Trong lúc thị vệ canh cửa vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nhan Noãn Noãn đã lướt qua người hắn đi vào trong phủ, chờ tên thị vệ lấy lại tinh thần thì chỉ còn thấy bóng dáng Nhan Noãn Noãn ở phía xa mà thôi.
Trên đường đi, những đồ vật tinh xảo, hoa mỹ trong phủ khiến Nhan Noãn Noãn cảm thán không thôi, hình ảnh trong trí nhớ cũng không thể nào bằng hiện thực, hòn non bộ trải rộng, hồ nước tĩnh lặng phía xa, phòng ở với tường cột trạm trổ cầu kỳ, trụ hành lang bằng ngọc, thềm đá trắng, hoa viên trồng đầy kỳ hoa diệu thảo, một số loại vốn không đúng mùa nhưng vẫn nở hoa, rực rỡ vô cùng, chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, hương thơm lập tức tràn ngập không khí, len lỏi vào hô hấp của từng người.
Hiền vương phủ thật sự không thể sánh bằng nơi này!
“A, xem này, xem xem ai trở về này!”
Một giọng nói chói tai đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Nhan Noãn Noãn muốn bỏ qua không để ý tới nhưng là người khác lại không chịu buông tha cho nàng.
Một cánh tay đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt Nhan Noãn Noãn, cổ tay áo rộng được thêu những đóa tường vi bằng chỉ bạc, từng ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc: “Nha đầu chết tiệt kia, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, thái độ của ngươi như vậy là sao?”
Nhan Noãn Noãn xoay người, ngẩng nhìn nữ tử hung dữ trước mặt, thấy nàng ta da thịt trắng nõn, đôi mắt sáng động lòng người, đôi môi nhỏ xinh, đỏ mọng như hoa anh đào, eo nhỏ nhắn, nhìn sao cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc, nhưng cái chính là trong trí nhớ Nhan Noãn Noãn trước đây, nàng ta lại là chủ nhân của những việc làm độc ác, tâm ngoan thủ lạt, thật sự đánh vỡ hình tượng xinh đẹp mà!
Nhan Noãn Noãn nhanh chóng cúi đầu: “Nhị muội, có chuyện gì sao?” bộ dáng này lọt vào trong mắt Nhan Lăng chính là nhát gan, yếu đuối, khiến tâm tình nàng ta đột nhiên tốt hơn hẳn.
“Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là Hiền vương phi mà tự cho mình thành phượng hoàng, nếu không phải Nhan gia tráo bát tự của ta với ngươi thì ngươi có được ngày hôm nay sao?” Nhan Lăng khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn Long Trác Việt ở phía sau đến đầu còn không dám ngẩng lên, sự khinh thường trong lòng càng tăng.
Nếu muốn nàng ta cùng sống với tên ngốc như vậy cả đời, nàng ta thà chết còn hơn.
Lời nói của Nhan Lăng khiến ý cười trong lòng Nhan Noãn Noãn càng tăng, đúng là nếu không có Nhan Hướng Thái chiếu cố thì vị trí Hiền vương phi này quả thật không thể tới phiên nàng, chuyện tráo đổi bát tự không nói làm gì, Nhan Lăng này lại dám ở đây chế giễu người gặp họa. Nhan Noãn Noãn nàng dễ ức hϊếp đến thế sao?
Hừ, Nhan Noãn Noãn nàng sao có thể để người ta tính kế như vậy chứ, sẽ có ngày nàng bắt nàng ta phải trả lại gấp bội phần, nàng ta nghĩ rằng không cần gả cho ngốc tử là có thể vô tư mà sống sao?
“Vẫn là nhờ phúc của nhị muội, nếu không phải nhị muội nhường cho thì chức danh Hiền vương phi này cũng không tới lượt ta, lại nói, phúc phận này lẽ ra nên của của nhị muội!”
Thanh âm Nhan Noãn Noãn ngọt ngào, rõ ràng vẫn là giọng điệu nhu nhược trước kia nhưng lại làm cho Nhan Lăng kích động muốn bóp chết nàng.
“Nhan Noãn Noãn, ngươi ở đây nói hươu nói vượn như vậy không sợ phụ thân trách cứ sao?” Nhan Lăng kinh sợ, nói thế nào thì chuyện tráo đổi bát tự của hai người, nếu bị truy cứu thì chính là tội khi quân, đến lúc đó mọi việc bị điều tra ra, Nhan gia không phải là cả nhà sẽ bị tru di sao?
“Nhị muội vì sao lại tức giận như vậy, chuyện này không phải là do nhị muội nhắc đến trước sao?” Nhan Noãn Noãn hơi ngẩng đầu, tròng mắt như nước nhìn Nhan Lăng, cẩn thận mà không kém dịu dàng.
Nhan Lăng chán nản, hai mắt như phun lửa nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng có chút buồn bực, Nhan Noãn Noãn trước kia nếu không phải là khúm núm thì khi gặp nàng cũng là một bộ dáng hoảng sợ. Còn Nhan Noãn Noãn bây giờ thì sao? Cũng vẻ mặt khϊếp nhược cùng sợ hãi đó nhưng nàng ta lại dám phản bác lại, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, chẳng lẽ nàng ta thật sự đã coi mình là phượng hoàng rồi sao? Nhan Lăng nghĩ vậy, trong lòng lửa giận càng dâng cao.
