Đáng chết, âm mưu cao thâm như vậy Nhan Lăng ngu ngốc kia không có khả năng tự mình nghĩ ra, chẳng lẽ là do Đại nương bày kế? Đúng rồi, nương vẫn thường nói Đại nương tâm kế thâm trầm, tâm như rắn rết, tuy rằng kế này có tự thương tổn nhưng lại có thể đạt được mục tiêu một mũi tên trúng hai nhạn.
Nàng hạ độc mưu hại trưởng nữ thì mẫu thân chắc chắn cũng không thể thoát khỏi liên can, địa vị của mẫu thân ở trong lòng phụ thân nhất định sẽ không được như trước nữa. Nhan Xảo càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ cần bây giờ nàng đi sai một bước thì hậu quả thật khó lường.
Nhan Xảo mím môi, ngẩng đầu nhìn Nhan Hướng Thái nói: “Phụ thân, nữ nhi thật sự oan uổng mà, nếu con thật sự hạ độc hại Nhị tỷ thì sao lại sai khiến nha hoàn của mình được, không phải là tự mình vạch trần mình sao?”
“Làm bộ làm tịch!” Nhan Lăng nhìn Nhan Xảo, lạnh lùng nói.
Nhan Xảo cố gắng đè nén tức giận trong lòng, xoay người ngẩng mặt nhìn Tuệ Nhi đang quì phía sau, vừa nhéo vừa quát mắng: “Ngươi thật không biết tốt xấu, có phải ngươi lại ở sau lưng ta vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện gì phải không? Còn không mau khai ra, thường ngày ta đối xử với ngươi không tệ, không nghĩ tới ngươi ở sau lưng ta làm chuyện xấu khiến ta chịu tiếng ác với người.”
Tuệ Nhi bị Nhan Xảo nhéo đau đến chảy nước mắt nhưng cũng không dám né tránh, chỉ có thể liều mạng cầu xin: “Tam tiểu thư tha tội, nô tỳ thật sự không có làm, nô tỳ oan uổng a!”
“Ngươi như vậy là muốn nói Nhị tỷ ta bịa chuyện làm càn sao? Nếu không phải sự thật thì làm sao Nhị tỷ lại có thể đến chỗ ta vấn tội được. Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, là ta đã đánh hay mắng chửi gì ngươi mà ngươi lại cố tình hại ta như vậy?”
“Ô ô ô, Tam tiểu thư, nô tỳ bị oan mà, nô tỳ thật sự không có hạ độc Nhị tiểu thư, xin Tam tiểu thư minh xét, xin Hầu gia minh xét a!”
Lâm Hương Y thấy Nhan Xảo đột ngột chuyển sang vấn tội nha hoàn của mình thì có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh hiểu được dụng ý của nàng, tròng mắt khẽ đảo đã chỉ vào Tuệ Nhi, lớn tiếng nói: “Ta biết rồi, ngươi nhất định là vì lần trước bị ta phạt quì mà ghi hận trong lòng cho nên mới hạ độc Nhị tiểu thư vu oan giá họa cho nữ nhi của ta. Hầu gia, mọi chuyện đều là do con tiện tỳ này làm ra, Xảo nhi trước giờ luôn đoan trang hiền dịu, nàng vạn lần cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hạ độc Nhị tỷ của mình đâu.”
Tuệ Nhi bị mẹ con Lâm Hương Y đổ tội, trong lòng kinh hãi, trừ bỏ dập đầu nói mình bị oan thì cũng chỉ biết khóc mà thôi.
Có người khi khóc sẽ khiến Nhan Hướng Thái cảm thấy thương yêu nhưng là có người khóc chỉ khiến ông ta đau đầu cùng chán ghét, thật đáng thương là Tuệ Nhi lại thuộc loại thứ hai.
Nhan Hướng Thái quét đôi mắt ưng sắc bén nhìn Tuệ Nhi, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Tuệ Nhi, ngươi thật lớn mật, dám độc hại Nhị tiểu thư rồi vu hại Tam tiểu thư, tội của ngươi không thể nào tha được. Người đâu, lôi xuống đánh chết cho ta!”
