Chương 43

Hạ Lệnh Mị từ thiên môn đi vào Uông phủ.

Những năm này, Uông Vân Phong công bố với bên ngoài thân thể của Hạ Lệnh Mị

suy nhược luôn dưỡng bệnh trong phủ, rất ít gặp người ngoài. Trên thực

tế, ngoại trừ lễ mừng năm mới Hạ Lệnh Mị xuất hiện ở Hạ gia, những lúc

khác không ai nhìn thấy nàng.

Hạ Mị Lệnh ngồi trong xe ngựa, do

một người âm thầm hộ tống đi từ thiên môn vào, lúc đi ngang qua cửa

chính Uông gia, nàng vén rèm nhìn bảng hiệu Uông gia. So sánh với một

năm trước khi rời khỏi, bảng hiệu cũ hơn một chút, nét chữ vẫn thiết họa ngân câu như cũ, dưới ánh mặt trời, so với năm trước có vẻ càng hung ác hơn.

Tiến vào cửa, đi đường vòng ra phía sau bức tường lớn, nàng để cho người mở màn cửa xe, người đánh xe ở phía trước im lặng an tâm

dắt xe ngựa tiến vào cửa thứ hai. Người ở trong phủ nhìn ra, ánh mặt

trời chiếu vào phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở bên trong tựa như bồ tát

kính cẩn trang nghiêm, mặt nàng vẫn cứ lạnh lẽo, một thân quần áo lụa

đào màu hồng điểm chấm màu xanh nước biển được phối quá diễm lệ, không

giống như bồ tát ngược lại giống như nữ Tu La khoác áo hồng sa, khiến

cho người không dám xem nhẹ khinh thường.

Uông gia là gia đình

làm quan trăm năm, căn nhà này của Uông Vân Phong là căn nhà lớn, bao

nhiêu năm làm quan tích lũy làm cho căn nhà này càng lớn thêm, sớm đã

lớn gấp vài lần so với năm đó, tòa nhà lớn làm thành năm cửa ra vào,

tiến vào cửa thứ ba, Uông quản gia và toàn bộ người hầu trong phủ đứng

hầu, Tụ Ngọc xuống xe ngựa trước , Huỳnh Thạch tiến lên một chút kịp

cùng nhau dìu Hạ Lệnh Mị xuống xe ngựa.

Uông quản gia tự mình mời Hạ Lệnh Mị ngồi tại chính vị, quản gia từ bên trong tự mình dâng trà,

Hạ Lệnh Mị uống một ngụm ngồi vào chỗ của mình. Uông quản gia lúc này

mới dẫn theo từ trên xuống dưới hơn hai trăm người bái kiến nữ chủ nhân, từ trên cao nhìn xuống, mọi người cúi đầu xuống đất, không có một ai có can đảm vượt qua phép tắc. Ở đây hơn mười hàng xếp phía trước đều là

những người lâu năm ở Uông phủ, đã nhìn thấy và nhận biết qua thủ đoạn

của Hạ Lệnh Mị từ những năm trước, là người có tâm kế, đại đa số không

có tâm cơ cũng không dám nhiều chuyện. Về cơ bản những người phía sau

đều là tạp dịch khoảng 7 năm mới mua người hầu mới, làm những công việc

tạp dịch, những người đã già thì nên rời đi, cũng có chút hiếu kỳ sợ hãi quái lạ, còn có một chút kích động, thể hiện các loại thần thái khác

nhau.

Hạ Lệnh Mị biết rõ sự tình nặng nhẹ, cũng không vội trách phạt người, chỉ nhàn nhạt nói: "Đứng dậy đi."

Ngay từ lúc bắt đầu, nàng thật sự ngồi vào vị trí nữ chủ nhân Uông gia, Uông quản gia trong lòng tính toán nhỏ mong muốn được nâng đỡ, đề bạt, dù Hạ Lệnh Mị cũng có thể nhận biết rõ ràng. Nàng cũng không phải khó tính,

tuyệt đối đã giúp Uông Vân Phong thì sẽ dùng đến thủ đoạn, không cho

phép có người ở sau kéo chân.

"Các quản gia của các nơi ở lại, đưa người của hồi môn đi chờ ở thiên sảnh, những người khác ra ngoài đi."