Long Trác Việt lén liếc nhìn Nhan Lăng biểu tình như hung thần ác sát, sợ tới mức co rụt người lại, cả người khẽ run lên, chỉ thiếu nước chui vào chỗ nào đó trốn đi. Ô! Thật là khủng khϊếp, so với lão yêu bà trong cung không kém chút nào!
“Ngươi giỏi lắm Nhan Noãn Noãn, mới ba ngày không giáo huấn mà ngươi đã muốn làm phản rồi sao, không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng nữa rồi sao?” Nhan Lăng vừa dứt lời liền giơ tay lên, người có mắt đều nhìn thấy nàng ta muốn làm gì.
Nhan Noãn Noãn nhìn cánh tay đang giơ lên kia, thần sắc hoảng sợ, đưa tay ôm ngực, cả kinh nói: “Nhị muội đây là muốn đánh ta sao? Ta dù thế nào cũng là Hiền vương phi do đích thân Hoàng thượng tứ hôn a!”
“Nói nhiều, ta đánh chính là ngươi!” Nhan Lăng cười lạnh một tiếng, đối với sự uy hϊếp của Nhan Noãn Noãn hoàn toàn không để trong mắt, dứt lời liền thẳng tay tát xuống. Một tiếng ‘ba’ thanh thúy vang lên.
Nhan Lăng tát được Nhan Noãn Noãn, tâm tình thư thái vô cùng, tiện nhân này dám lấy thân phận Hiền vương phi tới đàn áp nàng, nàng phi, Hiền vương phi thì thế nào chứ, nhìn khắp kinh thành này có ai để Hiền vương gia vào trong mắt, Hiền vương phi là cái thá gì chứ.
Nhan Lăng đắc ý, muốn nhìn một chút biểu tình khổ sở của Nhan Noãn Noãn khi bị mình tát, chính là nhìn người trước mặt bưng mặt, cắn môi, nước mắt lưng tròng mà không khỏi trợn tròn mắt. Như thế nào lại không phải Nhan Noãn Noãn?
Nhan Song Song không hiểu vì lẽ gì mà đã thay Nhan Noãn Noãn lãnh trọn một cái tát này của Nhan Lăng, trong lòng tuy rất ủy khuất nhưng cũng chỉ đành yên lặng chấp nhận, ai bảo nàng ta lại chính là nha đầu hồi môn của Nhan Noãn Noãn chứ, chủ tử gặp nạn, nha hoàn chịu thay là lẽ đương nhiên.
“Nhị muội đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, không biết trong lòng có cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
Đối với việc Nhan Song Song bị đánh, Nhan Noãn Noãn không có lấy một chút áy náy, người trong Nhan gia này không có tới một người thiện lương, nàng đương nhiên có thể dễ dàng tránh được cái tát của Nhan Lăng, nhưng nếu Nhan Song Song là nha đầu của nàng thì việc thay chủ tử nhận một cái bạt tai cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là người của Nhan Hướng Thái, đánh thêm vài cái nữa nàng cũng không cảm thấy đau lòng.
Nhan Lăng tức giận không thôi, người nàng ta muốn giáo huấn là Nhan Noãn Noãn, đánh một tiện tỳ chỉ tổ làm ô uế tay nàng, Nhan Noãn Noãn này mới gả đi vài ngày mà đầu óc cũng trở nên thông minh hơn hẳn, cư nhiên lại lấy nha hoàn ra làm lá chắn cho mình. Nhan Lăng nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại của Nhan Noãn Noãn mà không khỏi ghen tị, hận mình không thể tự tay phá hủy Nhan Noãn Noãn.
Nhan Lăng đang muốn phát tác thì phía sau truyền tới tiếng nói trêu tức của nữ tử, mọi người quay lại nhìn thì thấy Nhan Xảo trong bộ váy áo vàng nhạt thêu hoa đang thướt tha đi tới.
“Nhị tỷ thật có nhã hứng nha, sáng sớm đã ra đây đứng canh đại tỷ về, quả là tỷ muội tình thâm mà!” khóe môi Nhan Xảo khẽ cong lên, cười như không cười, vạt áo dài nhẹ nhàng lay động theo từng cử động của nàng ta, giở tay nhấc chân đều tha thướt như cành liễu trước gió.
Không thể không nói, Nhan gia quả nhiên là có gien tốt, cho dù nhan sắc của Nhan Lăng cùng Nhan Xảo không bằng được một nửa của Nhan Noãn Noãn nhưng tùy tiện bước ra đường cũng đủ khiến người ta trợn mắt trông theo.
Ánh mắt của Nhan Xảo khẽ lướt qua Nhan Noãn Noãn, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để Nhan Noãn Noãn nhìn thấy hận ý trong mắt nàng ta, ánh mắt Nhan Xảo dừng lại trên người Nhan Song Song.
“Chậc chậc, đây là có chuyện gì a, đại tỷ về nhà thăm bố mẹ là chuyện tốt, như thế nào mà nha đầu kia nước mắt lưng tròng, nha, mặt kia là làm sao, sưng như vậy là do ai đánh?”
Nhan Xảo cả kinh thốt lên khiến cho Nhan Noãn Noãn mất dần kiên nhẫn. Nhan Xảo này tuy chỉ là con thứ nhưng tư thế tuyệt không thấp hơn con cả Nhan Lăng. Chuyện hai nàng ta tranh đấu cũng chẳng hiếm hoi gì nhưng là nhiều khi lại rất biết phối hợp ăn hϊếp Nhan Noãn Noãn, bộ dáng đắc ý khi thấy người gặp họa tuyệt không sai biệt.
~.~