“Nương tử!” Long Trác Việt trực tiếp bỏ qua sự ngạc nhiên của hai nữ tử, nụ cười trong sáng đầy dụ hoặc càng lúc càng tươi trên gương mặt tuấn mỹ.
Đi chưa được mấy bước, Long Trác Việt liền chú ý tới Nhan Song Song bên cạnh Nhan Noãn Noãn, nét tươi cười phút chốc cứng lại, vẻ hờn giận nhíu mày, bĩu môi, chỉ trích nói: “Ngươi như thế nào còn ở đây?”
Nhan Song Song ngẩn ra, vội thu lại vẻ kinh diễm trên mặt, thức thời nói: “Nô tỳ cáo lui!”
Một khắc khi cánh cửa tân phòng đóng lại, Nhan Song Song giật mình bừng tỉnh, đôi mày thanh tú nhít lại, một câu hỏi đột ngột xuất hiện trong đầu nàng: “Nam nhân vừa rồi là ai? Như thế nào lại vào trong tân phòng? Nếu vương gia trở về bắt gặp thì Vương phi phải làm sao?”
Nhan Song Song ở bên ngoài tưởng tượng cảnh Vương phi lén gặp nam nhân xa lạ khiến Vương gia đội nón xanh, Hoàng thượng chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, như vậy chẳng phải Nhan gia cũng bị vạ lây sao?
“Không được!”
Nhan Song Song kêu lên một tiếng rồi vội quay người lại, chỉ là vừa mới xoay người, sau gáy đã truyền đến một trận đau đớn.
Trước lúc hôn mê, Nhan Song Song trong đầu vẫn cố gắng níu giữ ý niệm phải bảo vệ sự trong sạch của Nhan Noãn Noãn, bảo vệ Nhan gia.
Một đạo bóng đen quỉ dị xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, bóng dáng Nhan Song Song cũng không còn thấy đâu. Hết thảy mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, yên lặng không một tiếng động, Nhan Noãn Noãn ở trong tân phòng cũng không hề cảm nhận được bất cứ sự tình gì bên ngoài.
“Vương gia?” Nhan Noãn Noãn nhìn nam tử cao lớn đang càng bước càng tới gần, nghi hoặc hỏi, giọng điệu mang đậm chất khẳng định.
Một câu nương tử lúc nãy cộng thêm hỉ bào đỏ rực trên người nam tử mới tới cho nàng biết hắn mười phần thì có tới chín phần chính là tân lang hôm nay.
Cái chính là gương mặt của nam tử này so với gương mặt trên đại đường không thể nghi ngờ là cách biệt hệt như trời với đất, Nhan Noãn Noãn nghĩ tới có người giả mạo, trong lòng mơ hồ xuất hiện một nỗi sợ hãi.
Nghe nói những người mang mặt nạ biểu tình thường rất khô cứng, nhưng rõ ràng ở trên đại đường nàng cảm nhận được rất rõ biểu cảm xúc động, vẻ hưng phấn chân thật của tên ngốc kia, xem ra người làm mặt nạ này tay nghề cũng thật cao đi.
Một câu ‘Vương gia’ đầy nghi hoặc cùng lạnh nhạt của Nhan Noãn Noãn khiến Long Trác Việt mất hứng, đáy mắt hiện lên tia ủy khuất: “Nương tử gọi vương gia thật khó nghe đi!”
Nhan Noãn Noãn mi tâm căng thẳng, trong quan niệm của nàng, nam nhân dễ dàng bộc lộ bộ dáng ủy khuất như vậy thật sự ghê tởm cùng biếи ŧɦái, nhưng là đối diện với Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn không chút phản cảm mà ngược lại còn thấy hắn giống như nàng dâu mới mong manh, ủy khuất, đánh mạnh vào lòng nàng: “Vậy? Việt Việt?”
