Nghề nghiệp của Trang Sinh có tính chất đặc thù, ngày bình thường bày gương
mặt gây tai hạ cho chúng sinh còn chưa đủ, còn giỏi về dỗ ngon dỗ ngọt,
sở trường nhất lại là tìm kiếm dấu vết để lại, có thể lấy ra một cái
xương trong giửa một đống vỏ trứng gà. Vốn chuyện này là đồ kiếm cơm của hắn, đơn giản sẽ không gặp người.
Hiện tại hắn dùng cái nghề được di truyền từ tổ tiên để tìm kiếm tung tích cả nhà Hạ Lệnh Mị, quả thực không hề lo lắng.
Bên trong trạm dịch phần lớn là đi ngang qua quan sai, đa số dẫn theo tư
binh hoặc là hộ vệ, hơn nữa do Uông Vân Phong cố ý chuẩn bị, bên trong
lại không thể tự nhiên thay đổi tăng thêm binh lính chăm sóc nhóm Ám Vệ, ở tạm nơi đây một đêm chắc là không sao. Nếu như là cho bản thân hắn
thay đổi, coi như là bôn ba trên ngựa mấy ngày đêm cũng không sợ, thế
nhưng lần đầu tiên hắn mang theo vợ con, không chú ý đến mình cũng phải
chiếu cố tốt người nhà.
Trang sinh tự mình dò xét sức chiến đấu của hai bên, cảm thấy án binh bất động là tốt.
Thật ra bây giờ trong lòng của hắn cũng xốc xếch, không biết mình vì sao
mình phải theo đuổi Hạ Lệnh Mị đến đây, tâm tư cho tới bây giờ lại bình
thản, chính hắn cũng biết không có cách nào khác chiến thắng mang được
mỹ nhân về. Nhưng mà, đáy lòng luôn không phục. Trên giang hồ này, còn
có một người mà hắn cố ý nịnh nọt lại không thể chinh phục được, thật sự là làm ô danh đại danh 'Hái hoa tặc' của hắn. Cũng từng nghĩ tới, nếu
quả thật chiếm được trái tim của Hạ Lệnh Mị, hắn có phải là còn có thể
như trước kia, sau khi nếm hết ngon ngọt thì sẽ quăng đối phường đi, lại đi tìm mục tiêu kế tiếp. Trong mơ hồ, hắn cảm giác mình giống như bị ma quỷ nhập vào, Hạ Lệnh Mị chính bông hoa nở rộ giữa sương mù tràn ngập
ma chướng, quá gần, không biết là tự mình có thể hái được hoa, hay là
bông hoa đó nuốt sống hắn rồi.
Hết giờ sửu, trạm dịch đã khôi phục yên tĩnh từ lâi. Trên đường lạ lẫm, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng con muổi bay vo ve.
Trang Sinh đặt sát mặt xuống đất nghe ngóng, quả nhiên Cửu Phương Hi đã phái
người theo dõi hắn, tin tức cũng đã theo tới. Trang Sinh không muốn chạm mặt với bọn họ, im hơi lặng tiếng dấu thân vào rừng trúc cách đó không
xa.
Không bao lâu, quả nhiên nghe thấy tiềng đám người ồn ào, còn có tiếng binh khí bén nhọn đánh nhau không phát ra tiếng động.
Trang Sinh ẩn núp chẳng mảy may nhúc nhích, hắn thậm chí móc ra lương thô lấy từ phòng bếp ở trạm dịch trước kia, đi theo Tửu Quỷ uống rượi thuận tay lấy mồi ngon rượu ngon, bên cạnh tính theo tính tình hai bên, lúc tính
kế gì cũng chỉ ngồi ngư ông đắc lợi. Qua thời gian một canh trà, vốn
người ở Nhàn Vân Trang cũng chờ người áo đen truyền lệnh cùng lẻn vào
bên trong trạm dịch, tình thế bắt đầu vi diệu. Lúc này đây, Cửu Phương
Hi đem mình an bài ở trong trang , xem bộ dáng là muốn đẩy ba người nhà
Uông gia cận kề cái chết.
Trang Sinh, hắn chỉ để ý một mình Hạ
Lệnh Mị mà thôi. Có lẽ, nhiều hơn nữa là mang theo Hạ Phân, dùng để hối
lộ cùng khống chế Hạ Lệnh Mị!
Một trận Huyết Chiến.
