Chương 6
Nghe nàng kêu đau, hắn biết nha đầu này lại làm nũng nữa rồi. Thế nhưng vẫn là không kìm được sự lo lắng mà chạy đến bên nàng, trực tiếp xem xét.
Nàng không kìm được nhào vào lòng hắn khóc thút thít làm hắn phát hoảng:
- Bánh Bao Nhỏ!
- Hic, đừng bỏ ta mà.
- Ngoan! Ta sẽ ở đây với nàng. - Hắn vuốt ve mái tóc dài mềm mượt.
Một lúc sau ngưng khóc, nàng mới khẽ khàng hỏi:
- Vị khách kia về rồi sao?
- Nàng nói Tiểu Nguyệt sao? Nàng ấy chưa về, đang nghỉ ở phòng khách, dự định ở lại đây một thời gian nên hai người còn có dịp gặp nhau nhiều mà.
Nàng bĩu môi, ai muốn gặp chứ? Lại còn Tiểu Nguyệt, gọi thân thiết quá đi. Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt, tên gì mà xấu, không đẹp như tên nàng. Hứ!
Đang mải nghĩ thì có tiếng gõ cửa :
- Thiếu gia, thiếu phu nhân! Có Nguyệt tiểu thư đến thăm.
- Mời vào.
Hắn đang định đứng dậy thì nàng dịch người, ngồi lọt thỏm vào trong lòng hắn.
Cửa mở, một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, mày tựa lá liễu bước vào. Nàng âm thầm nuốt cái ực, đẹp hơn nàng a!
Nữ nhân kia nhẹ giọng:
- Kì ca ca.
rồi hướng nàng gật đầu nhẹ.
Hắn mỉm cười :
- Giới thiệu với muội, đây là Di Nhi, tiểu nương tử của ta. Đây là Tiểu Nguyệt.
- Nguyệt tỷ tỷ!
- Ta nghe nói chân muội bị thương nên đến thăm. - Tuyết Nguyệt niềm nở.
- Đa tạ tỷ tỷ, muội đỡ nhiều rồi. Bây giờ muội buồn ngủ quá, nói chuyện với tỷ sau.
Hàm ý đuổi khách rõ ràng. Hắn nhíu mày, nha đầu này thật khó bảo, hướng Tuyết Nguyệt nói :
- Di Nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Muội sang thư phòng chờ ta, ta sẽ sang sau.
Sau khi Tuyết Nguyệt xoay người rời đi, nàng bò ra khỏi lòng hắn, giả vờ ngủ.
- Nha đầu này, thật hư!
Biết hắn sắp đứng dậy đi. Nàng níu áo hắn lại.
- Ngoan nào, ta đi bàn việc. Lát sẽ về.
Giữ lại không được, đành giận luôn, không quan tâm nữa, kéo chăn đắp và bắt đầu... ngủ.
Ngủ đến khi thức dậy vẫn không thấy hắn đâu.
- Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng chạy vào:
- Người gọi em?
- Thiếu gia đâu?
- Thiếu gia vẫn đang trong thư phòng với Nguyệt tiểu thư ạ!
Nàng nhăn mặt, làm cái gì đến giờ này vẫn chưa ra ngoài không biết.
- Em có biết vị cô nương kia là ai không?
- Dĩ nhiên là biết! - Tiểu Hồng tự tin đáp. - Tuyến Nguyệt tiểu thư là con của Tuyết lão gia, cùng liên kết làm ăn với Thất gia chúng ta bao đời nay. Lần này đến đây là để đề ra mặt hàng mới gì đó em không rõ.
Thì ra là vậy, nàng ủ rủ, Tiểu Hồng lại bồi thêm một câu khiến tâm trạng nàng càng xuống dốc.
- Em nói phu nhân nghe bí mật này nha! - Tiểu Hồng nhìn ngó rồi ghé sát tai nàng. - Thiếu gia từng từ chối đề nghị hứa hôn của nhà họ Tuyết đấy, là Nguyệt tiểu thư đề nghị. Hôn sự không thành nhưng hai nhà vẫn giữ mối quan hệ hòa hảo.
Vậy là Nguyệt gì đó thích tướng công của nàng. Không được, không được để hai người đó gần nhau, phải nghĩ cách.
Nàng quên mất chân đang bị thương bước vội xuống giường và...hét lên thảm thiết.
- Aaaaaaaaaa!
- Thiếu phu nhân. - Tiểu Hồng cũng hét lên.
Hắn bên này đang kiểm tra sổ sách liền phóng vội về. Chỉ thấy Bánh Bao Nhỏ của hắn vết thương nặng thêm, đại phu dặn không được đi lại trong vòng ba ngày tới, một tuần sau mới khỏi được.
Xót quá hóa giận, định giáo huấn vài câu nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương long lanh nước kia thì lại không nỡ. Đành dịu giọng:
- Nàng không thể làm ta bớt lo lắng sao? Không biết ta là phu quân của nàng hay là cha nữa.
- Tất nhiên là phu quân của ta! Chỉ một mình ta, không được của ai hết. - Nàng cười hì hì.
Sáng hôm sau, hắn theo Thất lão gia đến cửa hàng vì xảy ra một số vấn đề.
Tuyết Nguyệt mang một bát canh chân giò hầm nóng hổi đến:
- Di Nhi, tự tay ta nấu cho muội, muội ăn đi cho nóng
- Đa tạ. Không phiền tỷ phí công sức vì ta. - Nàng đáp bằng giọng lạnh nhạt, không cần.
Tuyết Nguyệt sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn mỉm cười:
- Ta không cần phải chấp một nha đầu như muội.
Gì? Ý nói nàng không hiểu chuyện sao? Sâu xa hơn ý nói nàng không xứng với hắn.
Đang chuẩn bị phồng má trợn mắt lên nói lại thì Tiểu Hồng từ bên ngoài chạy vào bẩm báo:
- Thiếu phu nhân, thiếu gia trở về rồi.
Tuyết Nguyệt liền bê bát canh lên hướng phía nàng nhưng lại tự ụp bát vào tay mình :
- A!
"Xoảng" bát rơi xuống đất vỡ tan, canh đổ lênh láng, mu bàn tay Tuyết Nguyệt đỏ rộp lên một mảng còn trấn an:
- Di Nhi đừng lo, lỗi do ta không cẩn thận. - Ý an ủi không phải lỗi của nàng nhưng thực chất là để cho người bên ngoài nghe thấy.
Hắn bước vào thấy được một màn này.
Bn có thể mình chuyển ver bộ truyện này ko