Hạ Lệnh Mị rời khỏi nhà nhiều năm, mọi việc trong phủ đã sớm đổi thành con cái trong nhà Uông quản gia quản lý, trước đây những người theo hồi môn nghe theo các lão nha hoàn sai vặt từ các vị trí quan trọng kéo xuống

chức an nhàn, điều này không cần hỏi, ai cũng biết.

Mặc dù phần

lớn thời gian Hạ Lệnh Mị đều ở bên ngoài giang hồ, nhưng vẫn là con gái

nhà thế gia, quản gia thấy bản lĩnh của người này đã được học từ nhỏ,

nàng rời đi nhiều năm như vậy, Uông gia vẫn là Uông gia, nhưng bên trong không nhất định còn chỗ đứng cho người hầu Hạ gia. May là, ảnh vệ chưa

bao giờ thuộc về Uông gia, chủ nhân đi đến đâu liền âm thầm đi theo tới

đó, cuối cùng trong tay nàng vẫn còn một nhóm người một lòng trung

thành.

Lần đầu tiên Ngô thị dẫn theo con trai Uông Vân được người Uông gia cung kính dẫn vào, không kịp nhìn hết sân lớn, mọi thứ ở đây

đều đầy đủ thật giống như tên con trai của bà, bà nóng lòng muốn dùng cả hai bàn tay thô ráp cũng không đủ ôm cả Uông gia, mỗi ngày ôm vào trong ngực đi ngủ cũng không buông tay.

Tính ra con trai của Ngô thị

so với Uông Vân Phong còn lớn hơn hai tuổi, nhưng gương mặt so với Uông

Vân Phong già nua vượt quá năm tuổi, một bộ quần áo màu xanh đậm cũ kĩ,

cẩn thận bước đi theo, không dám nhìn nơi nào chung quanh lại thỉnh

thoảng liếc trộm, vẻ mặt có vẻ lén lút.

Người hầu dẫn bọn họ vào

khá lạnh lùng, toàn gia dường như từ chủ đến đại nương quét rác đều mang một bộ mặt lạnh lùng, bất luận kẻ nào cũng khó tìm được một chút ấm áp

từ trên người bọn họ.

Ngô thị mở miệng hét to: "Tiểu tử ngươi

muốn dẫn chúng ta đi đâu? Ta cho ngươi biết, đừng hòng lừa gạt lão

nương, chọc giận ta, ta sẽ để Uông Vân Phong không có được ngày tháng

tốt lành. Cả nhà các ngươi ai cũng đừng nghĩ được sống yên ổn."

Người hầu này không nói lời nào, vốn là vùi đầu bước đi, nghe những lời này

đột nhiên dừng lại, Ngô thị đang ở phía sau mở miệng xỉ vả thiếu chút

nữa đυ.ng vào người hắn.

Ngô thị nắm tay áo lôi kéo người hầu này: "Ngươi mắt mù à! Dám hại lão nương như vậy, xem ta xé da của ngươi."

Người hầu này vẫn không nói chuyện, chỉ im lặng kiêu căng liếc mắt nhìn Uông

Vân một cái. Vẻ mặt kia thật giống như đang nói: bà xé da của ta, xem ta có đâm mù mắt con trai bà không.

Uông Vân bị người hầu lạnh lùng nhìn chòng chọc, giống như bị rắn độc quấn quanh, hơi lạnh từ lòng bàn

chân lan rộng ra, nhịn không được phát run một chút, tiến lên giữ chặt

Ngô thị, trong tiếng nói mang theo sự run rẩy: "Mẹ...."

Ngô thị

cười lộ ra một cái răng vàng: "Con trai, sau này tất cả ở đây đều là của con, chờ con làm quan, bán hết những người không có mắt này đi, tiền

bán được để mẹ mua cho con một nha đầu xinh đẹp, nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa bé trai mập mạp."

Uông Vân khúm núm, cái gì cũng không

dám nói, đành phải kéo Ngô thị đang cằn nhằn lải nhải đi theo người hầu

kia tiến vào cửa thứ ba. Đối diện cửa chính là một vườn cây rất lớn,

hành lang hình tròn bao quanh sảnh chính, hai bên trái phải kéo dài là

thiên sảnh, xuyên qua bức tranh hoa điểu điêu khác bằng đá trên song cửa sổ có thể nhìn lầu các cách đó không xa, xa hơn một chút còn có tiểu

thất hiên, chín khúc quanh mười tám con đường nhỏ ở bên trong rừng cây

cổ thụ xanh tươi tốt.

