh Mị mím môi, nàng không nghĩ sẽ nhớ lại những năm thống khổ đó
"Thực xin lỗi." Uông Vân Phong nói.
Mày Hạ Lệnh Mị nhảy dựng lên. Hóa ra nên đau lòng, vốn nên xót xa, vốn nên rơi lệ đầy mặt, nàng lại không thể nào nghẹn ngào.
"Những lời này ngươi nói quá muộn rồi." Nàng nói, phất tay: "Nếu ngươi chỉ là
vì một câu này mới làm cho ta rời khỏi Cổ gia, không khỏi là chuyện bé
xé ra to."
Uông Vân Phong nặng nề: "Cổ gia không phải là nơi ngươi nên ở."
Hạ Lệnh Mị hở ra khóe miệng: "Nhà hắn không phải, nhà ngươi là được? Ta
mới biết được, Uông đại nhân tài cao thế lớn, cư nhiên đã mua một điền
trang ở Thần Châu nho nhỏ này. Ngươi không nên đắc tội với người không
nên đắc tội, bị giáng xuống đây tham sống sợ chết.”
Vốn là nàng
nói dỗi. Màn đêm buông xuống nàng nhìn thấy cửa lớn Uông gia là
lúc đột nhiên sinh ra một loại dũng khí. Phải biết rằng là danh hiệu
danh môn được xếp cao trong triều đại, theo triều cục lên xuống hơn trăm năm, cho dù là thật sự mua ở Thần Châu, ông chủ cũng sẽ không đi vào ở. Hiện trạng cũng là, Uông Vân Phong lặng yên không một tiếng động đến
đây, còn bỗng nhiên bố trí dài hạn. Không phải là nói nơi này sắp có
biến cố sao.
Ánh mắt Uông Vân Phong sang ngời, giây lát lướt qua. Hắn lại ngậm chặt miệng, không nói chuyện rồi.
Mấy năm nay Hạ Lệnh Mị gặp hắn vịt chết còn cứng mỏ, trước kia phần lớn
không nhìn, bây giờ vẻ mặt nàng còn bày ra như chuyện không liên qua đến mình:"Ngươi và ta sớm đã không có quan hệ. Bây giờ ngươi cũng thấy, nên cũng nói. Ngươi đi đi.”
Uông Vân Phong vẫn không nhúc nhích.
Trang Sinh ngửa đầu nhìn Hạ Lệnh Mị đang lên mặt bắt nạt người, thấy Uông Vân Phong lại giống như cọc gỗ, nhịn không được thở dài:"Kỳ thực, Hạ cô
nương, ngụ ý của Uông đại nhân là, ngươi ở lại Cổ gia không đươc, ở lại
Uông gia thì được.”
Hạ Lệnh Mị hỏi Uông Vân Phong: "Ngươi muốn ta ở nhà ngươi?"
"Gâu!" Chú chó ngao Tây Tạng liều mạng phì móng vuốt ở vai Hạ Lệnh Mị, le lưởi, sửa to với Uông Vân Phong.
Hạ Lệnh Mị tới gần phía trước, híp mắt, mặt đối mặt cùng Uông Vân Phong:
"Ngươi không sợ ta nửa đêm leo vào phòng ngươi, đột nhiên làm thịt
ngươi?"
"Gâu gâu!" chú chó nhở dung sức lắc lắc đuôi.
Uông Vân Phong một mặt thành khẩn: "Trong phủ ta an toàn."
Hạ Lệnh Mị lên tiếng: "Không đi."
"Gâu gâu gâu!" Chú chó nhỏ sử dụng bốn chân trò lên vai Hạ Lệnh Mị.
Uông Vân Phong buồn chán nhìn liếc mắt nhìn chú chó nhỏ một cái: “Ở Uông phủ ngươi không cần nhìn sắc mặt người khác, có thể coi nó như nhà của
mình.” Căn bản Cổ lão phu nhân sẽ không xuất hiện.
Hạ Lệnh Mị lí đều mặc kệ hắn.
"Ngươi có thể tùy ý ra vào, không ai dám chất vấn ngươi đi đâu, càng không có
người đàn ông nào bụng dạ khó lường sinh ra ý nghĩ không an phận với
ngươi.” Gióng như cái tên Cổ Lang kia khờ dại không có mắt nhìn.
Hạ Lệnh Mị cười nhạo.
"Trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, có thể ngăn chặn được Hái Hoa Tặc."
Hạ Lệnh Mị dừng một chút, Trang Sinh nóng nảy: "Uy, ngươi là người vong ân phụ nghĩa, ngươi đối đãi như thế hợp long người à?"
Uông Vân Phong một cước dẫm nát bờ vai Trang Sinh, chuyên tâm nói: "Việc chính là, ta có thể chiếu cố ngươi."
Rõ rang hai chân Hạ Lệnh Mị nhảy dựng lên, cùng với Trang Sinh khóc thét, cũng không quay đầu lại, đi rồi.