Đáy mắt Long Trác Việt lóe tinh quang, kín đáo dò xét người trước mặt rồi nhanh chóng thu lại, vô cùng phấn khởi chạy tới ngồi xuống bên cạnh Nhan Noãn Noãn, đôi mắt ngây thơ nhìn nàng không chớp mắt.
Nhan Noãn Noãn có chút kinh ngạc, nhanh như vậy đã thu lại biểu cảm, khống chế cảm xúc thoải mái như vậy,
cảnh giới cũng thật cao đi!
“Nương tử tên là gì?” Long Trác Việt chớp chớp mắt, ngoác miệng cười hỏi.
Khoảng cách giữa hai người bất giác gần lại, hơi thở Long Trác Việt phả lên gương mặt Nhan Noãn Noãn, nhàn nhạt, tươi mát vô cùng. Nhìn gương mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, Nhan Noãn Noãn không khống chế được hít sâu một hơi, kiếp trước nàng đã gặp qua không ít soái ca nhưng cũng chưa từng có ai suất được một phần ba của nam tử trước mặt.
Ông trời quả nhiên là công bằng, cho tên Long Trác Việt này thân phận tôn quí, dung mạo tuấn mỹ khiến nhân thần căm phẫn nhưng lại lấy đi của hắn trí thông minh.
“Nhan Noãn Noãn!” Nhan Noãn Noãn nhẹ giọng nói, ánh mắt Long Trác Việt dời khỏi gương mặt nàng, hàng mi dài như cây quạt nhỏ khẽ lay động, dù Nhan Noãn Noãn không phải phường háo sắc nhưng đại soái trước mặt này thật sự khiến người ta muốn ngã gục mà!
“Nhan Nhan thật xinh đẹp nha, còn đẹp hơn của bức họa tiên nữ ta thấy nữa!” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chằm, chớp cũng không chớp mắt một cái, ánh mắt trong sáng, thuần túy không chút giả dối.
“Gia gia? Ta mới là nãi nãi a!” Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mày, hiển nhiên đối với xưng hô của hắn có chút bất mãn, người không biết mà nghe hắn gọi còn tưởng nàng cũng là một ngốc tử đâu này!
“Noãn Noãn?”Long Trác Việt nhẹ gọi một tiếng, đôi mắt phút chốc bừng sáng, sáng như thể muốn chiếu sáng cả màn đêm: “Nguyên lai nương tử thích được gọi là Noãn Noãn a!”
Nhan Noãn Noãn cũng không nói gì thêm, cùng ngốc tử nói chuyện quả thực gian nan a!
“Ngươi thích là được!” Noãn Noãn thì cứ là Noãn Noãn đi, ấm áp một chút thì sao chứ, tuy có chút giống như đang gọi ‘nãi nãi’ nhưng so với hai tiếng ‘gia gia’ thì vẫn còn tốt chán.
“Vương gia hôm nay chậm trễ không ra là muốn đánh đòn phủ đầu với ta sao?”
Nhan Noãn Noãn không quên tính sổ, nàng nhàn nhã gỡ mũ phượng trên đầu, nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu ôn nhu hỏi.
Tâm tình Long Trác Việt lâng lâng, Noãn Noãn cười trông thật sự rất đẹp a!
Bất quá hắn cũng rất nhanh thu hồi lại tâm tình vui sướиɠ, vẻ không vui trừng mắt lên án Nhan Noãn Noãn, cái chính là dù hắn có trừng cỡ mấy thì cũng không hề có chút lực công kích nào cả.
“Việt Việt!” Long Trác Việt hờn dỗi nói, cánh tay vươn ra giúp nàng đỡ lấy mũ phượng.
“Hử?” Nhan Noãn Noãn dừng lại động tác, suy nghĩ nhất thời không theo kịp, bất quá thấy hắn có ý giúp mình gỡ mũ phượng, nàng cũng rất vui vẻ buông tay.
Chính là Long Trác Việt không đầu không đuôi nói hai chữ kia là có ý tứ gì? Bọn họ không phải đang tính sổ chuyện hắn ra oai phủ đầu với nàng sao? Nhan Noãn Noãn có chút không hiểu, nghĩ đến thần cả người.
