Chương 13

Lúc thược dược nở hoa ở trước sân, trong lúc mọi người vui đùa ầm ĩ, thời gian trôi qua lặng yên không tiếng động.

Thuốc của Uông Vân Phong đã đổi thành thuốc bổ, ngoại trừ việc nguyên liệu

của thuốc thay đổi, cho tới bây giờ, vị của thuốc vẫn đắng không chịu

nổi. Trong phủ, rất nhiều ám vệ bị thương thế cũng đã khỏi tới bảy tám

phần, hơn nữa, tên Trang Sinh không có việc gì để làm, chuyên gia đi tìm hoa để hái, còn có con sâu rượu chỉ sợ thiên hạ không loạn, cả Uông

phủ, ngày ngày đêm đêm gà bay chó sủa, rất náo nhiệt.

Hai ngày nay, Phi Đao cũng đã giảm béo, Hạ Lệnh Mị thả nó về, đồng thời mang tin tới Hạ gia cho nàng.

Cực kỳ hiển nhiên, âm mưu quỷ kế của Ngự sử đại nhân Uông Vân Phong, một

lần nữa lại phát huy tài năng răng bén lưỡi nhọn, lật ngược phải trái,

đổi trắng thay đen, không biết dùng cách nào để thuyết phục phụ thân của Hạ Lệnh Mị, khiến đối phương gửi thư cho nàng, khiến nàng không thể

không canh giữ ở bên cạnh Uông Vân Phong.

Ví dụ như vài ngày

trước, Hạ Lệnh Mị vì an nguy không thể không ở tạm Uông phủ nhưng lúc

này, bị tộc trưởng Hạ gia ra lệnh, nàng không chỉ ... phải bảo vệ bản

thân thật tốt, còn phải bảo vệ an toàn cho Uông Vân Phong.

Lúc

nàng không biết, Uông Vân Phong đã bắt đầu giăng lưới do bản thân bày

ra, đem Hạ Lệnh Mị cất vào trong lưới, không thể tự ý rời đi.

Hạ Lệnh Mị khá buồn bực.

Nàng và Uông Vân Phong vướng mắc nhiều năm như vậy, trong đó, thị phi phải

trái ân ân oán oán, bậc cha chú của Hạ gia, có người nào không biết, cái nào không hiểu. Năm đó nàng ép Uông Vân Phong viết hưu thư, cũng cho rằng

quan hệ thông gia của Hạ gia và Uông gia chẳng kém nhau là mấy, cho nên, đối với sự tự chủ trương của nàng, bọn họ duy trì thái độ im lặng.

Lúc này, Uông Vân Phong chủ động tung râ, Hạ gia đáp lại bằng cách để Hạ Lệnh Mị sa vào sự mờ mịt.

"Còn nhớ trước kia, ta và thích nhất là đi thả hoa đăng dưới ánh trăng, ở

Cửu Khúc gần bờ suối dưới ánh trăng. Đoan Ngọ, có vô số thuyền rồng bảy

màu uốn lượn theo suối, ghé đầu từ thượng lưu xuống, ngọn đèn dầu sáng

sáng tối tối như con rồng lửa đang di động, chiếu sáng cả Ngân Hà."

Hạ Lệnh Mị cất thư vào trong tay áo: "Chuyện xảy ra lâu như vậy, trừ ngươi ra, ai cũng không nhớ." Nàng gắn mồi câu rồi quăng vào trong hồ nước,

nhìn đàn cá chép tranh nhau đớp ánh tranh mông lung dưới ngọn đèn hồng

hồng trắng trắng. Đợi tới khi dùng hết đĩa mồi câu cá bột, lúc này, nàng mới nghiêng đầu hỏi: "Ngươi dùng cách gì thuyết phục phụ thân ta, khiến phụ thân ta đồng ý cho ngươi dùng người Hạ gia tới để bảo vệ cho ngươi? Ngươi không muốn nói cho tâ chuyện quan trọng vô nghĩa của triều đình, tên hoàng đế háo sắc kia cho ngươi giám sát quan viên, không phải cho

người

Hạ gia xét xử tham ô nhận hối lộ. Càng không cần ngươi phải

bày ra khuôn mặt như cương thi, đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào

thì ta sẽ không bức cung, tới lúc quan trọng, ta sẽ đánh cho răng ngươi

rơi đầy đất."

Uông Vân Phong ho khan một tiếng, nếu nàng không

nói thì quả thật là hắn đang chuẩn bị giả vờ câm điếc, lừa dối để qua

cửa trót lọt, hắn đắn đo rồi nói: "Thật ra cũng chẳng có cách nào đặc

biệt vô dụng, ta chỉ nói một câu thôi."

