Chương 15: Lục Phu Nhân!

Ngày 20 tháng Chạp năm Canh Dần, vua Lê Minh Tông cho ba quân ăn Tết, còn mình và hai chủ tướng gấp rút thân hành trở lại thành Đông Kinh. Vì lần này đương còn trong cuộc chiến nên lễ đón mừng không quá rầm rộ.

Lần này trở về cốt cũng là hôn sự của tôi và Lê Hinh, thế nên vừa hồi cung, Hoàng đế đã vời chúng tôi vào để hỏi chuyện, thưởng trà. Phong thái Người vẫn vô cùng hòa nhã, ung dung, chẳng có dính chút bụi trần, thậm chí tôi còn không thực sự nghĩ ba vị Đế - Tướng kia hẵng còn đang trong cuộc chiến.

“Tiếu Trình, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bỗng nhiên Hoàng thượng hỏi tới, tôi đang còn thả hồn phiêu du vào ánh trăng nhàn nhạt đêm đông cũng phải giật mình, khóe miệng kéo kéo: “Dạ bẩm khởi bẩm, cũng… cũng…” Tôi ấp úng một hồi lâu trước những ánh mắt như hàn quang chiếu đến, rốt cuộc thở dài ôm quyền, “Câu này Hoàng thượng hỏi khó quá. Thần không biết nói thế nào a



Thực ra càng đến ngày thành hôn, tôi lại càng thấy nhàn nhã vô cùng, chỉ hơi trống vắng khi chính thức bị đuổi sang phủ Quận mã vì không thường xuyên được nhìn thấy Lê Hinh. Nhưng đấy cũng là phong tục rồi, chẳng nhẽ con rể cứ mãi ở nhà cha vợ đến tận ngày thành hôn?

Phủ Quận mã thật ra cũng chẳng khác phủ Tướng quân là mấy, chỉ quy mô nhỏ hơn một chút thôi. Gia nô không nhiều, nhưng tôi lại cảm thấy như thế lại càng hay, nhàn rỗi phân phó việc cho mọi người. Đến mức Hạ Vy còn không cam lòng, chỉ thẳng vào chóp mũi tôi mà mắng: “Đồ vô sỉ, tớ thật không biết có đúng là cậu sắp lấy vợ không nữa! Cái bộ dáng cậu kìa, ung dung vô cùng, ngứa cả mặt. Tránh ra, bản cô nương từ giờ là quản gia trong nhà này.”

Kể từ ngày gặp lại, Hạ Vy bám tôi như cái đuôi, đến mức tôi phải gằn giọng đuổi, cô nàng mới ấm ức rời đi. Ấy nhưng mà một lúc sau đã hớn hở quay về, khoe mình mới mua cái, mới làm cái kia… Nhìn đứa bạn trong bộ dáng nam tử, nhưng vẫn trẻ con nghịch ngợm chẳng khác lúc bình thường là bao, tôi đã phải nhíu mày mà gắt: “Cậu thay ngay bộ đồ thầy bói ra cho tớ nhờ. Có bao nhiêu quần áo, sao cứ nhất nhất phải mặc cái bộ kỳ quái thế này?”

Hạ Vy bĩu môi, cầm cây phất trần khua khoắng trước mặt tôi: “Thế cho tớ mặc quần áo nữ nhân đi, tớ sẽ không phá cậu nữa.”

Con bé này luôn lấy cái việc tôi không cho nó mặc đồ nữ tử để chặn họng tôi, dù đã giải thích bao nhiêu lần rồi. Hiện tại chỉ có việc vẫn như trước phẫn nam trang thì cả hai mới giữ được cái mạng, cô nàng cứ ậm à ậm ừ, sau đó lại y nguyên mà lèo nhèo tôi. Tôi cũng thực hết cách.

Có hôm Lê Hinh còn dỗi tôi vì thời gian tôi ở bên nàng còn chẳng nhiều được như Hạ Vy. Tôi hết cách, liền nói: “Hay chúng ta ăn cơm trước kẻng, xong rồi ta mang nàng về phủ ta luôn?”

Nàng nhíu mày, lặp lại lời tôi: “Ăn cơm trước kẻng là sao vậy?”

Tôi không nhịn được, kéo nàng ôm vào lòng. Máu da^ʍ tặc nổi lên cuồn cuộn, tôi vuốt ve xương quai xanh mê hoặc kia, thì thầm vào tai nàng: “Là chuyện… đó đó…”

Lê Hinh khựng lại một chút, nhưng chỉ vài giây sau khi nàng hiểu ra, gương mặt nàng ửng đỏ dưới sắc nến hồng, vội vàng đẩy người tôi ra. Nàng cúi mặt xấu hổ: “Ngươi… biếи ŧɦái!”

Cái từ ‘biếи ŧɦái’ kia chắc chắn là từ miệng Hạ Vy mà ra rồi.

Tôi mỉm cười, không ngại ngần cướp lấy đôi môi căng mọng kia…

“Tiếu Trình, Tiếu Trình? Ngươi lại ngẩn người sao?” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai kéo hồn tôi trở về thực tại. Tôi mơ màng nhìn Lê Hinh, trong lòng đã nhoáng lên ý nghĩ muốn hung hăng ngấu nghiến đôi môi người trước mặt thì nàng lại lên tiếng. “Hoàng thúc đang nói ngươi đó!”

Hả?! --- Tôi giật mình, hướng mắt tới Hoàng thượng, không ngần ngại hô lên: “Thần tuân chỉ!”

Xung quanh cũng vì tôi rống lên mà làm cho giật mình, thậm chí Thuần idol còn không giữ được bình tĩnh mà ho lên khù khụ che đậy tiếng cười nơi cuống họng, ly rượu cũng đổ rớt ra thân y phục màu tím. Chỉ thấy khóe môi của Hoàng thượng cong lên, đuôi mày Cát Lợi tướng quân ngập ý cười… tôi len lén nhìn sang Lê Hinh. Mi mắt cong cong diễm lệ, gò má ửng hồng, nàng bối rối cúi thấp đầu.

“Tiếu Trình, nếu ngươi nghĩ đó là một Thánh chỉ thì nên làm theo cho tốt.” Hoàng đế Lê Minh Tông nhấp một ngụm trà nhỏ, mỉm cười, “Nếu kháng chỉ tru di cửu tộc!”

“Hả?!”

Oh my god!! ---- Tôi như người bị cướp mất bảy phần hồn, lắp bắp khẽ hỏi Lê Hinh: “Ngài ấy… ban nãy là nói ta cái gì vậy?”

Lê Hinh nhịn không được mà bật cười: “Ngươi thực sự không nghe sao? Hoàng thúc nói ngươi phải… cùng ta, sinh thật nhiều hài tử…”

Ách, thế này chẳng phải sẽ bị tru di hay sao?!