Ám vệ
của Uông gia và Hạ gia là những người đã trải qua nhiều kinh nghiệm,
nhưng những chiến sĩ đã chết của Cửu Phương Hi đưa đến lại là những
người liều mình chân chính. Thời điểm bọn họ đến trước khách điếm trong
trấn nhỏ cơ hồ đã bị bọn hộ vệ Uông Vân Phong tàn sát hơn phân nửa,
những người còn lại cũng biết nếu trở về mà Uông gia còn sống, chủ tử
nhà mình sẽ nghênh đón người đó ra cái dạng gì. Đám kia theo Cửu Phương
Hi ra giang hồ ban đầu chỉ là vì lợi ích khu đông, bọn hắn ở trong môn
phái trên giang hồ lại tranh đấu phân chia quyền lợi một lần nửa, có thể nhìn thấy máu nhiều hơn, thấy nhiều phần tứ chi bị chặt đứt, mỗi người
đều gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, trong lúc bất tri bất giác đã là vì gϊếŧ người
mà gϊếŧ người, nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trong mắt đám người giang
hồ kia đã trở nên vô cảm không có linh hồn, không có một chút thần chí.
Đám tử sĩ kia tựa như cũng không biết đau đớn, cho dù chặt đứt tay chân
cũng muốn giơ cao kiếm lên để liều mình chém gϊếŧ.
Rất hiển nhiên, bất luận là tử sĩ vẫn là người giang hồ, đều không biết đã bị dược vật khống chế tâm trí.
Uông gia người liên tiếp thất bại phải lui về sau, cả trạm dịch đã biến
thành bãi tu la, không ít quan sai chạy ra đi trốn, cũng bị đao kiếm bên ngoài gϊếŧ chết.
Trang sinh liếc mắt liền thấy được Hạ Lệnh Mị,
trường tiên trong tay nàng như tia chớp trong mưa, sáng lạn mà trí mạng. thân thể nho nhỏ của Hạ Phân ngồi xổm trên bờ vai Võ Sinh, không ra
tay thì thôi, vừa ra tay thì muốn mạng người. Đứa nhỏ, cầm chắc Tiểu Đao nhỏ máu ở trong tay, muốn trực tiếp xuyên qua cổ họng của đối phương,
muốn trực tiếp móc trái tim của người áo đen ra. Không có gϊếŧ người, nó sẽ nhanh chóng trở lại trên bờ vai Võ Sinh, đôi con mắt dã thú lẳng
lặng dò xét đối thủ xung quanh, chọn lựa mục tiêu kế tiếp.
Bọn họ hộ vệ chính giữa, là Uông Vân Phong.
Mục tiêu của Cửu Phương Hi, cũng là Uông Vân Phong.
Trang sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào cả gia đình bọn họ, mỗi một lần Hạ Lệnh Mị bảo vệ Uông Vân Phong cũng làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, mà
ngay cả Hạ Phân cũng thỉnh thoảng chú ý đến an nguy của Uông Vân Phong.
Tự dưng Trang Sinh cảm thấy chướng mắt, hắn cẩn thận chạy tới chuồng ngựa trạm dịch, cắt đứt dây cương, hơn nữa còn đâm một kiếm lên mông con
ngựa cái, tiếng hí của tuấn mã lao nhanh ra ngoài, xông vào đám người.
Hạ Lệnh Mị cơ hồ là đem Uông Vân Phong thảy lên trên lưng ngựa, mình
cũng nhảy lên.
Tứ chi Trang Sinh chạm đất, ở giữa máu thịt chạy theo.
Hiển nhiên, võ công của Cửu Phương Hi cũng cao hơn so với tất cả mọi người,
đuổi chưa tới nửa dặm đường, hắn giơ kiếm trực tiếp phóng tới sau lưng
Uông Vân Phong. Mấy lần bị hộ vệ Uông gia ngăn trở, Cửu Phương Hi đều
không bị bỏ rơi lại phía sau.
Nếu như Uông Vân Phong tránh sang một bên, Hạ Lệnh Mị ở trước người sẽ bị thương.
Uông Vân Phong đương nhiên sẽ không trốn, hắn đè thân thể Hạ Lệnh Mị xuống,
kiếm kia trực tiếp đâm qua vai của hắn. Cửu Phương Hi đem cả người hắn
khıêυ khí©h, Hạ Lệnh Mị hét lớn, một cây roi hướng phía sau rút kiếm ra.
Trang sinh lẳng lặng nằm ở đám rể cây, đem mình ngụy trang thành trong bóng
đen trong đem. Lúc này, không phải đi ra ngoài chờ thời cơ tốt nhất.
Bạch Nghiên cùng Hắc Tử đuổi theo sau, Hạ Lệnh Mị đá Uông Vân Phong ra xa, nói với hai người khác: "Chúng ta cùng tiến lên."
Uông Vân Phong hít khí, hắn biết lúc này mình chính là vướng víu, cũng không trả treo, tự mình giật tay áo xuống bao bọc vết thương. Máu chảy nhiều, hắn sẽ chóng mặt, đến lúc đó càng rắc rối.