“Việt Việt!” Long Trác Việt trịnh trọng nhấn mạnh, mũ phượng trên đầu Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng được hắn gỡ xuống, hắn nhìn đống châu báu đang lóe kim quang trên mũ phượng, đôi môi mỏng bĩu lên, dứt khoát ném bay mỹ phượng vào trong góc phòng.
Kẻ nào làm thứ này tay nghề cũng thật quá kém đi! Thật xấu!
Cảm giác được trên đầu mình nhẹ
hẳn, tâm tình Nhan Noãn Noãn vô cùng thoải mái, đầu óc cũng trở nên nhanh nhạy không kém, nàng rốt cuộc cũng hiểu được hai chữ ‘Việt Việt’ kia của hắn là có ý gì rồi.
Hóa ra hắn không thích nàng gọi hắn là ‘Vương gia’.
Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Nhan Noãn Noãn, nàng cũng không nói gì, cứ nghĩ đến phần đời còn lại phải gắn bó với một tên ngốc, da gà toàn thân lập tức dựng lên biểu tình.
Thâm tâm Nhan Noãn Noãn ý định chạy trốn càng lúc càng rõ ràng, mà nụ cười trên gương mặt Long Trác Việt càng lúc càng sáng, so với hoa còn muốn tươi hơn mấy phần.
“Việt Việt vì sao chậm chạp không ra đá của kiệu?” Suy nghĩ là chuyện của suy nghĩ, hành động cũng không thể nóng vội, ngốc tử có thể đùa giỡn nhưng là hoàng đế thì không dễ chọc, muốn ở dưới chân thiên tử chạy trốn an toàn không phải là chuyện dễ dàng, bất quá, đối với một mật thám nằm vùng như nàng mà nói thì việc rời khỏi đây cũng không hẳn khó lắm. Trước mắt cứ phải giả vờ nhu thuận, ngoan hiền, vô hại để bọn họ nới lỏng cảnh giác đã!
“Vì không ai giúp mặc quần áo, không ai chải đầu cho nên không ra được!” Long Trác Việt cúi đầu, vẻ ủy khuất nghịch nghịch những ngón tay thon dài, xinh đẹp như kiệt tác của mình.
Long Trác Việt chậm chạp vươn ngón tay trỏ, bộ dáng như thể tiểu hài tử làm sai chuyện đang chờ bị phạt, thanh âm yếu ớt, ủy khuất, cực kỳ êm tai.
“Nha hoàn đâu?”
Long Trác Việt đột ngột ngẩng đầu, khẽ cất tiếng nói: “Các nàng đều rất bận a, không có ai đến giúp ta cả!”
“Các nàng bận chuyện gì?” Ngày đại hỉ của Hiền vương gia, còn có việc gì quan trọng hơn việc chủ nhân thành thân sao?
“Thúy Lan cùng Cúc Hương bận cắn hạt dưa, Xuân Nhi cùng Liên Mộng bận nói chuyện phiếm, Thúy Vân cùng Tiểu Tình phải uống trà, còn có…”
“Đủ đủ!” Nhan Noãn Noãn nhịn không được cắt ngang, hóa ra việc quan trọng của các nàng chính là vậy sao? Uống trà, buôn chuyện, cắn hạt dưa? Quả nhiên bận rộn nha, thật không biết ai là chủ ai mới là nô tài a? Nhan Noãn Noãn bất giác cảm thấy phẫn nộ thay cho Long Trác Việt.
“Không cần nói nữa sao?” Long Trác Việt dừng lại động tác nghịch ngón tay, chăm chú nhìn Nhan Noãn Noãn một lát rồi bất chợt nở nụ cười tươi rói nói: “Vậy… Nương tử, chúng ta cũng nhanh chóng đi động phòng thôi!” dứt lời, nhanh chân nhào lên giường.