Tôi đem bản mặt nặng nề cắn cắn đĩa hạt dưa. Chắc do nhìn tôi đần thối quá nên Lê Hinh kéo nhẹ ống tay áo tôi: “Ngươi đừng có nghĩ linh tinh đấy. Mấy chuyện đó, ta không hề bận tâm.”

Chạm nhẹ vào lòng bàn tay nàng, tôi thở dài: “Ta không việc gì. Hinh Nhi, vất vả cho ngươi rồi.”

Tôi là nữ tử, làm sao có thể cùng nàng sinh con? Dù Lê Hinh nói nàng không bận tâm, nàng chỉ cần có tôi là đủ, thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, nàng sẽ tủi thân hơn ai hết. Tôi mỉm cười với nàng, cố đem chút đau đớn đó giấu sâu vào trái tim.

Sau bữa tiệc trà bánh nho nhỏ, lúc tôi tiễn Lê Hinh về phủ Tướng quân đã là nửa đêm canh ba. Lưu luyến vẫn muốn ở bên cạnh nàng thêm một chút, nhưng nàng lại xoa đầu tôi, đối với tôi bằng ánh mắt dịu dàng: “Ngốc, chúng ta chẳng phải sắp thành phu thê hay sao?”

“Hinh Nhi, mai ta qua chơi với ngươi được không?” Tôi hướng nàng làm nũng, “Ở phủ chán quá a



Lê Hinh mỉm cười, nàng nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Ngoan nào, ngươi cứ như ngốc tử vậy. Mau về đi, khuya rồi!”

Rốt cuộc nàng cũng dỗ dành được tôi trở lại trong xe ngựa để về phủ. Tôi thở dài, thầm ngẩng đầu đếm số ông sao trên trời, mặc dù đêm nay mây đen dày đặc chẳng có lấy một điểm sáng nhỏ nhoi.

Lắc lư một hồi trong xe ngựa, cuối cùng tôi cũng về tới phủ quận mã. Vừa xuống xe, mấy người gia nô đã hớt hơ hớt hải chạy lại bên tôi vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: “Quận mã… Quận mã gia… bên trong phủ…”

Bình thường con bé Hạ Vy sẽ là người đầu tiên tung tăng chạy ra đón tôi, thế mà đêm nay lại chẳng thấy bóng dáng. Tôi thầm cảm thấy có chuyện không hay, liền nhanh chân rảo bước vào trong phủ.

Chưa tới khách sảnh, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ chí chóe truyền ra.

“Ngươi nửa đêm canh ba xông vào phủ quận mã làm loạn, không sợ người ta điều tiếng hay sao?” Chẳng nhầm lẫn vào đâu được, đây chính xác là cái giọng cố giả vờ cho giống đàn ông của con bạn tôi đấy.

“Hừ, đừng mang cái giọng âm dương lẹo cái đó mà nói lý lẽ với bổn công chúa ta.”

Aishhh ---- Tôi dừng chân, thầm nhíu mày thở dài. Không biết số tôi đen đủi hay là do bên cạnh toàn những quý nhân cổ quái, nên lúc nào cũng phải là người đi sau dọn đường thế này? Có nên chuồn về phòng mà nghỉ ngơi hay không?

Bất quá, cái cảnh cãi vã giữa Hạ Vy và Lê Hiểu Nguyệt dạo gần đây đối với tôi đã chẳng còn là gì mới mẻ nữa rồi. Hai người này cứ như nước với lửa, hễ gặp mặt lại đấu đá nhau đến ma quỷ cũng phải chuồn mất dép. Huống chi con người phàm tục như tôi!

“Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đạo sĩ có thanh danh tại trấn Thanh Tri, ngươi thế nào mà nhìn ta thành thái giám vậy?” Hạ Vi không cam lòng đập bàn một cái.

Lê Hiểu Nguyệt hình như có chút hơi men, nàng ta chớp chớp đôi mắt, nhếch mép cười Hạ Vy: “Ồ, nhìn không ra ngươi là một nam nhân đấy. Chẳng bằng một nửa khí phách của Tiếu Trình.”

Tôi không biết nên cười hay khóc nữa.

Nửa đêm canh ba, gió lạnh mang theo ánh trăng nhàn nhạt, tiếng cười khùng khục của Hạ Vy vang lên: “Ta đương nhiên không bằng Lục huynh rồi. Nhưng ngươi đừng quên, Tiếu Trình giờ đã là chậu đã có hoa. An ổn mà đợi phu quân tương lai của ngươi xuất hiện đi, cũng sắp rồi.”

Lê Hiểu Nguyệt nhướn mày, nàng ta bĩu môi: “Ngươi nghĩ ta tin lời thầy rởm như ngươi sao?”

“Tin hay không thì mặc xác ngươi.” Hạ Vy phất phất ống tay áo, lững thững quay lưng trở ra ngoài, “Ngươi nhìn thế nào mà mình hơn được quận chúa vậy? Đối nhân xử thế chẳng ra làm sao, được mỗi cái mặt làm hàng. Ngươi có sống thêm vài thế kỷ nữa chưa chắc cướp được trái tim Tiếu Trình.”

“Ngươi nói bổn công chúa cái gì? Đồ âm dương lẹo cái kia, đứng lại cho ta!”

Tôi thở dài, nhìn con bé Hạ Vy đang lè lưỡi chọc quê công chúa mà cũng buồn cười, liền sau đó cất tiếng gọi: “Này, họ Dương kia!”

Nghe thấy giọng nói của tôi, Hạ Vy không bỏ chạy nữa, ngoác miệng cười mà lật đật lê cái tà áo đạo sĩ rộng thùng thình đến bên tôi. Cô nàng tò mò hỏi: “Về rồi hả? Tớ đợi cậu mãi. Quận chúa đâu?” Nói rồi lại ngóc đầu ra sau lưng tôi ngó ngó nghiêng nghiêng.

“Người ta đâu rảnh mà đến coi cậu cãi nhau?” Hơn nữa, đây là phủ quận mã mà. Hai chúng tôi còn chưa thành thân nữa!

Nghĩ đến đây bất giác mặt tôi đỏ lựng, định bụng quạt cho con bé này một trận, thế nhưng bên tai đã vang lên giọng nói của Lê Hiểu Nguyệt: “Tiếu Trình, ta đợi ngươi mãi thôi…”

Ai bắt ngươi như vậy đâu a

~~“Công chúa, ngươi tìm ta?” Tôi nhìn gương mặt phiếm hồng vì men say của nàng ta, nén tiếng thở dài.

