“Ân ân!” Long Trác Việt gật đầu như trống bỏi, đột nhiên nhào tới ôm Nhan Noãn Noãn, kích động nói: “Oa, vẫn là Noãn Noãn tốt với người ta nhất!”
Nhan Noãn Noãn cười cười vỗ vai Long Trác Việt, đối với việc hắn lợi dụng cơ hội ăn đậu hũ của nàng cũng không giận nói: “Đó là đương nhiên, ai bảo chúng ta là tỷ đệ tốt đâu, huống chi ngươi cũng đã rất cố gắng bảo vệ ta, sau này ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Nhan Noãn Noãn nghĩ, nếu đã là tỷ đệ tốt thì để Long Trác Việt ôm một chút cũng không sao cả.
“Đúng, đúng! Chúng ta chính là tỷ muột tốt mà!” Long Trác Việt gục đầu trên vai Nhan Noãn Noãn, cánh tay cứng như thép gắt gao ôm lấy thân hình nhỏ xinh của nàng, nhuyễn ngọc ôn hương rất là hưởng thụ, bất tri bất giác mà cơn buồn ngủ lại kéo tới.
Kỳ thực Long Trác Việt vốn không muốn làm tỷ đệ tốt với Nhan Noãn Noãn nhưng vì không muốn Noãn Noãn giữ khoảng cách với hắn, lần này hắn nhẫn!
Nhan Noãn Noãn đợi một lúc lâu mà không thấy Long Trác Việt nhấc đầu lên, nội tâm bắt đầu buồn bực, cúi người nhìn xuống thì thấy Long Trác Việt không biết từ lúc nào đã nhắm mắt ngủ luôn trên vai nàng.
Hai hàng lông mi dài hạ xuống, che khuất đôi mắt trong sáng, mặt nạ ngăm đen với vết sẹo dài, nhìn qua quả thật khá dọa người.
Nhan Noãn Noãn ý cười hiện rõ nơi đáy mắt, mọi người chỉ nhìn bề ngoài hắn ngốc nghếch mà không hiểu rõ con người hắn, Long Trác Việt này dù ngốc nhưng lại ngốc theo cách rất đáng yêu, nói thật ra thì không phải hắn ngốc mà là tính tình hắn đơn thuần giống như một tiểu hài tử, hồn nhiên vô lo. So với những người mưu kế đầy mình ngoài kia thì Long Trác Việt thật sự còn tốt hơn rất nhiều.
Huống chi, dung mạo thật sự của Long Trác Việt thật sự rất tuấn mỹ, nếu hắn lấy diện mạo thật ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người điên đảo vì khí chất tao nhã của hắn đây. Trong lòng Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn. May mắn là Long Trác Việt chỉ là một ngốc tử, cho dù chuyện hắn mang mặt nạ bị bại lộ thì với thân phận của một Vương gia ngốc thất sủng cũng sẽ không có người nguyện ý gả cho hắn. Nếu không với thân phận của hắn còn không rước được một bầy ong bướm sao?
Mà vạn nhất có kẻ không ham mê thân phận cùng địa vị của hắn mà chỉ say mê sự tuấn mỹ của hắn mà làm bậy thì sao? Nhan Noãn Noãn nhanh chóng chuyển sang lo lắng.
Nhan Noãn Noãn đưa cánh tay không bị Long Trác Việt đè lên nhẹ nhàng đυ.ng vào mặt hắn, giúp hắn chỉnh lại mặt nạ. Biện pháp tốt nhất chính là cứ để hắn duy trì bộ dáng như lúc này, như vậy thì sẽ không có kẻ nào có cơ hội thèm muốn ‘sắc đẹp’ của hắn nữa.
Long Trác Việt ngủ say sưa phát ra những tiếng ngáy nho nhỏ.
Nhan Noãn Noãn không nhịn được nói thầm một câu: “Thật nghĩ nàng là đệm thịt sao? Không phải nói không có chăn thêu thỏ thì sẽ không ngủ được sao?”cũng không biết thật hay giả nữa, quả thật là không thể tin được mà.
Xe ngựa đi trên đường cái, tiếng kinh hô, tiếng rêu bán không ngừng vang lên, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy được kinh thành phồn hoa đến độ nào.
Nhan Noãn Noãn vô lực nhìn Long Trác Việt đang ôm nàng, đối với đường phố thời cổ đại nàng thật sự rất hiếu kỳ, bất quá cả người bị Long Trác Việt ôm chặt nên không tài nào nhấc rèm cửa lên được. Cho dù không có tiền để mua thì nàng cũng thật sự muốn nhìn mà!
Nhan Noãn Noãn thật sự muốn đẩy Long Trác Việt ra nhưng là cánh tay vừa vươn lên, do dự một lát rồi khẽ thở dài một hơi lại thả xuống, chấp nhận số phận làm gối ôm cho Long Trác Việt ôm. Nàng vì sao lại có suy nghĩ không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của hắn đâu này?
Chung quanh dần trở nên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường, không bao lâu sau xe ngựa cũng dừng lại, tiếng Phong Cốc vang lên: “Vương gia! Vương phi! Đã đến Vương phủ rồi ạ!”