Tuệ Nhi vừa nghe xong, tâm đột ngột lạnh như đang trong hầm băng mà Nhan Xảo cũng không nhịn được đau lòng. Tuệ Nhi là nha hoàn hầu hạ cạnh nàng đã lâu, hôm nay tình thế ép buộc phải hi sinh nàng, Nhan Xảo có chút không nỡ, nhưng để bảo vệ địa vị của hai mẹ con nàng trong Vũ Dương hầu phủ, nàng không thể yếu lòng được.
Tuệ Nhi ngây người một hồi lâu mới lấy lại được chút tinh thần, thảm thiết khóc lóc cầu xin tha mạng.
“Hầu gia tha mạng, nô tỳ không có, Hầu gia tha mạng a! Tam tiểu thư, Tam tiểu thư cứu nô tỳ, nô tỳ thực sự không làm chuyện gì có lỗi với người, Tam tiểu thư cứu nô tỳ a!”
Nguyễn Mai đứng bên cạnh nhìn Nhan Hướng Thái, ánh mắt nhu hiền khiến người ta nhìn vào luôn nghĩ nàng là một chủ mẫu hiền lương thục đức, chỉ là không ai phát hiện ra sâu trong đáy mắt bà ta đầy những mưu kế thâm sâu khó lường. Bà nhìn Tuệ Nhi dập đầu đến chảy máu, mặt lộ vẻ thương tiếc, lắc lắc đầu thở dài rồi chậm rãi ra khỏi từ đường, gọi hạ nhân tới thực thi mệnh lệnh.
Hầu gia giải quyết mọi chuyện nhanh chóng, việc lần này coi như Nhan Lăng là người bị hại. Chỉ e Tuệ Nhi này chỉ là người chết thay, có điều, hi sinh một nha hoàn nhỏ bé mà có thể bảo toàn danh dự Nhan gia, bảo toàn được nữ nhi mà hắn thương yêu, mặc kệ là ai cũng sẽ biết nên giữ lại ai, nên trừ bỏ ai thôi.
Tuệ Nhi nhanh chóng bị hạ nhân kéo xuống, tiếng kêu khóc vang cả vào trong từ đường, Lâm Hương Y cùng Nhan Xảo nghe được mà không khỏi sợ hãi trong lòng.
Nhan Lăng cắn cắn môi dưới, có chút tức giận cùng bất bình, nàng không tin Nhan Xảo không liên can tới chuyện hạ độc này. Phụ thân cũng thật là, không thẩm vấn Tuệ Nhi đã vội ra lệnh đánh chết, không làm sáng tỏ mọi chuyện là muốn bảo vệ Nhan Xảo sao? Nhan Lăng nghĩ vậy, trong lòng ghen tị nhưng cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài, chỉ là vẻ không cam lòng không tài nào che giấu được.
“Lăng nhi, lần này ủy khuất cho con rồi!” Nhan Hướng Thái trìu mến nhìn Nhan Lăng rồi lại nhìn Nguyễn Nguyễn Mai nói: “Mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây, mặc kệ dùng biện pháp gì, bao nhiêu tiền cũng được, trăm ngàn lần không được để vết thương trên mặt Lăng nhi cùng Xảo nhi thành sẹo!”
Hai nữ nhi này mặc dù không có được vẻ khuynh quốc khuynh thành như Nhan Noãn Noãn nhưng cũng thuộc hàng mỹ nhân, ngày sau muốn gả cho gia đình tốt thì mặt không thể để lại sẹo được.
“Phụ thân, nữ nhi là chủ tử của Tuệ Nhi mà lại không dạy dỗ được nàng ta khiến nàng ta gây ra chuyện tày trời này, là sai sót của nữ nhi thiếu chút nữa hại tới Nhị tỷ, nữ nhi nguyện chịu phạt.” Nhan Xảo thẳng người, vẻ mặt đau đớn dập đầu với Nhan Hướng Thái khiến ông ta cảm động, nghĩ nàng là người có trách nhiệm, hiểu chuyện hơn người.