Sau ngày này tương đối náo nhiệt.
Uông Vân Phong dường như thành một chú chó săn tìm chủ. Hạ Lệnh Mị đi tới chỗ nào hắn cũng đi theo tới chỗ đó.
Nàng ở quán trà nghe thư, hắn đã kêu một ấm trà, ngồi ở đối diện nhìn chằm
chằm nàng vẫn không nhúc nhích. Nàng ôm chó nhỏ đi dạo phố, Uông Vân
Phong liền mua một con mèo ôm trong tay đi theo nàng phía sau, đem theo
hai người hầu đi , mang theo hai cái người hầu không xa không gần đi
theo.
Nàng đi đến thợ may chọn xiêm y, hắn liền ở một bên khoa
tay múa chân. Nàng nói màu hồng nhìn được, diễm lệ. Hắn liền gật đầu,
nói màu đỏ thích hợp chính thê. Nàng nói màu lục tươi mát, hắn đã nói
lục sắc có vẻ hoạt bát. Nàng nói màu đen thích hợp trèo tường, hắn đã
nói không có việc gì, ngươi leo tường nhà của ta đi.
Nàng chơi
đùa mệt mỏi, ở quán cơm ăn cơm, goi món ăn hắn liền đưa ra nhiều yêu
cầu. Không cho cay quá, sẽ đau yết hầu; không cho nhiều đạm, nàng sẽ
không ăn nhiều; không cho ăn nhiều món ăn thôn quê, sẽ ảnh hưởng hệ tiêu hóa của nàng. Chỉ có thể ăn thức ăn chay, hoa quả phải là mới hai từ
sang sớm, chỉ được uống một chén canh thơm ngon ngào ngạt này
Hạ
Lệnh Mị ở ngoài tiêu diêu tự tại, cũng không phải ăn nhờ ở đậu, tự nhiên mà vậy sẽ không đi soi mói. Uông Vân Phong nói dai như giẻ rách chất
thành đống lớn, làm cho nàng cảm thấy tay chân bị trói buột, cắn răng,
chỉ vào chú chó Tây Tạng nhỏ nói với bọn nha hoàn của mình tiể: "Sau
này, gọi nó là Uông Uông."
Mọi người không nói gì, vụиɠ ŧяộʍ nhìn sắc mặt Uông Vân Phong.
Giống như bình thường, chỉ cần đối mặt Hạ Lệnh Mị, Uông Vân Phong có thể khoa chân múa tay những việc nhỏ đối với nàng, nhưng chuyện lớn cũng không
làm cho đối phương mảy may rung động.
Ân, chuyện đặt tên cho sủng vật này, hẳn là đại sự. . . Đi?
"Uông Uông, nhào lộn một cái nào."
"Gâu."
"Uông Uông, đi cắn mâm trở về."
"Gâu."
"Uông Uông, đuổi người đàn ông này đi ra cho ta."
"Gâu. . . Ngô "
Uông Vân Phong dẫn theo chú chó nhỏ, cùng đối diện với cặp mắt tối đen như
mực kia, thở dài: "Ngươi có tinh thần làm càn với ta thì tốt rồi, khi dễ nó làm cái gì."
Hạ Lệnh Mị một tay túm lấy con chó nhỏ, đem nó
áp ngủ yên trên người, không ngừng nhu ngược: "Sủng vật của ta, ngươi
quản được sao." Uông Vân Phong tự nhiên không xen vào, hắn cũng không
dám quản, thật sự chọc giận Hạ Lệnh Mị, nói không chừng nàng sẽ đánh hắn một chút.
Đầu giờ mão mỗi ngày Uông Vân Phong sẽ đến nhìn người, ban đêm giờ tý canh ba mới đi. Hạ Lệnh Mị tìm biện pháp đánh hắn, đối
phương lại không có tính tình giống như Bồ Tát, tùy ý nàng cứng mềm đều
không rời bỏ. Ép buộc mất ngày như thế, Hạ Lệnh Mị cũng mệt mỏi. Mọi nơi chơi đùa ở Thần Châu đều chơi, nên ăn gì cũng đã ăn, không lâu liền
không chịu nổi tính tình muốn đổi đi nơi khác.
Nàng ngầm chạy
trốn vài lần. Mặc kệ là ban ngày lúc ở bên ngoài đi dạo tao cố lẻn đi,
vẫn là nửa đêm chờ Uông Vân Phong đi rồi sau khi lại hoá trang ra khỏi
thành, Đều là thất bại chấm dứt.
Hai người giằng co nhiều năm,
Uông Vân Phong sớm đã biết nàng cong quẹo như thế nào, lại có ý định
muốn vây nàng, sau khi nháo một lần, đối với mọi thứ xung quanh tự nhiên sẽ không có chút lơ là nào.