Hắc Tử với Hạ Lệnh Mị rất ăn ý, thỉnh thoảng Bạch Nghiên tìm khe hở đánh lén, bốn người giằng co.
Trang sinh chịu đủ kiên nhẩn, hắn biết Cửu Phương Hi vẫn chưa ra tuyệt chiêu. Ánh mắt hắn cũng không dám nháy nhìn chằm chằm vào Cửu Phương Hi, nhìn
đối phương đâm một lỗ vào Bạch Nghiên, Hắc Tử chịu một kiếm thay Hạ Lệnh Mị, cô gái còn lại một cây chẳng chống vững nhà.
Nhưng mà, Hạ Lệnh Mị phải chống đỡ xuống dưới.
Cửu Phương Hi đâm một kiếm vào tay phải của nàng, cười lạnh nói: "Đây là ta báo thù thay cha ta."
Hạ Lệnh Mị thay đổi cầm trường tiên qua tay trái, gió thổi vù vù, máu từ
tay phải chảy xuống thành một vũng nước, trong nháy mắt ướt đẫm.
Nàng lại trúng một kiếm, lần này là chân, nàng đau đến bước lui lại mấy
bước. Trường tiên giỏi về đánh xa, mà kiếm lại là đánh gần, võ công bí
hiểm của Cửu Phương Hi có nội công sâu sắc, cơ hồ là coi Hạ Lệnh Mị như
Hầu Tử để đùa. Nhìn nàng cắn răng đau khổ, thì cười nói: "Một kiếm này
là thay tỷ tỷ của ta Cổ Tôn Tụy báo thù."
Hạ Lệnh Mị có ý thức
cách xa Uông Vân Phong một chút, nhưng Cửu Phương Hi ngăn cản đường lui
của nàng, liên tục công kích, lúc này đây trực tiếp đem cả người nàng
dính tại bên cạnh Uông Vân Phong, trường kiếm đâm vào từ bụng nàng, Hạ
Lệnh Mị cũng nhịn không được nữa, kêu lên thảm thiết, mồ hôi cùng máu
dính lấy cổ yếu ớt hiện ra ở trước mặt kẻ thù.
"Một kiếm này, là thay ta tỷ tỷ Cổ Tôn Tuỵ bị băm thành trăm mảnh báo thù."
Cửu Phương Hi tàn nhẫn đem mũi kiếm vặn vẹo hai cái, Hạ Lệnh Mị hét lên đau đớn cơ hồ muốn vỡ cảbầu trời đêm.
Cửu Phương Hi rút Ngân Kiếm ra, giọt máu ánh lên trên lưỡi kiếm, như là
nước mắt của người. Con ngươi của Cửu Phương Hi trong đêm tối mang theo
một chút ngân bạch, một bộ trường bào hắc y trên quan đạo bị gió thổi
bay phất phới, hắn giơ kiếm lên: "Cuối cùng, là vì bản thân ta. Tỷ muội
Hạ gia các người phá huỷ gia tộc ta, gϊếŧ phụ thân của ta, tỷ tỷ song
sinh của ta, ta muốn thay bản thân ta lấy lại công đạo..."
Trường kiếm sáng lạnh trên không trung mở ra, mang theo mùi máu tanh, tư thế chặt đứt thù hận nhân gian.
"Không —— "
Đôi mắt Hạ Lệnh Mị trợn trắng, căn bản không cảm giác được bất cứ đau đớn
nào, nàng nhìn tay Uông Vân Phong đang gắt gao cầm lấy trường kiếm ,
nghe hắn kêu: "Đi, chạy đi! Hắn muốn gϊếŧ chính là ngươi, Lệnh Mị ngươi
chạy đi!"
Cửu Phương Hi đạp một cước mạnh dẫm lên vết thương trên vai Uông Vân Phong, muốn rút kiếm ra từ trong tay đối phương. Một bên
Hạ Lệnh Mị được che chở gian nan đứng lên, nếu như không phải Uông Vân
Phong cố gắng hết sức đẩy kiếm ra, kiếm kia sớm đã đâm vào ngực nàng từ
lâu
Uông Vân Phong ho ra máu căn bản không giảy ra được lòng bàn chân của Cửu Phương Huy.
Hạ Lệnh Mị lảo đảo, còn muốn huy động roi, Uông Vân Phong đã kêu to: "Hắc Tử, mang nàng đi!"
