--- -----Hoa Thanh cung---- ---
Trong lư hương là loại đàn hương tốt nhất, làn khói mỏng lượn lờ vờn quanh, hương thơm bao phủ lấy không gian.
Long Cẩm Thịnh ngồi trên ghế rồng, những ngón tay thon dài không ngừng gõ gõ lên mặt bàn, gương mặt tuấn mĩ ngưng trọng. Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn ngồi phía dưới, bên trái đại điện, Hào Phóng một mình đứng giữa đại điện.
Bốn người vừa từ Từ Ninh cung về, Long Cẩm Thịnh nhận hết mọi lỗi lầm về mình, một mình chịu đựng cơn giận của Thái hậu. Nếu là trước kia thì Long Trác Việt với Nhan Noãn Noãn chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan, nhưng là hiện tại, yếu điểm bị người ta nắm giữ, Thái hậu cho dù muốn bộc phát cũng không cách nào bộc phát được. Mà đầu sỏ là Long Cẩm Thịnh thật sự khiến Thái hậu tức đến không kìm chế được, trước giờ bà ta luôn nghĩ Long Cẩm Thịnh là một kẻ yếu đuối, không nghĩ tới hắn lại cố tình giấu diếm dung mạo thật của Long Trác Việt. Tuy đây cũng không phải chuyện lớn gì cho cam nhưng hành động này cho thấy hắn chính là bất trung với bà ta, không biết hắn còn giấu bà ta làm bao nhiêu chuyện nữa đây?
“Thái hậu đã sinh sát ý, muốn phế hoàng đế!”Hào Phóng đem tâm tư Thái hậu mà mình đọc được nói cho ba người Long Cẩm Thịnh, Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn nghe.
Mày kiếm Long Cẩm Thịnh phút chốc nhíu chặt, sâu trong đáy mắt tản mát tia sáng âm u: “Lão yêu bà này còn ác hơn cả dự đoán của trẫm!”
Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn thất kinh.
“Ta cũng đoán là bà ta muốn phế hoàng đế, nhưng không ngờ được bà ta lại còn có ý định muốn gϊếŧ người!” Nhan Noãn Noãn chậm rãi nói.
Long Trác Việt sau phút kinh ngạc, gương mặt tuấn tú phủ kín hàn sương: “Ngày trước bà ta đã hại chết mẫu phi ta cùng các vị phi tử khác của tiên đế, hiện tại lại muốn trừ bỏ hoàng huynh, xem ra sự độc ác đã ăn sâu vào trong tâm tính bà ta rồi!”
Ngừng lại một chút, Long Trác Việt ngẩng đầu nhìn Long Cẩm Thịnh, gương mặt tuấn mĩ có chút xấu hổ nói: “Nói gì thì nói, lần này là ta đã liên lụy đến hoành huynh!”
Lời nói chân thành của Long Trác Việt khiến đáy mắt Long Cẩm Thịnh phút chốc dậy sóng.
“Long Trác Việt, ngươi từ khi nào lại trở nên ủy mị như vậy a? Thật giống tiểu cô nương!” Long Cẩm Thịnh thấy khó có dịp Long Trác Việt bộc lộ tình cảm của mình, nhất thời có chút không quen, hắn phe phẩy tay, có chút khinh bỉ liếc Long Trác Việt.
Nhan Noãn Noãn nhìn hai người, bất giác mỉm cười, tuy Long Cẩm Thịnh nói như vậy nhưng nàng tin, hai người bọn họ chính là một cặp hảo huynh đệ.
“Còn nữa,…” Hào Phóng đột ngột lên tiếng, vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Còn nữa?” Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn Hào Phóng, trực giác cho nàng biết chuyện hắn sắp nói ra rất quan trọng nhưng cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
“Oán hận của Thái hậu đối với Vương gia cùng Vương phi càng lúc càng sâu, hận không thể đem hai người phanh thây vạn đoạn để giải hận!”
Nhan Noãn Noãn không cho là đúng, cười lạnh nói: “Ý định này của bà ta cũng không phải mới hình thành một hai ngày!”