Cây cối cao lớn, sân nhà thật sâu, u tĩnh, cổ sơ, hương trúc thấp thoáng.

Người hầu dẫn bọn họ đi rẽ qua thiên sảnh, không tiến vào cửa, thì một cỗ áp lực sợ hãi đánh úp vào mặt.

Trên bãi đất trống bên ngoài thiên sảnh có mười mấy người hầu già trẻ lớn bé đang đứng, nam nữ đều có, đều đứng câm như hến, ở vị trí chính giữa

nhất gần phía trước để một băng ghế lớn, một người đàn ông cường tráng

đang nằm phía trên, đang bị hai người mặc đồ đen thay nhau tay cầm gậy

chấp hành hình phạt. Người đàn ông bị đánh một lúc, quần áo trên mông đã rách tả tơi, phía dưới da thịt xanh tím lộ ra. Người đàn ông bị bịt kín miệng, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, ánh mắt phức tạp trở mình

nhìn lên bầu trời, thời điểm mắt thấy sắp hôn mê bất tỉnh, thì một lão

bà tử mang một chậu nước muối đến liền giội xuống, nhất thời người đàn

ông kia bật nhảy lên, trong nháy mắt lại bị cây gậy đánh ngã. Lần này,

là đánh trên mặt đất, người nọ phản xạ một chút liền nhảy lên một cái,

giống như con cá bị ném lên bờ, nửa chết nửa sống vùng vẫy.

Cả

một đám bọn người hầu đứng xung quanh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, người có lá gan nhỏ đều hôn mê bất tỉnh, nằm trên mặt đất cũng

không có ai nâng dậy.

Một vị phu nhân đường hoàng ngồi trong sảnh tráng lệ, trên người mặc bộ váy áo màu hồng kim tuyến có nếp gấp nho

nhã đính trăm viên trân châu nối liền, chải tóc búi cao, đeo vòng ngọc

thịnh thế Mẫu đan phỉ thúy, là một loại bạch ngọc đeo trên cổ tay làm

mấy vòng vàng phát ra tiếng leng keng, lông mày giống như mũi nhọn thanh kiếm, mắt như viên ngọc màu đen, nhan sắc đoan trang ngưng tụ giữa hơi

thở trong giấc mộng, phối hơp với thanh âm đau đớn âm ỉ kia, khiến người xem bắt đầu sinh ra ý sợ hãi. Bên cạnh người nàng là một cái bàn làm

bằng gỗ đàn hương trên trăm năm phủ một tấm vải gấm xanh biếc, trên bàn

có sách và một bảng giấy màu. Phu nhân đang thuận tay giở một quyển sổ

ghi chép, một cái nhíu mày nhỏ cũng làm cho những người hầu đứng yên bên ngoài run rẩy, nếu bị ánh mắt như lưỡi dao của nàng liếc một cái, người kia chỉ hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

"Trong số

các người có người cùng ta lớn lên, có rất nhiều người là trưởng bối ở

Hạ gia, có rất nhiều người là do ta tuyển chọn cố ý nhiệt tình bồi dưỡng người thân cận. Ta biết rõ mặc kệ trước kia ở nhà mẹ đẻ, vẫn là sau khi gã vào nhà chồng đều không có bạc đãi qua bất cứ người nào, trước mặt

người ngoài cũng cho các ngươi đầy đủ thể diện. Tiền tiêu vặt hàng

tháng, ngày thường thưởng cho, ngày lễ ngày tết tiền lì xì dày cùng tiểu lễ chưa bao giờ thiếu các ngươi, thế sao giống như thiếu các ngươi? Các ngươi nói một chút xem, làm chủ tử các ngươi, ta đối với các ngươi có

chỗ nào không được?"

Không ai trả lời, cũng không có người dám

trả lời. Uông Vân ở phía sau Ngô thị len lén trộm nhìn người con gái

đang ngồi, ánh mắt nhìn lom lom, bên trong keo kiệt dần dần lỏng lẽo, lộ ra điểm màu vàng, đến đây hắn vô thức khép hai chân lại, chỉ cảm thấy

đầu lưỡi của hắn lưu luyến trên cái cổ trắng nõn của cô gái kia, di

chuyển xuống phía dưới xuống chút nữa.