Đêm nay nàng ta mặc một tà áo dài màu tím nhạt, đôi con ngươi mơ màng phủ một nỗi buồn mênh mang. Trong đêm tối cùng những cơn gió lạnh trải khắp không gian, màu tím ấy nhạt nhòa như mây khói.

“Tiếu Trình, cậu đừng có vì dáng bộ yếu liễu đào tơ của cô nàng mà mềm lòng đấy nhá.” Hạ Vy ‘hừ’ một tiếng khinh thường, sau đó ghé sát tai tôi thì thầm, “Nãy còn mạnh mồm với tớ lắm. Đanh đá không chịu được!”

Tôi cười khổ: “Thế cậu chịu nhường người ta chắc?”

Hạ Vy khịt khịt mũi, chẳng buồn ngoái nhìn mà vung tay áo bỏ về phòng.

Trong chốc lát bỗng không gian yên tĩnh trở lại, trên sân chỉ còn hai người chúng tôi. Lê Hiểu Nguyệt chắc uống cũng đã nhiều, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn tôi mà không thốt lên lời nào nữa. Tôi ngước nhìn bầu trời vân đen tù mù, khẽ khàng nói: “Công chúa, đã khuya lắm rồi, để ta đưa ngươi hồi cung.”

“Đừng… Tiếu Trình đừng như vậy với ta…”

Hả?! Tôi như vậy là như thế nào?

“Đừng bắt ta quay lại đó.” Hình như tôi hoa mắt, hình như đầu óc tôi chưa kịp thích nghi tình cảnh… thế nên tôi mới thấy Lê Hiểu Nguyệt khóc?

Nàng ta khóc thật ư?! --- Tôi thực sự chưa nghĩ sẽ có ngày Lê Hiểu Nguyệt đứng trước mặt mình mà rơi lệ, thế nên đi từ ngạc nhiên, thâm tâm tôi đã có phần trở nên bối rối. “Ngươi… ngươi làm sao vậy?”

Khóe mi Lê Hiểu Nguyệt đẫm lệ, nàng ta thổn thức: “Ta muốn ở bên cạnh ngươi, có được không Tiếu Trình?”

“Công chúa, ngươi uống say rồi.”

“Không phải, ngươi biết ta nói là thực lòng. Ngươi biết là…” Lê Hiểu Nguyệt nghẹn ngào, nàng ta thẫn thờ khụy xuống nền đất, “Ngươi biết là ta yêu ngươi.”

Đêm nay không trăng cũng chẳng sao, tiếng gió thổi vù vù qua những cành cây khẳng khiu trơ trụi, quất vào lòng tôi cảm giác buồn rầu không tả. Tôi nhẹ bước đến bên Lê Hiểu Nguyệt, thở dài khe khẽ rồi đưa tay đỡ nàng ta dậy.

“Tại sao lại là tỷ ấy mà không phải ta?”

Lê Hiểu Nguyệt khóc rất thương tâm. Nàng ta nhìn tôi đầy thống khổ, cam chịu nhưng cũng chẳng giấu được oán hận.

Khi tôi còn đang cố giữ lấy cơ thể mềm nhũn vì men rượu của Lê Hiểu Nguyệt, nàng ta đã dứt khoát nhào vào lòng tôi mà ôm chặt lấy. Tôi cứng người, cảm nhận hơi thở nóng hổi của nàng ta trên cổ mình. Mùi rượu nồng nặc, Lê Hiểu Nguyệt liên tục mơn trớn trên cổ tôi. “Tiếu Trình, ngươi thực đẹp.”

Tôi nghiêng đầu né tránh từng cái vuốt ve của Lê Hiểu Nguyệt, nhưng rốt cuộc lại bị nàng ta siết chặt lấy, hung hăng cắn lên cổ tôi.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tôi rùng mình, khóe môi giần giật, “Ta nói ngươi say rồi, công chúa.”

Trong bóng đêm tù mù, ‘cô nam quả nữ’ ở bên nhau lại xảy ra loại hành động như thế này thực đáng để đầu óc người nào chứng kiến hiểu lầm một phen. Mặc dù tôi là nữ tử, nhưng dẫu sao hiện tại trong mắt người ta, tôi vẫn là một nam nhi đại trượng phụ.

Hơn nữa lại còn là quận mã gia – chồng sắp cưới của quận chúa.

Tôi thở dài, giữ chặt bàn tay đang vuốt ve trên cơ thể mình, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng ta mà khe khẽ nói: “Hiểu Nguyệt, người ta yêu là Lê Hinh.”

Lời nói của tôi khiến nàng ta sững lại, trong giây lát đôi mắt lại phủ một màn nước trong veo, cánh tay đặt trên ngực tôi cũng dần buông thõng.

“Ta đưa ngươi trở về Cung.” Tôi đỡ thân ảnh đang lảo đảo bước đi của Lê Hiểu Nguyệt.

Nàng ta lắc đầu, vô lực đẩy tôi ra: “Buông ra, mặc kệ ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa Tiếu Trình. Ta ghét ngươi!”

“Được, vậy sau hôm nay ngươi hận ta luôn một thể đi!”

Tôi dứt khoát đỡ lấy nàng ta, bước qua ngưỡng cửa của phủ quận mã rồi lôi nàng lên xe ngựa. Mặc cho nàng ta cứ khua khoắng tay chân đấm đá, khóc lóc gào thét, tôi vẫn hô lên một tiếng với phu xe lúc này đang thất thần: “Hồi cung!”

Mấy thị vệ hầu cận công chúa hốt hoảng nối đuôi nhau đi theo phía sau xe, cũng mặc kệ coi như không hề tỏ ra kinh ngạc khi nàng ta cứ khóc lóc gào tên tôi.

Tôi cũng chọn nhắm mắt bỏ qua, vì chắc chắn ai cũng nhận ra tâm tình của Lê Hiểu Nguyệt đối với tôi. Nếu yêu một người là sai, thì có lẽ tất cả đã sai ngay từ đầu.

“Ngươi ngồi yên được không, đừng loạn nữa.” Tôi nhíu chặt lông mày, giữ nàng ta trong lòng mà không khỏi xót xa, “Ngươi cứ hành hạ bản thân như vậy thì tướng công tương lai của ngươi sẽ xót lắm đấy. Với lại nãy giờ ngươi đấm đá ta đau quá rồi!”

Đúng vậy, tôi cũng là nữ tử a, xương cốt tôi đau nhức gần chết rồi!

“Ngươi đừng gạt ta nữa.” Gương mặt Lê Hiểu Nguyệt đỏ bừng, nàng ta nước mắt nước mũi tèm lem ngước lên nhìn tôi mà nói, “Ngươi lại cùng tên Dương bói rởm kia, thông đồng gạt ta. Ta nói cho ngươi biết, cả đời nay ngoài ngươi ra ta sẽ không gả cho ai hết. Vì thế nên ngươi đi chết đi!”