“Ta nghe được, hai người sẽ sớm chết không có đất chôn!”
Lần này, Long Cẩm Thịnh không khỏi nghi hoặc hỏi: “Noãn nhi, rốt cuộc thì các ngươi đã nắm được điểm yếu gì của Thái hậu!”
Vấn đề này hắn cũng đã từng hỏi qua, chính là Nhan Noãn Noãn nhất quyết không chịu nói, Long Trác Việt cũng kín miệng như bưng.
“Thái hậu cùng Trấn quốc tướng quân Liễu Bình Dịch có gian tình!” Hiện tại, Nhan Noãn Noãn cũng hề có ý định giấu diếm thêm nữa. Có thể sống tiếp qua ngày mai hay không bọn họ cũng chưa biết được, cũng không cần phải giữ bí mật với Long Cẩm Thịnh làm gì.
Long Cẩm Thịnh kinh hãi, mắt phượng mở lớn hết cỡ, không thể tin vào những gì mình nghe được, lắp bắp hỏi lại: “Cái… cái gì?”
Thông da^ʍ? Lão yêu bà kia thế nhưng dám dâʍ ɭσạи hậu cung? Mà đối tượng thông da^ʍ lại chính là Trấn quốc tướng quân?
Khó trách Liễu Bình Dịch đối với Thái hậu hết lòng trung thành, hóa ra là có bí mật không thể để người ta biết. Thượng Quan Dong vì muốn củng cố địa vị, thu hết quyền lực vào trong tay mà không ngại dùng cả thân mình để trao đổi. Dâʍ ɭσạи… thật sự là quá mức dâʍ ɭσạи rồi! Nhưng là… Long Trác Việt với Nhan Noãn Noãn làm sao biết được chuyện này???
“Một lần tiến cung, ta với Noãn Noãn lạc đường đến lãnh cung, tình cờ trông thấy!” Long Trác Việt thấy vẻ mặt nghi hoặc của Long Cẩm Thịnh, chậm rãi giải thích.
Long Cẩm Thịnh trừng mắt, hết nhìn Long Trác Việt lại quay sang nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt đánh giá: “Nha?!”, hắn gật đầu một cái, thanh âm kéo dài khiến người khác nghe thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị.
Nhan Noãn Noãn tà tà liếc Long Cẩm Thịnh một cái rồi lại quay sang nhìn Hào Phóng nói: “Hào Phóng, ngươi cố ý nói như vậy có phải là đã nghe được chuyện gì chúng ta không biết?”
“Kỳ thực thì trong Từ Ninh cung còn có người thần bí khác, ta không biết người kia là ai nhưng ta cảm giác được Thái hậu rất kính sợ, thậm chí rất sợ hắn, thời điểm Thái hậu trách mắng Hoàng thượng, trong đầu có nghĩ tới chuyện diệt trừ Thương Nam quốc, không, nói đúng hơn là muốn diệt trừ bốn nước để lập nên một thời đại mới chỉ có một quốc gia, mà ở đó, bà ta vẫn là Hoàng Thái hậu cao cao tại thượng!”
Lời nói của Hào Phóng giống như sấm sét giữa trời quang. Long Cẩm Thịnh kích động, từ nhuyễn tháp đứng bật dậy, đôi mắt mở lớn hết sức có thể nhìn về phía Hào Phóng. Thái hậu muốn thống nhất thiên hạ, làm Hoàng Thái hậu tối cao thì hắn có thể lý giải được nhưng điều hắn không thể lý giải được là, vì sao bà ta muốn diệt trừ Thương Nam quốc? Tuy rằng nơi đây không phải quê nhà của bà ta nhưng lấy chồng theo chồng, nơi này dù sao cũng là đất nước của bà ta. Bà ta cư nhiên muốn hủy diệt Thương Nam quốc?
“Diệt trừ bốn nước?” Nhan Noãn Noãn đưa một tay chống một bên má, có chút đăm chiêu, mắt hạnh nhíu lại: “Nếu nói như thế thì người cùng Thái hậu hợp tác không phải là hoàng đế ba nước còn lại?” Nếu là Hoàng đế của một trong ba nước kia thì không thể nào có chuyện diệt bốn nước được, nhiều nhất là hủy diệt ba nước mà thôi!