Bạch Nghiên đã tỉnh lại, lại công kích Cửu Phương Hi một lần nửa, Hắc Tử chỉ suy tư trong giây lát cũng gia nhập chiến cuộc, Hạ Lệnh Mị lại một lần
nữa công kích vào. Cửu Phương Hi kiếm rút ra không được, hắn trực tiếp
dùng sức đâm xuống, mũi kiếm từ lòng bàn tay của Uông Vân Phong đâm
xuyên vào cơ thể Uông Vân Phong. Uông Vân Phong trực tiếp lăn cơ thể qua một vòng, kiếm bẻ gảy. Một nửa ở trong cơ thể hắn, một nửa ở trong lòng bàn tay hắn.
Cửu Phương Hi bỏ chuôi kiếm, trực tiếp dùng lòng bàn tay ngăn cản công sự kích ba người khác.
Sự mong muốn tàn sát của Cửu Phương Hi lại được nâng lên, một tay thì đập
vỡ xương sườn Bạch Nghiên, một cước đạp bay Hắc Tử ra xa mấy trượng, thổ huyết không ngừng. Hạ Lệnh Mị xiết chặt trường tiên, nàng không thể
trốn, cũng sẽ không trốn.
Cửu Phương Hi nhìn thấy tùy ý vươn ngũ trảo, chậm rãi, trực tiếp, dán vào gò má trước mặt Hạ Lệnh Mị.
Khôn cùng, những dồn nén sợ hãi trong nháy mắt chất đầy trong trái tim Hạ
Lệnh Mị, nàng tựa như không động đậy được. Nàng cảm giác mắt mình chỉ có thể nhìn chăm chú Cửu Phương Hi, nàng không nhận ra bất kỳ vật gì,
không có bất kỳ tư tưởng, trường tiên trong tay vừa buông ra lại nắm
chặt, khẩn trương lại buông lõng...
Bỗng nhiên, một bóng người
như sấm đột nhiên xuất hiện giữa hai người, trang sinh cơ hồ là công
kích liên hoàn, mỗi một lần đều chen vào đôi mắt của đối phương, đánh
cho Cửu Phương hi trở tay không kịp, chật vật rút lui.
Hạ Lệnh Mị mạnh mẽ run lên, đột nhiên tỉnh táo lại, nhất thời cũng nghỉ không ra
lúc nãy bản thân đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp cùng với trang sinh,
tiêu diệt Cửu Phương Hi.
Trang sinh công kích ánh mắt của hắn, Hạ Lệnh Mị thì chuyên môn co đánh vào phía dưới của đối phương. Hai người
bạc nhược ở chỗ bất cứ lúc nào cũng gặp phải một trận quyết đấu đau khổ.
Uông Vân Phong từ trong đau đớn giãy dụa mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng Trang Sinh với Hạ Lệnh Mị. Lúc này, hắn hiểu được sự xuất hiện của
Trang Sinh sẽ làm tăng thêm đường sống cho mấy người bọn họ rồi, hắn
ngầm chú ý, rút ống tre làm tín hiệu từ tay áo, bắn đi ra ngoài.
Hắn mất máu nhiều lắm rồi, đầu cũng bắt đầu hôn mê.
Cách đó không xa, bóng dáng Hạ Lệnh Mị bắt đầu lắc lư, hắn cố gắng chống đỡ đứng dậy, lưỡi kiếm kia tựa như đâm sâu hơn, điều này làm cho hắn tỉnh
táo một chút.
Hạ Lệnh Mị động tác lại là trì hoãn, nàng trúng ba
kiếm, đã là sa cơ lỡ vận, chỉ có thể trơ mắt nhìn năm ngón tay của Cửu
Phương Hi như ngọn đao đâm vào trái tim mình một lần nữa.
Thình thịch, thình thịch...
Không biết là tim ai đập.
Uông Vân Phong cơ hồ dùng hết chút sức lực cuối cùng bò lên: "Lệnh Mị —— "
Nàng nháy mắt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt từ hốc mắt chảy xuống... Cuối cùng nàng vung trường tiên lên.
Phút chốc, vẫn là một bóng người này, lại ngăn ở trước người của nàng một
lần nữa, Hạ Lệnh Mị chỉ kịp nhìn thấy con ngươi kinh ngạc của Trang
Sinh.
Trang sinh rất kinh ngạc, thậm chí mang theo chút nghi hoặc, rồi mới là sợ hãi, cuối cùng, hắn cười rộ lên, đẩy ra nàng.
Năm ngón tay của Cửu Phương Hi đâm vào lưng của Trang Sinh, trực tiếp xuyên qua đâm thủng ngực.
Trang sinh trở tay kiếm đâm vào bụng Cửu Phương Hi.
Hạ Lệnh Mị rút lui, tiếp bước lui, nàng không thể tin nhìn khuôn mặt cười
khẻ của Trang Sinh, giông như rất lâu về trước, hắn cười nói với nàng:
"Này, ta không phải hái hoa tặc."