"Nói cái gì?"

Uông Vân Phong xoay người, đối diện với nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng:

"Ta nói, ta muốn cưới Hạ Lệnh Mị làm thê tử."

Hạ Lệnh Mị bị kìm hãm, không thể tin được, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Uông Vân Phong đem khuôn mặt của nàng nhớ kỹ tận đáy lòng, rõ ràng đang thở dài

nhưng lại không ức chế nổi sự thất vọng dưới đáy lòng: "Đừng nghi ngờ, ngay

cả khi nàng muốn thế. Ta cũng nói một câu, ta nói với phụ thân nàng bảy

năm, phụ thân nàng cũng từ chối ta bảy lần."

Hạ Lệnh Mị híp mắt: "Năm đầu tiên, sau khi ngươi viết hưu thư, ngươi đã vô liêm sỉ tới mức nói muốn thành thân lại với ta?"

Uông Vân Phong gục đầu xuống, hốc mắt đỏ lên: "Hưu thư không phải do ta viết."

"Nhưng trong khoảnh khắc đầu tiên, khi ngươi thành thân với ta, không lúc nào

ngươi không muốn hưu ta." Hạ Lệnh Mị cười lạnh. Phi Đao men theo tường

cao bay tới, lượn một vòng trên đỉnh đầu hai người, hạ cánh, đậu lên vai Hạ Lệnh Mị. Một người một sủng vật vô cùng giống nhau, nhìn hắn giống

như đang thưởng thức thứ gì quái dị: "Trước thì máu lạnh vô tình bỏ thê, sau đó lại giả nhân giả nghĩa biểu diễn màn lãng tử quay đầu. Ta nói,

Uông đại nhân, Uông Vân Phong,ngươi coi ngươi là hoàng đế háo sắc ở

trong hoàng cung kia hả, nổi giận hay mưa móc đều là thánh ân, thuận

theo thì sống, chống lại thì chết hả! Ngươi dựa vào cái gì cho rằng nữ

tử bị ngươi bỏ nhất định sẽ gả cho ngươi lần nữa? Ngươi dựa vào cái gì

cho rằng Hạ gia sẽ khuất phục trước thế tục, lại gả nữ nhi cho người

vong ân phụ nghĩa như ngươi? Ngươi coi ngươi là Phan An tái thế à, hay

ngươi vẫn là người người gặp người thích hoa gặp hoa nở kim nguyên bảo?"

Uông Vân Phong mím môi, thấp giọng nói: "Ta muốn chăm sóc nàng."

Một người một chim đều giơ tay chống nạnh: "Bản cô nương không hiếm lạ sự chăm sóc của ngươi."

"Ngươi không thể lang thang trên giang hồ cả đời, tuy nhạc phụ... Hạ bá phụ

không nói, nhưng bọn họ đều rất lo cho nàng. Hơn nữa, giang hồ hiểm ác,

suy cho cùng nàng chỉ là tiểu thư trong khuê phòng, tiếp tục như vậy thì chỉ bất lợi cho thanh danh của nàng thôi."

Một người một chim cùng nghiêng người về phía trước, như có chung mối thù,

phun một câu: "Mắc mớ gì tới ngươi."

Đôi mắt Uông Vân Phong trợn lên, thế nào cũng không nghĩ rằng người có tri

thức hiểu lễ nghĩa như nữ tử Hạ gia lại có thể nói ra câu thô tục, không thể chịu nổi tới mức này: "Nàng..." Lòng hắn vùng vẫy một phen, "Chuyện của nàng là chuyện của ta. Vì sao lời ta nói nàng cũng không chịu

tin? Bởi vì trước kia ta phụ nàng hay sao? Hay bởi vì nàng cho rằng ta đối

với nàng vô tình? Người ta nói một ngày phu thê tình nghĩa trăm năm, ta

với nàng, ba năm, không nói trăm năm, nửa đời cũng nên có. Nàng dám nói

chẳng mấy chốc, nàng sẽ dễ dàng quên đi hai đứa nhỏ vô tư ngày ấy? Dám

nói ta chưa bao giờ trả giá một chút chân tâm thật ý nào với nàng? Nàng

dám nói, trong ba năm, ta thật sự không nghĩ thay cho nàng, thay nàng

đau đớn, thay nàng.." Nói còn chưa nói xong đã cảm thấy người trở lên

nhẹ bẫng, cảnh vật trước mắt thay đổi, 'ùm' một tiếng, vô số dòng nước

theo đường mắt, mũi, lỗ tai chảy vào, khiến hắn bị sặc, ho khan không

ngừng, cả người không ngừng chìm xuống.

