Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Uy Vũ Đến Từ Tương Lai

Chương 10: Võ Kiệt Luân hồi phủ (P2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Võ Gia vốn là gia tộc lớn, đứng đầu là Võ tướng quân, thân là đại tướng quân song vì đất nước đang yên ổn, ông cũng không phải trực ở biên cương nữa, liền được triệu về kinh thành hỗ trợ Hoàng đế. Cũng chính vì để kiềm hãm thế lực của Võ Gia mà Hoàng gia luôn để mắt đến gia tộc này, không để Võ tướng quân có thể xây dựng quân đội ở biên cương, tránh khỏi cục diện phản quốc. Võ tứớng quân đương nhiên thấu hiểu đạo lí này, mấy năm gần đây luôn yên phận, còn dặn gia tộc phải hành xử cẩn thận, tránh chuốc lấy phiền phức. Song lại tích cực kết giao với hoàng gia để gia tộc được vững chắc.

Trước đây Võ tướng quân vốn là người sẵn sàng đạp đổ những người khác, thậm chí hy sinh thân cận để phò tá hoàng đế hiện tại, tay không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu, nhuốm biết bao máu tươi. Đến giờ khắc này ông chỉ muốn đưa gia tộc trở thành đệ nhất gia tộc ở kinh thành, không một ai có thể vượt qua, kể cả phải làm gì đi chăng nữa. Ông đã làm biết bao chuyện thương thiên hại lí, rốt cục vẫn có thể đứng trên đỉnh cao này, ông còn phải sợ quả báo đến sao?

Võ tướng quân vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa nhâm nhi ly trà thảo mộc quý mà Nhị Vương gia phái người đem tới, tự cảm thấy vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại. Ừm... Ông vốn có quá nhiều nhi tử cùng nữ nhi, trứơc giờ vốn chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ kia... Thật không ngờ mấy năm nay nó lại trở thành một thành viên ưu tú trong gia tộc như vậy... Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông cũng nên quan tâm tới nó một chút.

Võ tướng quân thầm tính toán, sau đó cho người dọn dẹp lại phòng khách một lượt, lại phân phó sắp xếp một cái viện nhỏ để cho đứa nhỏ kia sống, gọi là tấm lòng của phụ thân dành cho nó, tránh ánh mắt dòm ngó của thiên hạ.

" Kiệt Luân sao? Ừm... Đứa nhỏ này trước nay chưa từng có ấn tượng... " Võ tướng quân vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm.

" Lão gia, người đang nghĩ cái gì? Sao lại ngẩn người ra thế?" Giọng nữ nhân ngọt ngào vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Võ tướng quân, bất quá không khiến ông nổi giận, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.

" Ừm? Là Tuyết Nhi sao? Nàng đến rồi à? " Võ Tướng quân mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nữ nhân vừa đến, nàng ta chính là thê thϊếp mà ông mới cưới về.

Nữ nhân tên Tuyết Nhi kia vừa tới đã bị bàn tay thô ráp của Võ tướng quân ôm lấy, trong lòng cực kì bất mãn, song trên mặt chỉ nở nụ cười tươi như gió xuân, nhẹ giọng hờn trách " Lão gia, người thật là! Lỡ như có người thấy thì thϊếp sẽ sống không yên đâu đó! "

" là ai dám nói nàng? Không biết nàng hiện tại là người được ta sủng ái nhất sao? Ai dám làm gì nàng, dù là động vào một sợi tóc ta cũng sẽ không để nàng phải uất ức! " Võ tướng quân đen mặt, ông muốn xem thử ai sẽ dám động vào nữ nhân mà ông sủng ái đây.

" Ưm, lão gia người thật mạnh mẽ, không có người không biết ai sẽ là người đứng ra bảo vệ, che chở thϊếp đời này đây... Tuyết Nhi may mắn lắm mới được người yêu thương, đời này Tuyết Nhi sẽ không còn gì để hối hận... " Tuyết Nhi nũng nịu, nàng biết chỉ có người trước mặt mới mang lại tiền tài cho nàng, mới có thể cho nàng những thứ nàng muốn, vậy thì hầu hạ hắn một chút có là gì đâu chứ, còn mấy người thê thϊếp kia? Ha ha, chỉ có thể trách số các nàng ấy không được may mắn như nàng, phải đành chấp nhận chịu khổ vậy đi.