19.01.2016, 23:05 bangthan87 Đại Thần Huyết Lang Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 11.09.2014, 00:18
Tuổi: 28 Re: [Cổ đại] Nương tử, vi phu muốn ăn thịt - Tuần Thảo - Điểm: 11 Hồi 39:
Ở đáy lòng Hạ Lệnh Mị chỉ cảm thấy khuôn mặt nam tử trước mắt phóng đại
vô hạn, những trêu chọc trước đây, vui đùa ầm ĩ, phỏng đoán, tính kế ấy
đều xuất hiện từng chút một trong đầu.
Hắn là chân thành....
Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của nàng, rồi từ từ biến thành chuỗi,
chảy xuống dọc theo khuôn mặt, rơi xuống khắc sâu ở trong lòng.
Không biết một cổ khí tức xuất hiện từ nơi nào, trường tiên ở giữa không
trung nhanh chóng bay lên rồi đột nhiên run lên, lướt qua đỉnh đầu Trang Sinh, “ bốp”, đánh vào mắt của Cửu Phương Hi. Đối phương bị đau, còn
Trang Sinh mạnh mẽ nắm chặt tay, đột nhiên một ngụm máu từ trong miệng
phun ra, khóe miệng của Trang Sinh từ từ chảy ra một dòng máu tươi.
Hạ Lệnh Mị vừa sợ vừa đau, chân sau cùng dùng lực, tay phải dùng lực hất
lên, năm ngón tay có hai ngón tay trực tiếp trượt vào đôi mắt của Cửu
Phương Hi, dùng hết toàn lực vừa móc vừa xé, kéo hai tròng mắt ra máu
chảy đầm đìa.
Cửu Phương Hi kêu to thảm thiết, nhờ vào một sức
lực cuối cùng, lòng bàn tay đánh vào lưng của Trang Sinh, và đồng thời
đánh bay Hạ Lệnh Mị ra ngoài. Phía sau hắn, Uông Vân Phong lắc lư đứng
lên chỉ kịp dùng đoạn kiếm hung hăng đâm vào xương sống của hắn , rồi
sau đó cũng bị Cửu Phương Hi một cước đạp xa.
Mọi người chỉ nghe
được một loạt tiếng kêu rên thống khổ từ gần đến xa, Cửu Phương Hi không bao giờ ham chiến nữa, mấy lần đứng lên ngã xuống đã đi xa.
Uông Vân Phong thở hổn hển chửi thề vài câu, nỗ lực bò đến chỗ Hạ Lệnh
Mị, Trang Sinh cũng không ngừng run rẩy đè nặng trên người của nàng, máu tươi của hai người không ngừng chảy ra. Uông Vân Phong đau lòng đến mức trái tim sắp vỡ ra rồi, sâu trong yết hầu thầm thì nhưng một chữ cũng
không nói được thành lời.
Có lẽ là trong nháy mắt ngắn ngủn, có
lẽ là cả đời dài dằng dẵng, người nam nhân trong ngực Hạ Lệnh Mị cuối
cùng ngưng giãy dụa, đột ngột nhắm nghiền hai mắt.
Không nói không thở.
Hạ Lệnh Mị nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực giống như
chứa đựng thêm cái gì đó, lại giống như mất đi cái gì đó, tự dưng làm
nàng chua xót, không ngừng rơi lệ.
Đêm tối như mực, ở trên đường chân trời xa xôi, một tia ánh sáng mặt trời như có như không.
Giang hồ với mệnh quan triều đấu một trận lớn nhấc lên một hồi sóng gió lớn,
Cửu Phương Hi dùng Vu thuật mê hoặc mọi người trong giang hồ, vây hãm
tam phẩm Ngự Sử đại thần của triều đình, làm nhiều người chết, ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa triều đình với giang hồ, tội không thể tha. Không
chỉ triều đình phát ra Lệnh Truy Nã, Võ Lâm Minh Chủ cũng bị các môn
phái giang hồ mời trở về một lần nữa, thay giang hồ ra lệnh, muốn đem
Cửu Phương Hi bầm thây vạn đoạn.
Hàn Nhất Phàm an bài mọi người
bị trọng thương ở biệt trang, cách Nhàn Vân trang không xa, vị trí bí
ẩn, lại là tài sản riêng của Hàn gia, khắp nơi trong biệt trang mà ngay
cả bác gái quét rác cũng có võ công. Bên trong ngoại trừ thủ vệ riêng
của Hàn gia, còn có ám vệ mới được bổ sung của Uông gia cùng ảnh vệ của
Hạ gia, cuối cùng, ngay cả Triệu vương cũng phái tới chừng trăm tên tư
binh đến hỗ trợ. Vì thế, trong triều cũng có Ngự sử dâng tấu xin ghi lại chuyện của Uông Vân Phong, Hoàng đế liền dùng trầm mặc biểu lộ thái độ.