“Ngươi có biết mình độc mồm độc miệng lắm không? Ta thực sự lo cho phu quân của ngươi đấy!”

Được thôi, nếu tôi biết ‘phu quân tương lai’ của nàng ta cũng ương bướng, độc mồm chẳng kém phần long trọng, thì tôi sẽ không phí công mất sức mà lo cho ‘hắn’ đâu!

“Lục Tiếu Trình, ta không muốn nghe nữa. Ta sẽ không tin đâu.” Lê Hiểu Nguyệt cương quyết lắc đầu, sau đó lại khóc lóc bù lu bù loa, “Ngươi đừng nghĩ nói vậy là ta sẽ hết yêu ngươi.”

“Theo ta thấy thì ngươi nên tin Dương Hạ… à quên Dương Tố Vỹ đi. Lời hắn nói căn bản đều là sự thật.” Tôi xoa xoa hai bên thái dương, lại lấy vạt áo lau nước mắt nước mũi cho nàng ta, “Ngươi nhìn mình khác gì hài tử không? Bẩn hết áo ta rồi.”

“Ai mượn ngươi lau làm gì? Mặc kệ ta!”

Nói thì mạnh mồm nhưng nàng ta lại ra sức hỉ mũi vào ống tay áo tôi. Tôi dở khóc dở cười, lại nghe tiếng nàng ta khịt khịt mũi: “Ngươi nói xem, ngươi có cái gì đặc biệt mà làm ta khổ sở như vậy chứ?”

“Ta cũng đang chán ta quá đây a, vì sao ta lại đặc biệt đến thế cơ chứ, haizzz…”

“Ngươi đừng có nâng mình lên tận mây xanh như thế chứ, mũi ngươi nở to như hai cái bánh bao rồi kia kìa.”

“Vậy ngươi nói xem, ngươi thích ta vì điều gì?”

Lê Hiểu Nguyệt nhìn tôi, gò má phiếm hồng, ánh mắt mông lung. Một lát sau, nàng ta nhoẻn miệng cười ngây ngô: “Có lẽ vì ngươi thực giống nữ tử chăng?”

Tim tôi nảy lên một cái, bàn tay đặt trên đùi cứng đờ, khóe mặt giật liên hồi. Có lẽ thấy mặt tôi phủ đầy vân đen, Lê Hiểu Nguyệt bật cười khanh khách: “Nếu ngươi thực là nữ nhân, ta còn nghi ngờ bản thân mình sẽ sống chết vẫn theo ngươi mất!”

Mặt tôi lại càng thêm đen sì sì.

“Thực ra, ta cũng không biết vì sao lại yêu ngươi đến thế. Ngươi chỉ là ngươi, chỉ là Lục Tiếu Trình, thế mà ta vẫn yêu một Tiếu Trình như vậy…” Nàng ta gục xuống vai tôi, khóe môi mấp máy, “Yêu đến phát điên…”

Tiếng bánh xe ngựa nện trên mặt đất rốt cuộc cũng ngừng lại, giọng nói của một nữ tỳ vang lên ngoài xe ngựa: “Bẩm quận mã gia, bẩm công chúa, đã về đến phủ rồi ạ.”

Tôi nhìn người con gái đang thiu thiu ngủ trong lòng mình, thầm thở dài một tiếng rồi đáp lời người bên ngoài: “Ta biết rồi. Phiền ngươi giúp ta dìu công chúa về phủ nghỉ ngơi.”

Nếu ngày mai thức giấc, nếu có thể, Lê Hiểu Nguyệt, mong ngươi hãy mãi mãi hận ta, hận kẻ tên Lục Tiếu Trình này.

Ta xin lỗi, tình cảm này ta không thể chấp thuận. Vì trái tim ta, chỉ có thể dành riêng cho một người mà thôi.

Lê Hinh của ta…

Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng nhàm chán.

Ngoài việc anh Hoàng sau khi biết chuyện con gái mình nửa đêm canh ba đến quậy tại phủ của quận mã tưng bừng, liền nổi trận lôi đình cấm công chúa xuất Cung, thì đương nhiên Lê Hinh cũng chẳng ngoại lệ. Nàng không biết đã nghe chuyện từ ai, nhưng cứ mỗi lần tôi ghé qua thăm nàng, Mạch Ly lại khéo léo từ chối, nói rằng quận chúa đang bận cái này, đang làm cái kia, nói là tốt nhất thời điểm sắp xảy ra hôn lễ, tân lang tân nương tránh gặp mặt.

Con bé Hạ Vy nghe vậy, liền thở dài vỗ vỗ vai tôi an ủi: “Tiếu Trình, vợ cậu dỗi rồi đấy. Ai bảo đêm hôm khuya khoắt lại mập mập mờ mờ với cô ả Lê Hiểu Nguyệt kia làm gì.”

Tôi trừng mắt, hậm hực: “Không phải tớ chỉ dọn dẹp chiến trường cãi vã của hai người các cậu thôi sao?”

“Tớ tiếp khách hộ cậu mà.”

“Nếu đấu khẩu được gọi là tiếp khách thì chắc cậu đã quen thân không ít người!”

Hạ Vy trợn mắt, ấm ức vung vẩy cây phất trần trắng xóa trong tay: “Tớ có đanh đá đến mức ấy đâu cơ chứ?”

“Mức của cậu còn ở tầm cao hơn, căn bản người thường không với nổi.”

“…”

Không gặp được Lê Hinh, tôi mang theo cả bộ mặt bí xị ra về. Hạ Vy có lẽ cũng biết trong lòng tôi không vui, nên trên đường cũng chẳng đôi co với tôi nhiều.

Ngang qua một tiệm thuốc bắc, như sực nhớ ra chuyện gì, Hạ Vy bất chợt kéo kéo ống tay áo tôi: “Phải rồi, cậu nói đã gặp tổ tiên của mình. Dẫn tớ đến chỗ Lục gia các cậu đi!”

Tôi nhíu nhíu mày: “Thời buổi này giao thông chưa thuận lợi, tớ lại sắp đến ngày kết hôn rồi. Cậu ráng chờ đi, chắc vài ba hôm nữa Nội sẽ tới.”

Khóe môi Hạ Vy giần giật, vò vò mái tóc rối tung: “Cậu gọi Lục Tiếu Hoa là nội, làm tớ cứ liên tưởng đến ông nội của cậu thật ấy.”

“À, đương sự cũng giống y chang ông nội tớ.”