" Tuyết Nhi, nàng mau xuống gọi quản gia lên đây cho ta, chúng ta có chuyện cần bàn. " Võ tướng quân đột nhiên nhớ đến cái tên Kiệt Luân kia, lập tức muốn hỏi rõ chuyện này.

"... Người không muốn để Tuyết Nhi ở lại hầu hạ người sao? " Tuyết Nhi nét mặt trầm xuống, nàng ta vốn muốn gặp cái vị Nhị thiếu gia kia, nghe bảo hắn tướng mạo rất đẹp...

Võ tướng quân phất tay, ra hiệu cho nàng lui, ông không muốn có người nghe thấy tính toán của ông, kinh nghiệm đã cho ông biết không được phép tin tưởng một ai.

Lộp cộp, có tiếng bước chân vội vã trên hành lang, một lát sau, giọng một nam nhân đứng tuổi cất lên " Lão gia, là ta, quản gia của người đây. "

" vào đây, cho những người khác lui đi, ta có chuyện cần bàn với ngươi." Giọng nói của Võ tướng quân đột nhiên đanh lại, không khỏi khiến những gia nhân khác cảm thấy sợ hãi, bất quá người đứng trước mặt ông nét mặt trầm ổn, lập tức phân phó theo lời ông.

" Ngươi có biết Kiệt Luân? Bao lâu nay ta vẫn không thấy đứa nhỏ này, nó là con của người thê thϊếp nào?" Võ tướng quân nhấp ly trà, nhàn nhạt hỏi.

" lão gia, người còn nhớ chuyện năm đó,... Nhị vương gia nhờ người... Kiệt Luân chính là đứa nhỏ đó, là con của Giao Linh hoàng hậu... " giọng của quản sự ngày càng nhỏ, đến bốn chữ cuối dường như chỉ còn là khẩu hình miệng mà thôi, bất quá nhiêu đó cũng đủ để Võ tướng quân nhớ lại sự kiện năm đó.

" ừm, ta đã biết. Bất quá đứa nhỏ đó không phải đã chết rồi sao? Vậy mà vẫn còn sống? Bây giờ lại trở nên ưu tú như vậy, ha ha, trời trêu người, bất quá thì bây giờ nó mang họ Võ, vậy không phải càng tốt cho ta sao? " Võ tướng quân cười nhạt.

" Được rồi, cũng tốt, đừng để thiên hạ đồn rằng Võ Gia ta không biết quý trọng nhân tài, hiện tại nó đang ở đâu? Mấy năm nay nó sống thế nào? " Võ tướng quân nhẹ giọng hỏi, ông cần phải biết những điều này, tránh để người ngoài nghĩ ông bỏ rơi nhi tử.

"... Hồi lão gia, Nhị thiếu gia mấy năm nay đều được biết dưới danh nghĩa " Như Hoa Công Tử ", được Hoàng gia yêu mến, mấy năm nay lão gia không ở phủ nên những chuyện này không đến tai người, tuy nhiên nhị thiếu gia được Thái tử yêu thích, thường xuyên tới lui hoàng cung. Những năm gần đây nhị thiếu gia không ở đây, mà là ở phủ của Thái tử. " quản sự càng nói càng thấy lạ, trước nay hắn cũng chưa từng quan tâm đến vị nhị thiếu gia này, bất quá lúc Lão Gia vắng nhà, tất thảy mọi thứ liên quan đến nhị thiếu gia đều do một tay đại phu nhân lo liệu.

" ừm... Được rồi, gọi đại phu nhân đến đây cho ta. " Võ tướng quân nhăn mặt, ừm... Trước tới nay ông không nghe tới chuyện này, hẳn là do đại phu nhân che giấu, được rồi, dù hắn không phải là nhi tử của ông, nếu hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt thì ông có thể mặc kệ nhưng giờ hắn đã là người nổi tiếng như vậy, ông không thể làm ngơ được.
« Chương TrướcChương Tiếp »