Những thứ này ba vị chủ tử Uông gia không ai thèm để ý, Uông Vân Phong cùng
Hạ Lệnh Mị đều bị thương không nhẹ, ngay cả mấy người cận vệ của họ cũng đều nằm ở trên giường, trong mấy ngày liền đều có đại phu ra vào bắt
mạch nấu thuốc.
Hạ Phân bị Hàn Nhất Phàm dắt tay, chịu hết nổi
quay đầu lại quan sát bia mộ mỗi lúc càng xa ở phía sau, nhẹ giọng nói
thầm: "Hắn không phải người tốt, vậy sao sống không lâu?"
Hàn Nhất Phàm ôm lấy bả vai đứa bé này: "Trang thiếu hiệp liều mình cứu cha mẹ ngươi, sao lại không phải người tốt?"
Hạ Phân nói: "Chính hắn nói. Hắn nói hắn là người xấu, có thể là tai họa
ngàn năm. Ta là tiểu bại hoại, có thể là tai họa một vạn năm."
Hàn Nhất Phàm xoa đỉnh đầu hắn: "Đối với Uông gia, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, hắn là ân nhân cứu mạng của các ngươi."
Hạ Phân tự nói, nó họ Hạ, không họ phải Uông. Cảm giác được cánh tay ôm
mình như sắt cứng bình thường, há to miệng, không lên tiếng. Hàn Nhất
Phàm rất giống Hạ tướng quân, làm cho người ta bất tri bất giác không
dám phản bác lời của hắn.
Khi đến ở thôn trang, Hàn Nhất Phàm lại lặng yên một lần nữa. Hạ Phân tự mình quen cửa quen đường đi tìm Bạch
Nghiên cùng Hắc Tử. Trong phòng Bạch Nghiên Quyển Thư vẫn ở đây như cũ,
đang nước mắt nước mũi tùm lum khóc lóc kể lể: "Ngươi cái tên oan gia
kia sao còn chưa khoẻ, ngươi muốn chết sớm nhưng ta thì sao? Chẳng lẽ
ngươi muốn nằm ở trên giường cả đời, để cho ta hầu hạ ngươi nửa đời sau
sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự tàn phế, ta liền ruồng bỏ
ngươi ngoài ra tìm một người thân thể cường tráng kết thân..."
"Câm... Miệng "
"Đừng tưởng rằng ngươi giả bộ bệnh nặng, giả vờ yếu ớt, đáng thương, ta sẽ
khăng khăng một mực đi theo ngươi. Nói cho ngươi biết, bản đại gia muốn
loại người nào có loại người đó, muốn tài có tài, muốn bạc có bạc, phòng ở xe ngựa người hầu mọi thứ đều không thiếu. Đừng tưởng rằng ngươi
chết, ta liền sẽ thủ tiết...."
"Câm miệng...."
"Trong hôm
nay ngươi còn dám nằm ở trên giường giả chết, bản đại gia tối nay liền
trèo tường, tùy tiện chọn từ trong phủ này một tiểu tử tuấn tú củi khô
lửa mạnh bị sóng hồng lật đổ..."
"Ngươi câm miệngcho lão tử!" Bạch Nghiên lửa giận công tâm nắm lấy cổ Quyển Thư, "Ngươi đến cùng có phải là nam nhân không?"
Quyển Thư giả vờ ném khăn, trong mắt không có một giọt lệ, mũi chảy một hàng
nước mũi: "Ai nha, ta đương nhiên là một nam nhân. Không phải ngươi đã
sớm nghiệm qua thân thể ta sao?"
Bạch Nghiên một cước đá văng đối phương: "Là một đàn ông thì bớt ở trước mặt lão tử nhăn nhó, vu oan sự trong sạch của lão tử."
Quyển Thư khóc lên oa oa: "Ngươi không có lương tâm, ăn ta xong liền định không nhận đúng không. Lão tử không muốn sống ...."
Bạch Nghiên lảo đảo đứng lên, đối với Quyển Thư hung hăng giẫm mấy cước: "Ngươi đi chết đi!"
Quyển Thư đưa tay lau sạch sẽ nước mắt không tồn tại, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có thể xuống giường!"
Bạch Nghiên thở hổn hển, Quyển Thư vội trở mình đứng lên, cầm khăn xông ra
ngoài hô to: "Đại phu, Lão Bất Tử nhà ta có thể xuống giường, ta không
cần hầu hạ hắn cùng ăn cơm cùng ngủ cùng đi nhà xí? Đúng rồi, tắm rửa ta vẫn có thể giúp...." Rơi nước miếng.