Nhan Hướng Thái vui mừng nhìn Nhan Xảo, vẻ không nỡ, do dự một hồi lâu mới nói: “Nếu con đã hiểu chuyện như vậy thì lưu lại từ đường suy nghĩ một tháng đi.”
“Hầu gia, Xảo nhi trên người còn nhiều vết thương, sao có thể không chăm sóc tốt được chứ? Lâm Hương Y nghĩ đến nữ nhi mình phải chịu phạt, không cam lòng nói.
Nguyễn Mai nghe vậy khẽ nhướn mày, không đành lòng nhìn Nhan Xảo nói: “Đúng vậy Hầu gia, vạn nhất để vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt.”
Điều Nhan Hướng Thái vừa lòng nhất ở Nguyễn Mai chính là sự hiền lương thục đức, ôn nhu rộng lượng. Nguyễn Mai dù đã lớn tuổi, nhan sắc không còn được như xưa nhưng vẫn được ông coi trọng, cho dù tình cảm không còn mặn nồng cũng không nỡ đoạt đi địa vị chủ mẫu trong nhà của bà.
“Đã vậy thì chờ vết thương tốt hơn rồi tới từ đường sau đi.”
Nhan Lăng được Nguyễn Mai dìu về Hồng Lăng các, vừa vào tới sân viện đã không nhịn được bùng phát tức giận trong lòng.
“Nương, người vì sao lại thay tiện nhân kia cầu tình, sao không để nàng ta ở lại từ đường một tháng, tốt nhất là ở đó để bị hủy nhan luôn đi.”
“Nhan Xảo rõ ràng có thể không cần chịu phạt, nàng ta chủ động đề nghị không phải là muốn tranh thủ sự đồng tình của cha ngươi sao? Nếu hôm nay để nàng ta ở đó chịu phạt, cha ngươi từ nay về sau có nghi ngờ cũng sẽ vì hành động này mà tiêu tán cả. Hơn nữa, dù nương không lên tiếng thì ngươi tưởng cha ngươi sẽ để Nhan Xảo kia mang vết thương ở trong từ đường một tháng sao? Đã không thể thay đổi thì chi bằng lên tiếng trước, ít nhất như vậy còn có thể để lại ấn tượng tốt với cha ngươi!”
Nguyễn Mai nhịn không được nhìn Nhan Lăng, luận tâm kế, Nhan Lăng không thể nào sánh được với Nhan Xảo. Hôm nay tuy Nhan Xảo nhận thua nhưng không có nghĩa là sau này nàng ta sẽ không trả thù, đến lúc đó không biết Lăng nhi có đấu lại nàng ta không nữa.
Nguyễn Mai như nhớ đến điều gì đó, đột ngột quay sang Nhan Lăng hỏi: “Đúng rồi, con sao lại biết chuyện Nhan Xảo hạ độc trong thức ăn?”
“Là Nhan Noãn Noãn nhìn thấy rồi nói cho con biết!”
“Nhan Noãn Noãn…” đáy mắt Nguyễn Mai hiện lên con gió nhỏ, bà thì thầm nói nhỏ, ngày thường Lăng nhi thường xuyên khi dễ nàng ta, nàng ta như thế nào lại tốt bụng nói cho Lăng nhi biết chuyện này chứ?
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, cả căn phòng nhất thời ấm áp vô cùng. Gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa tiến vào.
Nhan Noãn Noãn trợn mắt, ngồi bật dậy, vừa quay đầu đã bị một đôi mắt gấu mèo hù cho giật bắn cả người. Mắt Long Trác Việt hõm sâu, thâm quầng một vòng trên gương mặt anh tuấn, trông thật sự rất buồn cười. Bộ dáng thật giống như bị người ta đấm hai đấm vào mắt vậy.
“Oa, ngươi sao thế này?” Nhan Noãn Noãn sợ hãi kêu lên.
Long Trác Việt ngáp dài một cái, vẻ mặt ủ rũ, đôi mắt đẹp trong suốt mà vô thần, ấm ức nói: “Noãn Noãn, ta quên đem theo con thỏ nhỏ tới, không có con thỏ nhỏ, ta không ngủ được.” nói rồi lại ngáp dài một cái nữa.