Trên đường người dân đi lại tấp nập, nhiều cô nương ngang qua chỗ chúng tôi hướng ánh mắt tới Hạ Vy mà bụm miệng cười. Cái dáng người nhỏ thó trong bộ áo đạo sĩ thùng thình, lại thêm cây phất trần đung đưa chẳng khác nào gánh xiếc. Mà Hạ Vy chắc chả quan tâm bản thân mình khôi hài cỡ nào, cứ vẫn liến thoắng mồm miệng nói chuyện với tôi. Còn tôi chỉ biết cúi đầu, bước thật nhanh về phủ cho đỡ xấu hổ.

“Tiếu Trình này, thời vua Lê Minh Tông, quan hệ đồng tính giữa hai người con gái, trái ngược với lễ giáo phong kiến và quan điểm đạo đức xã hội bấy giờ thì lại không hề bị xử lý, kết tội hay chỉ trích như một việc kỳ quái.” Hạ Vy bỗng nhiên lên tiếng, kéo khựng bước chân tôi lại. Tôi ngoái đầu nhìn con bạn đang lững thững đi phía sau, ấp úng hỏi lại: “Cậu nói cái gì cơ?”

“Thì trong sử sách, luật pháp Đại Việt có đề cập đến vấn đề đồng tính nữ, nhưng lại bỏ qua mà không hề nghiêm trị. Luật do chính vua Lê Minh Tông ban bố, cải cách!”

Bỏ qua ư, sao lại như vậy được nhỉ? Rõ ràng chế độ phong kiến rất hà khắc với những mối tình đồng tính luyến ái mà.

“Liệu có phải vì một nguyên nhân nào đó mà Hoàng đế liền cho qua không?” Hạ Vy gãi gãi cằm nhìn tôi, “Ví dụ như chuyện của cậu và quận chúa?”

Tôi bị lời nói của Hạ Vy làm chấn động trong vài giây, nhưng ngay lập tức đã kịp hoàn hồn lắc đầu: “Cậu đừng quên, chúng ta chỉ là những kẻ phá bĩnh lịch sử, làm gì có chuyện là một nhân tố lịch sử?”

“Cậu sắp lấy vợ nên hồ đồ rồi à? Kể từ lúc cậu xuyên không về thời điểm này, tức là cậu đã góp mặt tạo nên lịch sử. Nếu nói trắng trợn ra thì Tiếu Trình, ta còn đang hoài nghi cậu đúng là quận mã gia trong sử sách chúng ta từng học đấy. Tức là những tiết học chúng ta ngủ gật trên lớp thời hiện đại, chính là học về cậu!”

“Hạ Vy, cậu càng nói tớ càng không thể hiểu được.”

“Ý tớ là, quá khứ và tương lai có một mối quan hệ mật thiết với nhau. Ví dụ qua từng năm tháng ròng rã, từ quá khứ đến hiện đại, rồi cái hiện đại của chúng ta cũng sẽ trở thành quá khứ đối với những người trong tương lai sau này nữa…”

Tôi ngước nhìn bầu trời xam xám ngày đông, thầm mơ hồ nhận ra một mối liên hệ nào đó giữa chính mình và lịch sử nước nhà. “Không lẽ, trên người chúng ta tồn tại một lỗ hổng thời gian?”

“Lỗ hổng thời gian? Ừ, tốt nhất nên gọi là như thế. Tiếu Trình, tất cả đều như được sắp đặt trước vậy.”

Tôi lơ đãng nhìn Hạ Vy. Tôi không tin vào sự sắp đặt của ý trời, nhưng tôi tin cái gọi là định mệnh.

“Và đúng thời điểm nào đó, ví như ngày trăng tròn, ‘lỗ hổng thời gian’ trên người chúng ta đem chúng ta trở về quá khứ, bắt đầu viết lên lịch sử…” Hạ Vy càng nói càng hăng, hầu như toàn là tự biên tự diễn suy đoán, nhưng không hiểu sao tôi nghe cũng có chút thuận tai. Thế nên, tôi ngắt lời con bạn, nói: “Này, nếu tớ ảnh hưởng đến lịch sử đến thế, thì chẳng phải người khiến suy nghĩ của vua Lê Minh Tông thoáng hẳn lên, chẳng phải con gái của ngài ấy sao?”

“Hả?! Lê Hiểu Nguyệt á?” Hạ Vy trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Ừ, chẳng phải cô nàng rất yêu thích tớ hay sao?”

“Nhưng mà nàng ta đâu có biết cậu là con gái?!”

Tôi chắp tay sau lưng, ung dung nhàn nhã bước tiếp: “Tức là có thể sau này nàng ta sẽ biết, và tớ sẽ không bị chém đầu vì nàng ta cầu xin anh Hoàng giữ mạng cho tớ. Và tớ cùng Lê Hinh thoái về ở ẩn. Ha ha ha.”

Tất cả đều là tự biên tự diễn, nghe thì dễ nhưng loại khả năng này vô cùng khó xảy ra. Hạ Vy khịt khịt mũi: “Cậu đừng có đề cao mình đi. Chẳng phải sau này công chúa cũng sẽ yêu người khác hay sao? Hắn ta cũng sắp xuất đầu lộ diện rồi, Tiếu Trình, cậu đừng có mơ hão cô gái nào cũng nguyện chết vì cậu mãi.”

“Ờ nhỉ.” Tôi lẩm bẩm.

Ngọn gió mùa đông khẽ lùa vào mái tóc rối tung xõa xượi của Hạ Vy, chỏm tóc búi qua loa trên đầu cô nàng cũng bung ra gần hết. Hạ Vy khẽ nhíu mày, hàng lông mi nheo nheo khi sợi tóc chạm vào trong mắt.

Tôi có chút thơ thẩn, rồi lại kéo kéo khóe môi: “Biết đâu người Lê Hiểu Nguyệt sau này thích cũng là một nữ tử?”

“Hửm?”

Hạ Vy dường như không nghe thấy tôi nói gì, chỉ hô một tiếng ngốc nghếch. Đại khái tôi cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mình, liền đem chân rảo bước nhanh tiến vào phủ quận mã.

[c]

~o0o~[/c]

Thời vua Lê Minh Tông, luật hôn nhân vô cùng dài dòng rắc rối. Tôi lại chẳng phải là kẻ ưa chuộng lịch sử, thế nên trước một ngày lễ thành thân diễn ra, tôi như vịt nghe sấm, ù ù cạc cạc chẳng nuốt được lời nào của mụ mối vào trong bụng.

