Chương 3: Bạch công tử dễ thương (1)
Quả nhiên chỉ có thể nghĩ ra chứ không thành hiện thực, phán đoán sai lầm!
Tận đến lúc tan làm, Hạ Noãn Ngôn vẫn không hiểu rõ ràng là vì sao. Chần chừ làm cơm chiều, mở TV ra -----
“ Yêu quái, ngươi trốn chỗ nào!”
Trên tivi, Tôn Ngộ Không uy phong lẫm liệt hét lớn một câu như vậy, Hạ Noãn sợ tới mức cả người run lên, một nửa bát canh đổ ra bàn.
XemTV phát lại Tây Du Kí cũ, Hạ Noãn Ngôn như rơi lệ rồi.
Cái kia, nàng có thể chỉ là yêu quái…..
Đúng không… Đúng không…
Hu..hu…hu..hu….
Bởi vì đối với bản thân đã có “xác định”chắc chắn, cho nên vào một ngày buổi tối khi tắm rửa xong đi ra, nàng phát hiện trong mình có một mèo nhỏ cánh dài đang đi quanh phòng mình, lúc này Hạ Noãn Ngôn đang rất bình tĩnh.
Loại động vật này có diện mạo khác thường, không giống những động vật nhỏ bình thường chút nào.
Ừ, chắc cũng chỉ là tiểu yêu quái.
Ngươi xem, nàng là một tiểu yêu quái, mới có một chút mà đồng loại đã tới. Làm mình với yêu quái là đồng loại lần đầu tiên gặp mặt nhau, nhất định phải trấn định. Muốn hé hé miệng, nở một nụ cười đi ra, còn chưa thành công thì mèo nhỏ cánh dài đã bay tới rồi. Gần lại xem mới thấy hắn rất giọng một mèo nhỏ,Tuy rằng cũng có đủ lỗ tai mèo cùng chiếc đuôi dài mềm như nhung nhưng ánh mắt so với bình thường miêu mị hơn nhiều, hơn nữa vẻ mặt lại rất phong phú, chợt vừa thấy có điểm rất giống trong truyện tranh Q nàng đã đọc.
Nhìn hắn bay tới, Hạ Noãn Ngôn mới hiểu không phải hắn vừa đi xung quanh phòng khách. Cơ thể hắn không cân xứng, đầu thì to mà cơ thể lại nhỏ. Nhất Phi đứng lên khiến người ta thấy dường như hắn đứng cũng không vững nữa.
“ Đáng ghét, đầu ngươi mới to ý!”
Miệng tiểu tử kia phun ra một tràng nước bọt, âm thanh tinh tế mềm mại không có một chút uy lực, nhưng trong đôi mắt dễ dàng nhìn ra sự tức giận.
“ Phốc………………..” Được được hung tàn.
Nàng cứ cười như vậy, tiểu tử kia giận quá,tức giận đến nỗi long tơ ở gáy dựng đứng lên, hoảng loạn.
“ Lông tơ cái gì! Trên người bản công tử ta làm sao có thể……………. Đáng ghét,đừng nói bừa “
Chỉ vài giây sau, âm thanh tinh tế mềm mại không còn mà thay vào đó là giọng hung mạnh,trầm thấp, một lần nữa nói lại: “ Lông tơ cái gì! Trên người công tử ta làm sao có thể có lông tơ!”