Đứng trên bờ ao, Hạ Lệnh

Mị vẫn còn giơ chân, đứng song song với Phi Đao nhìn chăm chú nam

nhân đang vùng vẫy trong nước, cười gian trá: "Ta cảm thấy ngươi đang

muốn được tỉnh táo, đừng tự mình đa tình khiến đầu óc cháy hỏng."

Phi Đao giương lên cánh, kêu một tiếng cười nhạo.

"Ngươi nói, thời gian đó, ngay từ đầu bản cô nương đã không nhớ rồi. Cái gì

tình nghĩa trăm năm, cái gì mà hai đứa nhỏ vô tư, cái gì chân tâm

thật ý, chúng ta từng có những ngày như thế à? Ngươi đừng nhớ nhầm người thế chứ."

Phi Đao lại kêu to một tiếng, giống như đang khinh bỉ.

Hạ Lệnh Mị gật đầu: "Chắc chắn là nhớ nhầm, phải biết rằng, chị em Hạ gia

nhà chúng ta có rất nhiều, lớn lên cùng với ngươi cũng không chỉ có

ta-Hạ Lệnh Mị, còn có cả Hạ Lệnh Thù, Hạ Lệnh... Ngọa."

Uông Vân

Phong hít một hơi thật sâu, dòng nước mạnh mẽ lao vào cổ họng, lúc sắp hôn mê, hắn chỉ kịp nhìn thấy Hạ Lệnh Mị xoay người một cách tuyệt

tình, rời đi cũng không quay đầu lại.

Tin tức tâm trạng của Hạ Lệnh Mị rất tồi tệ, ở Uông phủ đã không tạo nổi bất kỳ sóng gió nào.

"Thật đó, đêm qua, cô nương còn đá lão gia xuống ao cơ mà." Lúc nói chuyện tám nhảm, Tụ Ngọc cũng khá lo lắng.

Hắc Tử cười nhạo: "Lòng của cô nương thật là mềm yếu. Chỉ đá xuống ao thôi

thì chưa đủ đâu, ít nhất phải buộc hai tảng đá lớn vào đùi Uông đại

nhân, để cho hắn trực tiếp chết chìm dưới đáy sông làm mồi câu cho

cá."

"Ài, đó là mưu sát. Đổi lại là ta, trực tiếp uống say rồi đá xuống, tuyệt đối không để cho người ta đoán ra là ta gϊếŧ." Đây là lời

nói của con ma rượu.

Bạch Tử nghi ngờ, Quyển Thư lại giận, Bạch Nghiên lại cắn hạt dưa.

Bạch Tử: "Gϊếŧ lão gia thì cô nương phải làm sao bây giờ?"

Quyển Thư hừ hừ: "Làm quả phụ."

Bạch Nghiên rút đao: "Gϊếŧ nàng, cho bọn họ thành quỷ phu thê."

Tụ Ngọc nổi giận, Hắc Tử cười lạnh, con ma rượu nấc một cái.

Huỳnh Thạch bưng trà đi ngang qua: "Các ngươi đang làm gì đấy?"

Mọi người: "Chém gió."

"A..., " Huỳnh Thạch đi vòng qua hành lang dài, "Ta đi dâng trà cho cô nương

dâng. Lũ bà mối đưa tới một đống tranh của những nhân vật lớn, cho cô

nương chọn cô gia đó."

Tụ Ngọc vui vẻ chạy theo sau: "Cuối cùng cô nương cũng muốn tái giá hay sao?"

"Đúng vậy, cô nương nói, cuối cùng cô nương cũng bắt đầu suy nghĩ về tình yêu rồi, thừa dịp còn có chút khao khát tình yêu, nhanh chóng chọn một

vị công tử vừa ý rồi gả cho hắn, năm sau chúng ta có thể hầu hạ tiểu

công tử rồi."

Tiểu công tử à, Tụ Ngọc nuốt nước miếng. Một đám người vui sướиɠ chạy theo, thành hàng dài giống như đi xem chuyện vui.

Hậu viện, trong phòng khách, một nhóm người có bảy tám bà tám, bưng trà,

trên mặt cười vô cùng hiền lành, trong lòng cũng cũng không biết nên phân cao thấp thế nào.

Hạ Lệnh Mị ngồi ở vị trí chủ vị, Trang

Sinh bắt chéo hai chân, ngồi bên cạnh, hai người, một người cầm bức

tranh ở trên tay, nhìn ngang hoặc dựng thẳng, giơ nghiêng để xem, nhíu

mày, nhăn mặt, méo miệng, mỗi loại biểu cảm cũng đã làm hết. Mỗi thả một bức tranh xuống, hoặc mở ra một bức tranh, bà mối ngồi xung quang

lại có người cười vui vẻ, có người lại buồn.