“Nha, quận mã gia, ta gọi ngài đó, sao ngài mãi chẳng đáp lời vậy?” Mụ môi phất phất chiếc khăn lụa trên tay, môi đỏ choe đỏ choét cong lên mà gọi tôi, “Quận mã gia mau thử lễ phục a.” Nói rồi liền đi ra khỏi phòng luôn, để tôi một mình ngẩn ngơ với bộ đồ chú rể màu đỏ rực rỡ.

Ách, cái này không biết mặc như thế nào đây? Quả thực quá rắc rối đi.

Tôi chật vật mãi mới đổi xong bộ quần áo trên người ---- Hô, vừa vặn! Tôi còn chưa kịp đắc trí, cửa phòng lại bật mở cái ‘Rầm!’, giọng nói oang oang của Hạ Vy vang lên bên tai: “Tiếu Trình, cậu còn chưa xong à? Lề mề quá đấy. Cái kia sao lại mặc như thế này?”

Cô nàng tiến đến bên tôi, bực bội chỉnh lại vạt áo của y phục. Tôi bỗng chốc bật cười, cảm thấy thời điểm này so với lúc chúng tôi lên diễn kịch trên sân khấu chẳng khác nhau là bao.

Ấy thế nhưng lúc đó diễn kịch để mua vui, còn lần này, là tôi sắp lấy vợ - theo đúng nghĩa đen của cụm từ ấy.

“Mai cậu đã là ‘chồng’ người ta rồi.” Hạ Vy mếu mếu máo máo, lại dụi dụi đầu vào ngực tôi, “Tớ không thiết sống nữa đâu.”

Tôi xoa đầu con bạn như mọi khi, thở dài nói: “Ngoan, sau này chúng ta vẫn ở chung một nhà còn gì?”

Nói đến đây, sống mũi tôi bất chợt cay sè. Nhà tôi, gia đình tôi… Bố mẹ, anh trai, ông nội, liệu sẽ thấy thế nào khi nghe tin tôi lấy vợ?

Chúng tôi ôm nhau sụt sùi một lúc. Nhưng thiết nghĩ đang cải nam trang, hai thằng đàn ông ôm nhau mà khóc lóc còn ra cái thể thống gì nữa. Thế là Hạ Vy lập tức đẩy tôi ra, ‘hừ’ một tiếng: “Họ Lục kia, sau này cậu mà đối xử với ông đây không tốt, ông đây đếch thèm làm quản gia cho nhà cậu nữa.”

Từ khi nào mà còn chuyển thành cả ‘Ông đây’ vậy?

Hôm nay Hạ Vy rốt cuộc cũng chịu đổi một bộ y phục khác cho giống nam nhân bình thường. Tuy lúc đầu còn hậm hực, nhưng rồi ngắm chính mình trong gương, cô nàng cũng thấy mình có chút hào hoa phong độ, thế là cứ hớn hớn hở hở từ sáng tới tận bây giờ. Nói trắng ra thì bộ y phục màu xanh dương này trong bắt mắt hơn nhiều so với cái bộ đồ đạo sĩ rộng thùng thà thùng thình kia, thế nên trông Hạ Vy cũng chẳng nhỏ thó như mọi khi nữa. Cô nàng này tính ra cũng đâu thấp hơn tôi là bao đâu.

“Tốt nhất cậu đừng quên đi giới tính của mình đấy.” Tôi nhìn khắp một lượt con bạn thân từ trên xuống dưới, thấy cũng có vẻ ‘nam tính’ hơn nhiều.

“Hừ, không phải câu này cậu nên nói với chính bản thân mình hay sao?”

Có lẽ thấy tôi lâu la, mụ mối lại lần nữa rống lên, hô hào tôi nhanh chân đi theo để căn dặn. Tôi không tình nguyện mà bị lôi kéo tới lui khắp cả phủ quận mã, căn bản chả để được cái gì vào đầu.

Bà mụ dặn tôi một tràng, xa xả nói rất nhiều điều, nào thì mai mấy giờ xuất phát, mấy giờ bái đường, mấy giờ rước quận chúa… Thực tình, tôi không nhớ hết nổi, thế nên liền cho phép bản thân mình ngẩn ngơ, thả hồn đi xa tận mấy quãng.

Không biết giờ này Lê Hinh đang làm gì. Nguyên cả một tuần lễ không gặp, liệu nàng có nhớ tôi không, có ăn uống đầy đủ hay không?

Tôi cứ thế thất thần, cho đến thời điểm Từ Vệ chạy xô tới, hô một tiếng bẩm báo Lục Tiếu Hoa đã tới, đang đợi tôi trong khách sảnh, tôi mới được bà mụ thả cho đi. Trước khi lắc mông rời đi, bà mụ còn không quên phàn nàn: “Trời ơi, gấp rút quá, gấp rút quá, ta chuẩn bị như thế này vẫn chưa chu đáo rồi!”

Khóe môi tôi giần giật, đảo mắt nhìn xung quanh một màu đỏ rực treo đầy đèn l*иg, chữ hỷ, câu đối… Thế này vẫn chưa thỏa đáng a?!

Đêm đó Hạ Vy bị Lục Tiếu Hoa làm cho thất kinh vì quá đỗi giống ông nội tôi. Nói đi cũng phải nói lại, cả hai chúng tôi đều sợ nội tôi từ thuở tấm bé, thế nên nguyên lai vừa nhìn thấy Lục Tiếu Hoa, cô nàng đã lắp bắp đến cả kinh.

Nhưng được một lúc cũng quen, chúng tôi trò chuyện, ăn uống đến tận khuya. Khi tôi nằm lăn lên giường, chẳng kịp nghĩ gì nhiều, đã thẳng cẳng đánh một giấc cho đến tận sớm hôm sau.

28 tháng Chạp năm Canh Dần, rốt cuộc ngày trọng đại cũng đến.

Trời mới tờ mờ sáng, bà mụ đã đến đập cửa ruỳnh ruỳnh, lôi tôi từ trong chăn ấm dậy cho bằng được. Thần trí còn chưa tỉnh táo đã bị lôi lôi kéo kéo đi thay y phục chú rể, mặc xong xiêm y cũng giật mình chính bản thân.

Hôm nay, tôi với Lê Hinh sẽ bái đường. Trong lòng bỗng hồi hộp gấp gáp, tôi thật lòng muốn bỏ qua những thủ tục rườm rà, lao đến chỗ nàng thật nhanh.

Trong phủ, người người đi lại nườm nượp, gia đinh, nha hoàn hò hét nhau bận bịu tối mắt tối mũi. Không khí nhộn nhịp chẳng khác gì cái chợ vỡ nhưng có quy củ.

Tôi đứng chắp tay sau lưng, thầm hô trong lòng tán thưởng. Không ngờ mấy tên lười nhác này lại bị Hạ Vy trị cho, đến ngày tốt cũng biết tự kiếm việc làm. Đúng là trả tiền không uổng. Lại tự thấy mình vô dụng, vì cái tính tùy hứng và xuề xòa, nên lôi lôi kéo kéo cả đám người làm cũng lười nhác theo.