Hạ Lệnh Mị châm chọc khıêυ khí©h,
nói hắn là đại nam tử theo chủ nghĩa bá quyền, còn tuyên bố muốn lên cáo quan phủ, thậm chí còn viết thư cho thân tộc Hạ gia, cầu người đem Uông Vân Phong bên cạnh nàng tha đi. Người Hạ gia so ra càng tinh quái, biết được hai người ép buộc đã nhiều năm, ước gì Uông Vân Phong có thể thu
thập được nữ tử lêu long bên ngoài không biết đường trở về nhà, cho nên
nhận được thư của Hạ Lệnh Mị, hồi âm cũng là gởi cho Uông Vân Phong.
Uông Vân Phong bụng dạ khó lường, trực tiếp đem bức thư ngắn ngủ này đưa cho Hạ Lệnh Mị đọc, nàng tức giận xé tan từng mảnh
Tính khí Hạ
Lệnh Mị ngày càng táo bạo, động một cái liền phát giận. Uông Vân Phong
nhường nhịn mọi cách, đối với tất cả cũng không trách mắng.
Đến Trang Sinh cũng không nhịn được, nói thầm: "Sư tử cái như vậy, ai cưới nàng khẳng định là mắt chó bị mù rồi.”
Hạ Lệnh Mị run run cánh môi: "Đúng. Người cưới nàng khẳng định là mắt bị
mù, còn mù tâm, bị nàng hành hạ không ít, khiến hắn trở thành người quỷ
không ra quỷ. Còn biến thành một nhà hoàn hảo, cha mất mẹ không còn, đểu lại hắn một mình nhận hết sự nhạo báng của thân tộc.”
Ngực Uông Vân Phong đau xót, sắc mặt tái nhợt.
"Nàng không thuận cha mẹ, vô tử, ghen tị, thả lưỡi dài nhiều lời, đi ra ngoài phạm vào từ điều. Nàng xứng đáng bị yếm khí, bị nhục nhã. Nàng khiến
hăn đau không sống yên nơi nào, khiến hắn buồn bực không vui, khiến hắn
có thể sống yên ở giữa trời đất làm một người nam nhi tốt chân chính.”
"Nữ tử như vậy, dựa vào cái gì được sự trân trọng của hắn. Nàng nên bị hắn thiên đao vạn quả. . ."
"Đủ!" Uông Vân Phong quát lạnh, trong mắt có núi lửa ở phun trào: "Không cần nói bản thân như vậy."
Hạ Lệnh Mị cười nói: "Ta đã làm, tự nhiên là có thể nói. Không chỉ ta có
thể nói, ta còn có thể nghe người khác như thế nói. Ngàn người chỉ trỏ,
không cái gì đáng sợ, bởi vì ta vốn là nữ tử tâm địa bò cạp."
"Lệnh Mị. . ."
"Câm miệng." Nàng cực lực hấp lãnh khí, "Ta đã sớm chịu ngươi đủ rồi, ngươi
cũng không đáng ở trước mặt ta làm ra bộ dáng thâm tình, ta không tin
ngươi, giống như ngươi không thương ta. Ngươi đừng quên, ngươi đã hưu
ta!"
"Ta không có." Lần đầu tiên, từ lúc gặp nhau đến bây giờ, Uông
Vân Phong chân chính giận tím mặt: "Ngươi luôn là thê tử ta cưới hỏi
đàng hoàng."
"Ngươi, " Hạ Lệnh Mị quá sợ hãi, cả người run lên,
rõ ràng là ngồi trong tiểu sảnh khách điếm, lại cảm giác rơi vào hàn
băng vạn năm.
Uông Vân Phong gắt gao nắm chặt hai nắm đấm trên đùi, thần sắc sớm đã lộ ra nỗi lo sợ bất an
Đột nhiên, Hạ Lệnh Mị bạo lên, mảnh vai đỏ chợt động, Uông Vân Phong cảm
thấy đau bừng ở ngực. Hắn theo bản năng bắn lên, Hạ Lệnh Mị lần thứ hai
lại vung trường tiên, không chút do dự đánh ở trên người hắn.
Uông Vân Phong không có trốn. Hắn rất đau, nhưng mà, hắn biết trong lòng nàng so với bản thân càng hơn.
Nàng đau như thế nhiều năm, đã ôm đau đớn này trong lòng.
Hắn chỉ yêu thương nàng. Nếu, một chút roi có thể khiến nàng đem sự đau khổ phát tiết ra, hắn sẽ vui sướиɠ, hơn nữa còn chấp nhận.
Trường
tiên quật ở trên thân hắn, quần áo bị phá thành mảnh nhỏ, da thịt bị
đánh đỏ lên, hắn cắn răng gắng gượng, thật sự đau đớn mới kêu rên một
tiếng, mà vẫn tiếp tục nhận sự phẫn nộ của nàng
"Ta hận ngươi." Nàng nói.
Lúc trước đến cùng thương hắn bao nhiêu, bây giờ liền hận hắn bấy nhiêu.