"Cô nương nhà t nói, nếu đối phương làm quan, nàng có năm điều không. Dựa vào nhà mình để

mua quan: không cần, không phải con trai trưởng: không cần, chưa cưới vợ đã có con: không cần, đã có hơn hâi thị thϊếp và thông phòng:

không cần, cuối cùng, chức quan dưới ngũ phẩm: không cần. Nếu đối phương là nhân sĩ giang hồ, cũng có năm không. Hắc đạo: không cần, người

tàn tật, không đủ bộ phận: không cần, bề ngoài không đoan chính: không

cần, lưu lạc giang hồ không nhà để về: không cần, chỉ biết đánh đánh

gϊếŧ gϊếŧ, không biết nuôi gia đình: không cần. Ngoài chuyện đó, thương

nhân không đáng suy xét, dân chúng bình dân không cho vào phạm vi để lựa chọn, hưu thê tái giá lại càng không cần nói, anh em trong phủ từng có án mạng trên người: không cần..."

Trang Sinh đổi chân, tiếp tục nói, uống một ngụm trà đặc, than thở: "Ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn gì."

Hạ Lệnh Mị ném bức hoạ trong tay vào trong đống giấy vụn, dụi mắt, ăn bánh ngọt: "Thật ra, yêu cầu của ta cũng không

nhiều. Chỉ cần lên được triều đình, núi đao, vào được giang hồ biển lửa, bên

ngoài là chính nhân quân tử ôn nhuận như ngọc, bên trong là người

hiền đức,kính cẩn nghe theo thê tử, coi thê tử là trời. Tự mình cố gắng, tự lập, có dũng có

mưu, thấu tình đạt lý, ôn hoà, hiền lương, cung

kính, tiết kiệm, nói là làm, tuỳ cơ ứng biến, có chí lớn, nhìn xa

trông rộng..."

"V... v..., " Trang Sinh kêu to, "Ngươi đang tìm tướng công hả, hay đang tìm anh hùng dân tộc ?"

"Hoàng thân quốc thích cũng không đủ ấy chứ?" Một bà mối nào đó nói nhỏ.

Hạ Lệnh Mị cười nói: "Bên trong hoàng thân quốc thích cũng có sâu mọt."

"Vậy gia đình lớn có gia thế?"

"Cũng có loại mặt người dạ thú."

"Kia gia đình lớn nhà quan lại?"

"Cũng có người lịch sự, bại hoại."

"Giang hồ hào kiệt?"

"Mãng phu, người thô kệch, chỗ nào cũng có."

Mọi người thở dài.

Có bà mối che họng, nói không có ý tốt: "Quan hệ thông gia là việc của hai bên. Cô nương đưa ra nhiều yêu cầu cũng là chuyện trong dự đoán, chẳng

qua, nếu như có công tử như thế nguyện ý cầu hôn, chúng ta có thể

dùng thứ gì để tới thu xếp thay cô nương? Chúng ta... Là bà mối, cũng

uống mấy cốc trà rồi, đến giờ cũng không biết gia thế nhà cô nương

ra sao, tầi năng, bản lĩnh, số lượng đò cưới có thể đem theo."

"À, " Hạ Lệnh Mị cầm quạt tròn, quạt hai cái: "Hạ gia, một trong mười gia

tộc lớn ở thành Bắc Định thành. Không nói bậc cha chú vinh quang thế nào, chỉ cần nói tới nơi của những vai dưới như chúng ta. Năm phòng,

dòng chính nữ có sáu người, gả cho quan viên ngũ phẩm trở lên có ba

người, một người làm vương phi, một người làm hoàng hậu; con trai trưởng có năm người, quan văn ngũ phẩm trở lên có ba người, quan võ tứ

phẩm trở lên có hai người. Trong đó, con vợ kế có 12 người,quan văn, võ

từ lục phẩm trở lên có chín người, còn ba người chưa trưởng thành; thứ

nữ có mười lăm người, xuất giá tám người, gả cho quan viên từ lục

phẩm trở lê có tám người, còn lại bảy khuê nữ."

Nàng hơi nhíu

mày, mùi hương của nữ tử điềm tĩnh đoan trang nơi khuê phòng hoàn với

mùi hương quyến rũ của hiệp nữ giang hồ dung hòa cùng với nhau,

trong nước có lửa, trong lửa có lẫn sương, đúng là chọc người.

Trang Sinh nín thở, đảo mắt nhìn lại, đứng ở cửa, Cổ Lang đã lộ vẻ mặt thèm

nhỏ dãi, đứng ngoài viện, khuôn mặt Uông Vân Phong trắng bệch, người lung lay sắp đổ.