Không biết có phải là do giọng Phong Cốc quá lớn hay là do Long Trác Việt đã canh thời gian rồi nên vừa đến Vương phủ liền trở mình tỉnh dậy.
Long Trác Việt dụi mắt, chậm rãi mở đôi mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, mờ mịt như trẻ con mới sinh, ngây thơ vô cùng. Thật lâu sau đó mới lên tiếng hỏi: “Noãn Noãn, chúng ta đang ở đâu?”
“Đã đến Vương phủ rồi, mau xuống xe đi.”
“Ân!” Long Trác Việt lại dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng đi theo Nhan Noãn Noãn ra khỏi xe ngựa.
Trần xe ngựa rất thấp, lúc ra ngoài cần phải cúi người, Nhan Noãn Noãn đi trước, Long Trác Việt theo sau, sơ sểnh thế nào mà lại giẫm phải vạt váy của Nhan Noãn Noãn.
Chỉ nghe ‘binh’ một tiếng, cả người Nhan Noãn Noãn ngã nhào về phía trước, trước mắt trở nên tối tăm, trán nổi đầy gân xanh.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn ngã xuống đất, phút chốc tỉnh cả ngủ, nhìn Nhan Noãn Noãn vì ‘sai lầm’ của mình mà gặp họa, nội tâm không khỏi run rẩy, một mặt lo lắng Nhan Noãn Noãn ngã bị thương, một mặt càng sợ Nhan Noãn Noãn sẽ tức giận mà mắng hắn rồi không thèm để ý đến hắn nữa. Noãn Noãn không để ý tới hắn nữa, hắn nhất định sẽ rất thương tâm a!
“Oa, Noãn Noãn, nàng làm sao vậy?”
Nhan Noãn Noãn chậm rãi đứng dậy, lại phát hiện vạt váy còn ở dưới chân Long Trác Việt, nàng không cử động được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhấc chân của ngươi lên cho ta!”
Còn dám hỏi nữa sao? Nàng ngã như vậy không phải đều là do hắn ban tặng sao? Thật không ngờ Nhan Noãn Noãn nàng cũng có ngày vấp phải sai lầm như vậy.
“A?” Long Trác Việt đầu tiên là sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu được ý của Nhan Noãn Noãn, vội vàng nhấc chân lên, nghiêng người đi tới đỡ Nhan Noãn Noãn dậy.
“Noãn Noãn, thực xin lỗi, váy của nàng dài quá, ta còn chưa tỉnh ngủ nên mới sơ ý giẫm phải!”
“Ngươi còn nói nữa?” Nhan Noãn Noãn trừng mắt giận dữ nhìn Long Trác Việt, xoa xoa khuỷu tay vừa nãy đυ.ng vào góc xe, hắn lại dám nói váy nàng quá dài, sao không nói hắn đi đường không có mắt đ, “Chưa tỉnh ngủ? Ngươi thế nhưng ngủ thật thoải mái nha!” Sớm biết thế này lúc nãy nàng không nên mềm lòng mà không đánh thức hắn.
“Đúng nha, người ta ngủ thật sự rất thoải mái a, nguyên lai ôm Noãn Noãn cũng có thể ngủ ngon như vậy.” Về sau mỗi khi không có chăn thêu thỏ, hắn có thể ôm Noãn Noãn ngủ nha. Long Trác Việt nghĩ vậy, trong lòng không khỏi kinh hỉ, cười đến sáng lạn.
Nhan Noãn Noãn im lặng không nói gì, khóe miệng không nhịn được run run. Thiên a, nàng sao lại đi so đo với tên ngốc Long Trác Việt này chứ? Quả thật là đàn gảy tai trâu mà, vĩnh viễn chính là ông nói gà bà nói vịt, nàng nói đông thì Long Trác Việt sẽ đi hướng tây mà.
Đúng lúc này thì Phong Cốc từ bên ngoài vén rèm lên hỏi: “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?” Phong Cốc ở bên ngoài nghe được âm thanh khác thường, không nhịn được hỏi.
“Không có gì!” Nhan Noãn Noãn lắc đầu nói rồi nhanh chóng xuống xe.
Long Trác Việt ân cần chạy quanh Nhan Noãn Noãn, không ngừng hỏi: “Noãn Noãn, tay có đau không? Ta giúp nàng thổi nha!”
“Không cần!”
“Vậy ta giúp nàng xoa xoa nha!”
“Không cần!”
“Ta giúp nàng đấm bóp nha!”
“Không cần!”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt kịch liệt khóc vang trời: “Oa oa oa, ô ô ô… Noãn Noãn không cần người ta nữa, Noãn Noãn không để ý tới người ta nữa… ô ô ô, người ta cho nàng giẫm lại được không?”
Hai cánh tay Long Trác Việt nắm chặt ống tay áo Nhan Noãn Noãn, bộ dáng đáng thương như sủng vật bị vứt bỏ, nước mắt trong suốt đọng trên mi mắt, khẽ chớp nhẹ đã lũ lượt rơi xuống.