"Nhìn xem mấy năm này các ngươi làm cái gì. Ỷ vào thế lực của Uông gia ở bên ngoài cáo mượn oai

hùm, bài bạc ký sổ còn chưa đủ, cư nhiên còn dám dùng danh nghĩa của

Uông gia buôn bán nhà cửa đất đai. Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi

là loại người gì của Uông gia? Vị thân thích nào ỷ vào thể diện Uông

gia? Sổ sách các ngươi chuẩn bị để vị nào của Uông gia đến trả? Là lão

gia, hay là phu nhân ta, hoặc là trực tiếp đem cha mẹ, chị em, con cái

bán? Nếu không thì, cũng có thể bán chính các ngươi, mặc kệ là bán sức

lao động, hay là cắt thịt mang cân đều là biện pháp không tệ, ừ!"

"Ngược lại buôn bán nhà cửa đất đai lại thiếu nợ vay lãi nặng, dùng cái gì để trả lại? Dùng đồ đạc trong nhà của Uông gia, hay dùng hết tranh

thơ trong nhà cùng vàng bạc trang sức của phu nhân ta? Hoặc là, các

ngươi lén đến thư phòng lão gia, dùng bạc mua bán tin tức của triều

đình?"

Một loạt người bên dưới rầm rầm quỳ xuống, thậm chí có một nữa số người phía dưới không khống chế, không ngừng dập đầu lạy cầu phu nhân tha mạng.

Hạ Lệnh Mị chỉ vào người hầu đã bị đánh trước đó

chỉ còn một hơi thở nói: " Hắn tự mình trộm đồ vật trong phủ đi ra ngoài trả nợ đánh bạc, chỉ là đánh một trận không đủ. Hắn dùng tay đi trộm,

ta liền chém tay hắn. Hắn dùng chân chạy đi đánh bạc, ta liền chém chân. Người đâu, chấp hành đi."

Chỉ trong chớp mắt, căn bản người đàn

ông kia không kịp phát ra một tiếng cầu xin tha liền máu thịt văng tung

tóe, chân tay đứt lìa, máu chảy đầm đìa ở sân, nhất thời làm cho nước

muối và mồ hôi đều nhiễm đỏ.

Những người quỳ không có phát ra bất kì âm thanh nào, dường như bọn họ đang nhớ lại thời gian phu nhân ở

Uông gia. Vị này dựa vào võ nghệ hơn người và cũng là con gái dòng chính thống được Hạ gia xem trọng, sở trường đúng là gϊếŧ gà dọa khỉ, cũng ưa thích việc trực tiếp trừng trị kẻ hầu xấu.

Bảy năm rồi, bọn họ

đều đã quên, nữ chủ nhân của Uông gia căn bản không phải là một người

chủ ôn nhu hiền lành, nàng chính là nữ Tu La chân chính đi ra từ trong

đống người chết, nàng tuyệt không cho phép người hầu trong nhà bằng mặt

không bằng lòng, càng không chấp nhận bất luận kẻ nào không đếm xỉa đến

gia pháp và gia quy mới giúp Uông gia kéo dài hơn mấy trăm năm.

Cai quản gia tộc, trị nhà như trị nước, thiên hạ quốc gia, thiết diện vô tư.

Hạ Lệnh Mị không thể vừa về đến nhà đã mang người Uông gia ra khai đao,

thế nhưng hành động của người hầu theo nàng làm của hồi môn đều ở trên

tay của nàng. Những sự việc trong những năm này, Uông Vân Phong không

nói, người của Hạ gia cũng không thể quản, bọn họ đều chờ, chờ Hạ Lệnh

Mị gây chiến xao sơn chấn hổ.

Bọn họ là thế gia, nếu không có quy tắc, làm sao có thể kéo dài mấy trăm năm hưng thịnh không suy, chính là không sợ vinh nhục, lấy nghiêm kiềm chế bản thân, lấy khoan đối xử với

người ngoài, mới có thể nghìn đời cao vời vợi.

"Mời mẹ con Ngô thị lên đây đi."

Hạ Lệnh Mị hơi mệt mỏi dựa vào trên giường nhỏ, Tụ Ngọc đã lấy ra cái đệm

kê sau lưng cho nàng, lại có tiểu nha hoàn lanh lợi đấm chân quạt cho

nàng, gió mát thổi qua, nàng lại cởi ra thiết huyết vô tình, biến đổi

thành quý phụ nơi khuê phòng, lười biếng dựa vào giữa đám gấm hoa hình

tròn,cười đến đoan trang mà nhàn nhã.