“Lão yêu bà địa vị cao cao tại thượng, người có thể khiến bà ta sợ hãi…” Long Trác Việt sau khi nghe Nhan Noãn Noãn nói xong, chậm rãi phân tích, trong đầu xuất hiện vô số nhân vật có thực lực trên đại lục Lạc Thiên, rất lâu sau đó, hắn đột ngột trừng mắt nói: “Kẻ ẩn nấp trong Từ Ninh cung chắc chắn là Thần Tôn giáo chủ - Phượng Kiêu!”
“Tên kia lại dám trà trộn vào hoàng cung Thương Nam quốc ta? Thật đáng giận!” Long Cẩm Thịnh dùng sức đập xuống mặt bàn, cả giận nói.
Hắn chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Long Trác Việt, tuy tuổi tác Phượng Kiêu không hơn Thái hậu là bao nhưng nội lực đã đạt tới mức cao nhất của cấp chín, ở đại lục Lạc Thiên cũng có thể coi là một truyền kì. Tuy rằng truyền kỳ này so với Long Trác Việt thì có vẻ yếu thế hơn một chút nhưng mỗi người đều biết thực lực của Phượng Kiêu, khắp đại lục Lạc Thiên này không ai dám đắc tội với Thần Tôn giáo.
Việt cung của Long Trác Việt sớm đã tra ra, Thần Tôn giáo chỉ có vỏ bọc bên ngoài chính nghĩa, còn lại bên trong vô cùng thối nát, nói Phượng Kiêu kia có dã tâm thống nhất thiên hạ cũng không kỳ quái chút nào. Huống chi gần đây còn có tin tức hắn lên Linh đảo, cùng Linh đảo đảo chủ có mối quan hệ khá thân thiết, thậm chí còn được Linh đảo đảo chủ tặng cho một con Kim hà trư.
Long Cẩm Thịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh hô thành tiếng: “Nếu Phượng Kiêu cùng Linh đảo liên thủ thì nguy rồi, Hào Phóng, ngươi có thể đọc được trong suy nghĩ của Thái hậu xem bà ta muốn dùng cách gì để tiêu diệt bốn nước không?”
Hào Phóng nhíu mày, vẻ ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: “Thời gian quá ngắn nên không thể nghe được, nhưng các ngươi có thể yên tâm, Linh đảo tuyệt đối sẽ không liên thủ cùng người Thần Tôn giáo!”
Hào Phóng tự tin, giọng điệu khẳng định vô cùng chắc nịch khiến Nhan Noãn Noãn không khỏi nghi hoặc.
“Vì sao ngươi có thể khẳng định như vậy?”
Linh đảo vốn là một nơi rất thần bí, không một tổ chức nào ở đại lục Lạc Thiên có thể so sánh được, chỉ tính việc ngay cả Thần Tôn giáo chủ cũng vì món quà Linh đảo chủ tặng mà đắc ý không thôi là có thể thấy được sức ảnh hưởng của Linh đảo.
Không có người biết rõ chuyện của Linh đảo cũng không có nghĩa nó là tà phái, tuy Linh đảo ở một nơi biệt lập nhưng mỗi khắc trôi qua đều có liên hệ với đại lục Lạc Thiên, nếu nói người trên Linh đảo không tranh với đời thì cũng không hề có bằng chứng gì thuyết phục cả.
“Ta…” Hào Phóng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời. Hắn cúi đầu, gãi gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch ngẩng đầu lên nói: “Ta chỉ là cảm thấy như vậy thôi!”
Hào Phóng nói như vậy, Nhan Noãn Noãn cũng chẳng có lí do để mà tiếp tục truy vấn nữa. Nhưng cũng không khỏi nghi ngờ, trong lòng thầm suy đoán, chẳng lẽ Hào Phóng cùng linh đảo có mối quan hệ mật thiết? Nhưng đoán là đoán vậy thôi, nàng cũng không có chứng cớ xác thực.