Trả lời của hắn là bình hoa do Bạch Nghiên dùng hết toàn lực ném.
Hạ Phân tay mắt lanh lẹ nhảy lên xà nhà, lăn lộn mấy vòng thì nhảy ra khỏi gian phòng. Nó không biết thủ tiết, bị sóng hồng lật đổ là cái gì,
nhưng cuối cùng Bạch Nghiên có thể xuống giường là chuyện tốt. Đại phu
nói rồi, nằm trên giường nhiều quá cũng không tốt.
Hạ Phân tiện
đường quẹo đến gian phòng của Hắc Tử, nhưng lại bất ngờ, ở đây không có
người. Nó suy nghĩ, tự mình trốn lên trên nóc nhà, đứng trên mái che
nắng đưa mắt nhìn cả trang viên một vòng, như ý nguyện nhìn thấy một
bóng dáng màu trắng ở sân luyện võ, bóng dáng Bạch Tử đang luyện võ đến
mồ hôi đầm đìa. Mà Hắc Tử, thì ngậm một bầu rượu, ngồi xếp bằng trên bàn đặt một cái đĩa đậu phộng, ngồi ở trên mặt cọc gỗ cao nhất, ăn một viên đậu phộng sẽ sử dụng võ đậu phộng như ám khí đánh về phía Bạch Tử.
Trong không trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu gào của Bạch T , chỉ kém lệ rơi đầy mặt khóc lóc kể lể Hắc Tử hung ác.
Hạ Phân rất kỳ quái, trên cao la lên với Hắc Tử: "Các người đang làm cái gì vậy?"
Hắc Tử đang bị nội thương, nói chuyện một cách đầy tức giận: "Xem Tiểu Bạch Thỏ khiêu vũ."
Tiểu Bạch nổi giận: "Ta là đang luyện võ!"
Hắc Tử cười nhạo: "Loại khoa chân múa tay này cũng coi như võ thuật? Đừng
nói cùng người đánh nhau , ngay cả con chó cũng đánh không lại, chỉ
vướng tay vướng chân."
Tiểu Bạch hoàn toàn xấu hổ và giận dữ: "Ta lúc ấy bị ba người vây công, không có cách nào thoát thân. Chờ đến lúc
đi tìm các ngươi, các người đã sớm không thấy tăm hơi."
Tiểu Hắc
cười nhạt: "Hắn còn lạc đường. Đã làm ám vệ nhiều năm như thế, ngay cả
thuật truy tung cơ bản cũng không học hết , Uông lão gia sao lại không
có loại bỏ ngươi, để mặc ngươi ở bên ngoài gây nguy hiểm cho mọi người."
Tiểu Bạch vung trường kiếm chém Hắc Tử, bởi vì luyện võ quá lâu, phơi nắng
cả ngày mồ hôi chảy sớm đã không còn nhiều sức lực nữa, mũi kiếm chưa
kịp chạm đến cọc gỗ thì đã rơi trên mặt đất. Hắc Tử càng thêm cười nhạo: "Nhìn lực đạo này xem! Không có bổn sự cút ngay rồi trở về thành Bắc
Đinh, ăn cơm rảnh rỗi của ngươi đi."
Tiểu Bạch tức đến sắc mặt đỏ bừng, lấy phi đao trên giá vũ khí, thay nhau phi Hắc Tử . Hắc Tử mặc dù nội thương không nhẹ, nhưng nội công của hắn thâm hậu, những năm này
theo Hạ Lệnh Mị trên chiến trường không biết trải qua biết bao núi đao
biển lửa, nội thương nặng hơn nữa hắn cũng không lười biếng luyện võ, bị thương da thịt càng không quan tâm, cho nên so với Bạch Nghiên từ trên
giường bệnh đứng lên sớm hơn. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Hạ Lệnh Mị
rơi vào con đường sinh tử, đã sớm tích tụ lửa giận trong bụng. Nửa năm
này đều là hắn giúp đỡ Tiểu Bạch không ít, rất là biết sức lực của đối
phương, cho nên mỗi lần đối mặt ám sát hắn cũng sẽ theo bản năng che chở đối phương một chút, nhưng lúc này đây thật sự quá hung hiểm, Uông Vân
Phong với Hạ Lệnh Mị trọng thương hắn theo bản năng thì nắm ở trên người của mình. Tổng cảm giác võ nghệ của mình không đủ tốt, đối với Tiểu
Bạch quá mức dung túng, nếu như hắn vẫn luôn đề cao võ công cùng năng
lực củaTiểu Bạch, cũng không đến nỗi kéo đối phương sau chân, khiến chủ
tử rơi vào thời khắc sinh tử.