Sau này chắc việc nhà cứ để Lê Hinh quản, mình tôi chắc gánh không xong. Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười. Kể từ ngày hôm nay, chúng tôi, đã chính thức nên duyên vợ chồng rồi.

“Ai nga, trời ơi, quận mã gia lại ngẩn ngơ rồi.” Mụ mối vội vã giục, “Giờ lành đến rồi, mau xuất môn thôi.”

Hôm nay là một ngày nắng nhàn nhạt giữa trời đông. Ánh nắng hiếm hoi khẽ xuyên qua từng tầng mây dày, phủ lên người tôi một lớp ấm áp mỏng manh. Tôi leo lên ngựa, chậm rãi dẫn đầu một đại đội tiến tới phủ Vương gia trong tiếng chiêng, trống, kèn, pháo loạn xà ngầu.

Bên cạnh không còn Lục Tiếu Hoa và Hạ Vy, bất giác trong lòng dâng lên một nỗi lo âu vô hình. Tôi chọn bỏ qua, vì nghĩ đến gương mặt Lê Hinh, lại thèm thuồng cảm giác được mau chóng ôm nàng vào lòng.

Tôi nhanh chóng tiến vào đại sảnh, nhìn thấy Vương gia Lê Cát Lợi đang ngồi bình thản nghiêm trang trên chiếc ghế trung tâm, lại không giấu nổi ý cười trên khóe miệng, bên cạnh là Lê Cát Thuần, cũng nhìn tôi nhiệt tình gật đầu.

Gì?! Hoàng thượng? Ngài cũng tham dự sao? --- Tôi trố mắt nhìn Hoàng đế Lê Minh Tông đang nhàn nhã ngồi một bên cùng đoàn tùy tùng. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, khóe mắt ngài tràn đầy ý cười.

Tôi bị dọa một trận bởi các ‘Sếp lớn’ trong triều đình đều tập trung đầy đủ, căn nguyên cũng không đem những lời bàn tán về mình của những người xung quanh lọt vào tai.

“Tân nương đến!” Có ai đó rống lên.

Tôi bị tiếng hô làm cho sực tỉnh, liền quay người nhìn về phía sau. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, nàng bước đi uyển chuyển trong tà váy đỏ tươi, khăn voan che trên mặt nhìn không rõ tướng mạo, nhưng lòng tôi ngay trong giây khắc vừa nhìn thấy nàng, đã luôn biết nàng là một cô dâu đẹp nhất.

Bà mụ dìu nàng chậm rãi tiến lại bên tôi, tôi cứ si ngốc mà nhìn ngắm như vậy. Cho đến lúc lại một tiếng hô lanh lảnh vang lên, tôi mới hoàn toàn từ trạng thái trên mây thu hồn trở lại.

Hạnh phúc là ở ngay đây.

“Nhất bái thiên địa!”

Trong đầu tôi bỗng vang lên một bài hát: Bà xã, bà xã, anh yêu em…

“Nhị bái cao đường!”

Cầu phật a di đà phù hộ cho em, mong em mọi chuyện đều như ý…

“Phu thê giao bái!”

Chúng mình mãi mãi chẳng lìa xa…

Đêm nay là đêm động phòng.

Sau khi rước dâu về, tôi bị một đám đàn ông con trai vây quanh mời rượu. Trong lòng tôi thực nôn nóng muốn tiến vào phòng để gặp quận chúa, thế nhưng lại không thể từ chối đám người này nên lại từng chén từng chén đưa lên miệng uống cạn.

Tôi uống được rượu, nhưng vì chẳng ăn được gì mấy, thế nên cũng vì hơi men làm cho choáng váng một trận. Đến khi đứng trước cửa phòng tân hôn, thứ ánh sáng của nến đỏ dìu dịu hắt ra, tôi mới sửng sốt ý thức được hôm nay là ngày gì.

Tay đưa lên định đẩy cửa, nhưng rồi bất giác lại thu lại. Tôi xấu hổ, gãi gãi đầu. Cái này, lát nữa tôi phải làm sao nhỉ? ---- Lời mụ mối dặn dò ngày hôm qua, căn bản tôi đã quên bằng sạch.

“Tiếu Trình?” Bên trong giọng nữ tử nhẹ nhàng thanh thoát, Lê Hinh dường như đã phát hiện ra tôi đang đứng tần ngần bên ngoài. Thế nên tôi vội vã hô lên đáp: “Đúng vậy, là ta đây, ta… ta vào nhé!”

Vài giây sau nàng mới trả lời: “Ngươi còn đứng đó mà xin phép nữa sao?”

Tôi chột dạ, nâng tay đẩy cánh cửa. ‘Két---tttt!’ Rốt cuộc tôi cũng chậm rãi tiến vào trong phòng.

Dưới ánh nến hồng, đôi mắt tôi dường như lại bị sáng chói một trận. Tôi chớp chớp lông mi, đưa mắt nhìn người con gái đang ngồi thẳng lưng ngay ngắn bên giường, trên đầu nàng khăn voan vẫn chưa ven. Tôi thất thẩn gọi: “Quận chúa?”

Ngón tay nàng khẽ cử động, rồi giọng nói đầy bất mãn: “Ngươi gọi ai?”

“A… Hinh nhi!!”

Tôi luống cuống gãi đầu. Giờ phải… phải ra sao? Cứ thế trực tiếp… đem nàng đè xuống giường hả?! Loại hôn nhân phong kiến này, tôi thực sự có chút không biết xoay xở ra sao.

“Tiếu Trình, ngươi không định nhấc khăn cho ta sao?”

Oh My God, suýt nữa thì quên. Tôi tiến đến bên nàng, nhẹ nhàng nhấc tấm vải đỏ.

Thoáng chốc, không khí trong phòng tưởng chừng như nóng thêm vài chục độ. Tôi ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt. Nàng quả như những gì tôi đã tưởng tượng, à không, có lẽ còn đẹp hơn cả tưởng tượng.

Hàng mi dài cong cong thẹn thùng cùng gò má phiếm hồng e lệ, dưới ánh nến đỏ lại càng thêm thẹn thùng. Đôi môi mỏng khẽ mím, tôi bất giác đưa tay, chạm nhẹ lên, lo âu nàng tự làm đau mình.