Long Cẩm Thịnh nhíu mày, trên trán hiện rõ ba đường hắc tuyến, ánh mắt ngập tràn lo âu. Không chỉ có hắn, Long Trác Việt cũng không khá hơn chút nào.
“Nếu đã xác định được mục tiêu thì ta sẽ để Việt cung âm thầm chú ý tới hành động của Thần Tôn giáo.”
“Ân!” Long Cẩm Thịnh gật đầu: “Có thể để Hào Phóng ở lại trong cung không? Như vậy mới có thể dễ dàng khám phá ra quỉ kế của Thái hậu!”
“Không thành vấn đề!” Nhan Noãn Noãn sảng khoái đáp ứng.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tiếng đập cửa kịch liệt.
“Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!” thanh âm thất kinh của Nhâm Văn Hải từ bên ngoài truyền vào.
Long Cẩm Thịnh nghe vậy, không khỏi lo lắng: “Vào đi!”
Nhâm Văn Hải vội đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói: “Hoàng thượng, chuyện lớn rồi, sứ thần Bắc Cách quốc cùng sứ thần Tây Thịnh quốc đều bị gϊếŧ cả rồi, tất cả mười người đều đã bị gϊếŧ trong đêm qua!”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Long Cẩm Thịnh phút chốc trở nên xanh mét.
Nhâm Văn Hải tái mặt, bất an nhìn Long Cẩm Thịnh, lúc dịch quán cho người tới báo, lão cũng rất hoảng sợ a, đây là chuyện lớn a!
“Hiện tại, người của hai nước vẫn còn ở dịch quán tranh chấp, nhất quyết đòi chúng ta đưa ra…”
Nhâm Văn Hải còn chưa kịp nói hết câu, Long Cẩm Thịnh đã nâng tay ngăn lại. Gương mặt tuấn tú nổi đầy gân xanh, tràn ngập lo lắng cùng bối rối. Cho dù Nhâm Văn Hải không nói hắn cũng biết người của hai nước sẽ không bỏ qua, sứ thần hai nước ở Thương Nam quốc bị người ta mưu sát, Thương Nam quốc đương nhiên không tránh được liên can.
“Sứ giả Tuyết quốc đâu?” Long Cẩm Thịnh rất nhanh ổn định lại tinh thần, cố gắng trấn tĩnh hỏi.
“Sứ thần Tây Thịnh quốc, Bắc Cách quốc tới kinh thành trước, sứ thần Tuyết quốc còn chưa có tới, theo hồi báo thì hôm nay mới tới!” Nhâm Văn Hải nói.
“Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi!” Long Cẩm Thịnh vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn Long Trác Việt, hai người đồng thời nhìn thấy đáp án trong đáy mắt nhau.
Cửa đại điện lần nữa khép lại, Long Cẩm Thịnh đột ngột lên tiếng: “Là Thái hậu!”
“Hoặc là người của Thần Tôn giáo!” Long Trác Việt bổ sung thêm.
Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn hai người một cái, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén: “Có lẽ còn có cả Tuyết quốc nữa!”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Cẩm Thịnh cùng Long Trác Việt đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nhan Noãn Noãn chậm rãi giải thích: “Tuyết quốc cách xa Thương Nam quốc nhất, từ bây giờ đến ngày tuyển chọn nhân tài của Thần Tôn giáo chỉ còn bốn ngày, theo lí thuyết, để tránh chậm trễ thì bọn họ hẳn phải xuất phát trước tiên và tới kinh thành rồi mới đúng, nhưng hiện tại bọn họ lại chậm hơn cả hai nước kia, khéo làm sao là lại trễ hơn đúng một ngày so với hai sứ thần hai nước bị ám sát!”
“Muội nói như vậy mới nhắc trẫm nhớ tới một chuyện, Tuyết quốc đích thực là xuất phát từ sớm rồi, hơn nữa, tính toán thời gian thì lẽ ra đã đến trước sứ thần Bắc Cách quốc cùng sứ thần Tây Thịnh quốc hai ngày mới đúng, nay tới trễ, nhất định là do bọn họ cố ý kéo dài thời gian!”