Hắn trách Tiểu Bạch, cũng tự trách chính mình.
Tiểu Bạch không có nghĩ nhiều đến thế, chỉ cảm thấy Hắc Tử đang cười nhạo
hắn. Vốn bởi vì vẫn luôn được đối phương che chở, cho nên nhường nhịn,
nhưng rõ ràng lần cười nhạo này đã tổn thương trái tim Tiểu Bạch. Hắn
tức giận muốn cùng Hắc Tử phân cao thấp, Hắc Tử cũng không sợ, đưa tay
liền quăng Tiểu Bạch một cái bạt tai, rồi sau đó lại đá bụng hắn, đạp bị thương mắt cá chân của đối phương, ngay cả năm ngón tay cũng suýt chút
nữa bẻ gảy. Tiểu Bạch càng đánh càng hăng, chảy tràn là mồ hôi, mà Hắc
Tử thuần túy là dựa vào một hơi, cắn răng nuốt vào ngụm máu trong bụng
đang muốn trào ra, đem Tiểu Bạch còn không ngừng chửi rủa trong miệng
lần lượt đánh ngã.
Hạ Phân đứng ở bên cạnh cũng thấy kích động .
Nó còn nhỏ, vốn không hiểu tâm tư người lớn với nhau, chỉ nhìn hai người như dã thú cắn xé lẫn nhau đến đau đỏ mắt ,cảm thấy máu sôi trào, làm
cho sự hiếu chiến trong người hắn đều kích phát ra rồi. Hắn nằm sấp ở
một bên lẳng lặng chờ đợi, giống như thợ săn chờ đợi con mồi hai bên bị
thương, đôi mắt dã thú cũng không nháy một cái.
Màn đêm buông
xuống, Hắc Tử cùng Tiểu Bạch đều bị Hạ Phân ám toán, thương thế không
nhẹ nằm ở trên giường. Quyển Thư lại một lần nữa nắm khăn nhỏ bò tới
giường hai người, vừa giả khóc vừa nói: "Hai người đáng chết các ngươi,
đừng nghĩ đến đám các ngươi sống chết có nhau có thể đem hất ta ra ! Nói cho các ngươi biết, cho dù chết, ta cũng sẽ làm cho các người không
cùng huyệt, ta sẽ đem các ngươi móc ra tiên thi...."
Hắc Tử: "Cút!"
Bạch Tử: "Cút đi !"
Bác gái của biệt trang giơ cái chổi, oán hận nói: "Các người không thể yên tĩnh một lát sao?"
Hạ Phân lẻn đến trước giường mẫu thân nhà mình, hất bàn tay Uông Vân Phong ra, rất tự nhiên kéo cánh tay mẫu thân ôm vào trong ngực của mình , cả
người nằm nghiêng núp ở trong ngực Hạ Lệnh Mị, nghe Uông Vân Phong nói:
"Ta đã thông báo cho Hàn đại hiệp, xin hắn nửa tháng sau tự mình phái
người hộ tống mẹ con các ngươi trở về thành Bắc Định."
Hạ Phân bĩu môi, nó vốn định hỏi: Ngươi không cùng ta trở về sao?
"Chuyện của Trang Sinh, ngươi cũng đừng quá đau lòng. Hắn vốn là người giang hồ tiêu sái, tính tình dám yêu dám hận chính là vui vẻ nhất.... Lo lắng
quá mức, hắn ở dưới suối vàng cũng sẽ bất an, ta cũng...." Cũng sẽ cảm
giác mình vô dụng, ở thời khắc mấu chốt rõ ràng không cứu được ngươi,
còn khiến Trang Sinh dùng tính mạng của mình cứu người.
Ân tình
này của Trang Sinh, Hạ Lệnh Mị không có cách nào trả lại, lúc này đây,
Uông Vân Phong cũng không cách nào lại ám toán người đã chết, khiến hai
người bọn họ kể từ đó nhất đao lưỡng đoạn.
Người sống, không thể tranh giành người chết.
Uông Vân Phong biết, hắn biết chắc tính tình Hạ Lệnh Mị có ân báo ân, có oán báo oán.
Hiện tại, Hạ Lệnh Mị cái gì cũng không muốn nói, trong nội tâm nàng có ân,
có oán, rốt cuộc cũng không có cách nào phát tiết. Uông Vân Phong không
thể ép nàng, lại càng không nỡ ép nàng, ai bảo hắn thiếu Trang Sinh một
cái mạng, hắn không còn có tư cách nói với Hạ Lệnh Mị: Quên Trang Sinh
đi, ngươi chỉ có thể là của một mình Uông Vân Phong ta!
Cuối cùng, chỉ có thở dài một tiếng, tránh quá khứ đi.