Cảm giác khi chạm vào đôi môi, vào làn da nàng khiến tôi như bị điện giật, sững sờ giây lát. Cơ thể dường như nóng lên, không biết vì men rượu hay vì ánh mắt trong veo thuần khiết nàng đang chiếu lên người mình. Tôi thất thần lên tiếng: “Hinh nhi, ngươi thực đẹp…” Nói rồi, tôi cúi đầu, định đem đôi môi kia ngấu nghiến, thế nhưng nàng đã đưa tay ngăn lại: “Ngươi… ngươi khẩn trương cái gì chứ? Chúng ta còn chưa uống rượu.”

Tôi nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Rượu? Rượu gì cơ? Nãy giờ ta uống no cả một bụng rồi mà.”

Lê Hinh nhìn tôi rồi ‘hừ’ một tiếng: “Hôm qua ngươi không học được chữ nào vào bụng sao? Ta đoán ngay ra mà, chỉ mải rong chơi.”

Thế nào mà ngay trong đêm động phòng, tôi đã bị ăn mắng vậy chứ?

“Ngươi đem hai chén rượu qua đây.”

Tôi lật đật làm theo, trong lòng không khỏi phiền muộn. Ai nga, biết thế chú tâm nghe mụ mối lải nhải một chút có phải đỡ mất thể diện hay không.

Nàng đón lấy chén rượu, nâng lên trước mắt tôi. Tôi bối rối ngồi xuống bên nàng, lắng nghe giọng nàng thì thầm: “Tiếu Trình, người ta ghét nhất chính là ngươi, người ta yêu nhất cũng vẫn chỉ có mình ngươi.” Nàng cầm chén rượu, giao tay với tôi rồi nói: “Cả đời này, ngươi không được phép rời xa ta, biết chưa?” Nói rồi, nàng uống cạn chén.

Uống rượu giao bôi.

“Hinh nhi, nguyện cho ngươi một đời bình an.” Tôi cũng ngửa đầu, rót hết chén rượu vào trong cổ họng.

Cảm giác cay cay của hơi rượu lại nhen nhóm dục vòng trong lòng tôi. Tôi nhìn Lê Hinh, vòng tay kéo nàng ôm vào lòng, môi đã tìm đến môi nàng, “Hinh nhi a~”

Thế nhưng chưa kịp hành động, Lê Hinh đã đẩy tôi ra, lạnh lùng lên tiếng: “Không cho phép ngươi chạm vào ta.”

Tôi sững sờ! --- Loại hành động này là ý gì đây? Mới vừa rồi còn ngọt ngọt ngào ngào, thế mà lúc này đã giận tôi rồi.

“Hinh nhi…” Tôi khổ sở nhìn nàng tự mình nằm xuống giường, quay lưng lại phía tôi. Nàng thản nhiên đáp: “Ngươi đừng có nghĩ là ta không giận.”

“Nhưng mà… ta có làm gì đâu?”

“Ngươi thực không nhớ mình đã làm gì sao?”

“…”

Ca này khó! Cảnh tượng nàng không đồng ý gặp tôi suốt một tuần lễ như tua chầm chậm trong đầu. Tôi sực tỉnh, chợt nhận ra lý do nàng vẫn còn giận dỗi.

“Hinh nhi, ta… đêm đó ta chỉ đem công chúa trở lại trong cung, thực sự không có gì khác nữa.”

Nàng không đáp lời, tôi lại tiếp tục năn nỉ: “Thực mà, Hiểu Nguyệt uống say…”

“Ngươi để muội ấy chạm vào người.”

Tôi lập tức á khẩu. Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi a

~~“Ta không muốn chung giường với ngươi.” Lê Hinh dứt khoát lui vào sâu trong vách tường, mặc kệ tôi ngồi cứng đờ bên cạnh.

“Hinh nhi, ta xin lỗi mà.”

Tôi như ngốc hài tử, cứ ngồi bên lải nhải xin tha mạng, thế nhưng Lê Hinh vẫn một mực không thèm để ý đến tôi. Tôi buồn rầu khổ não, cuối cùng thở dài đứng lên: “Thôi vậy, đêm nay ta ngủ dưới sàn…”

“Ngươi bước xuống giường nửa bước, ta cắn lưỡi tự vẫn.”

Giọng nàng cao vυ"t sắc lạnh, tôi giật mình, liền ngồi thụp lại chỗ cũ, còn đem hai chân thu lên giường. Nghe nàng ‘hừ’ một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng quay mặt lại phía tôi. Đương nhiên tôi biết lúc này nàng đã mềm lòng, không nỡ giận tôi dai như vậy nữa. Thế nên, tôi liền gọi thần ‘Mặt dày’ xuất trận, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Lê Hinh bị tôi làm cho bất ngờ, thẹn quá hóa giận, lại chống cự yếu ớt trên bả vai tôi. Tôi mặc kệ, vẫn mặt dạn mày dầy ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào của nàng. Chỉ một lát sau, đôi mắt Lê Hinh đã mơ màng, hai tay chuyển từ cấu véo sang siết nhẹ lấy cổ tôi, cùng tôi cảm nhận cảm giác trơn trượt trong khoang miệng, đê mê bất tận.

Tôi lưu luyến rời khỏi môi nàng, thì thầm: “Bà xã, ta chỉ yêu mình em thôi. Thế nên có ghen, thì sau này chỉ nên ghen với chính bản thân mình. Vì ta yêu em nhiều như thế.”

Đôi mắt Lê Hinh hoe đỏ, con ngươi phủ màn nước trong veo. Nàng thút thít: “Tiếu Trình, đừng… mạnh, ta sợ… sợ đau.”

Tôi hơi ngẩn người, rồi nhanh chóng liền hiểu ý của nàng. Cúi xuống hôn nhẹ vành tai đỏ ửng đáng yêu, tôi thì thầm chọc ghẹo: “Ta còn chưa nghĩ đến vấn đề này mà ngươi đã nghĩ dùm luôn rồi a~~”

“Ngươi đáng ghét, ta không…”

Không để nàng nói hết câu, tôi lại lần nữa cướp lấy đôi môi đỏ mọng kia. Nàng ‘Ân’ một tiếng, hơi thở gấp gáp hơn khi tôi trượt xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp. Lần cởi y phục tân nương đỏ rực rỡ, cả cơ thể mềm mại đầy đặn của Lê Hinh ngay gần trong gang tấc. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nâng niu nàng từng chút một.

Đây là hòn ngọc, là viên kim cương sáng nhất trong nhân gian.

Đêm động phòng vụng về, nhưng lại hạnh phúc ngọt ngào vô bờ bến. Tôi nhìn nàng mệt nhọc thϊếp đi trong lòng, lại xoa xuống dấu đỏ xấu hổ mình để lại trên làn da trắng nõn. Kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, tôi thầm ngây ngô nhoẻn miệng cười.

Lục phu nhân, đêm nay em vất vả quá rồi!