Dưới con mắt theo dõi chăm chú của mọi người, Tần Phong bước đến bên cạnh Bành Khánh hỏi: “Có chuyện gì?”
Bành chưởng quỹ liếc mắt nhìn xung quanh, bước lên phía trước nói nhỏ bên tai Tần Phong kể lại toàn bộ sự tình.
Thì ra, sáng sớm nay cũng không biết là ai đã rò rỉ tin tức, đem chuyện Vọng Nguyệt Cư chỉ cung cấp rượu cho tầng ba, không cung cấp cho hai tầng còn lại để lộ ra bên ngoài.
Vốn dĩ với năng lực của Bành chưởng quỹ, đối với bách tính bình thường chỉ cần cho họ một chút lợi lộc, tặng chút đồ ăn, chuyện này coi như xong.
Nhưng ai ngờ, khi Bành chưởng quỹ đang chuẩn bị xử lý, trong đám người đột nhiên có người thể hiện sự bất mãn trong lòng, sau đó liền giống như giọt nước rơi xuống chảo dầu, người hùa theo càng lúc càng nhiều, sự việc cũng trở nên ngày càng mất kiểm soát.
Tần Phong nghe xong, nhìn xung quanh một vòng, chuyện này nếu như không phải có người ở đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, đánh chết hắn cũng không tin.
Nhưng rốt cuộc là ai?
Sau khi nhìn hết một vòng, ánh mắt hắn khóa trên người đàn ông trước đó hét hung hãn nhất.
Có lẽ do khí thế của Tần Phong quá mạnh, lại ăn mặc giống như một thiếu gia, người đàn ông bị nhìn chằm chằm lúc nãy còn hung hăng phách lối như vậy, bây giờ ngược lại có chút rụt rè giống như chột dạ.
Tần Phong nheo mắt, nhìn về phía túi tiền bên hông của người đàn ông lộ ra vẻ thâm thúy.
“Vị huynh đệ này, Vọng Nguyệt Cư bọn ta không thù không oán với ngươi, tại sao lại ở đây gây chuyện?” Tần Phong đến gần người đàn ông, thái độ từ trên cao nhìn xuống, dọa cho người sau đổ mồ hội lạnh.
Người đàn ông có chút lùi lại, nhưng khi hắn sờ đến túi tiền bên hông, sắc mặt liền thay đổi, vẫn cắn răng nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, Vọng Nguyệt Cư các người phân biệt đối xử, chỉ cung cấp rượu cho quý nhân, còn không cho bách tính bọn ta nói sao?!”
Mọi người xung quanh nghe vậy lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Tần Phong vỗ vỗ vai người đàn ông, cười nói: “Huynh đệ, thôi bỏ đi, người phía sau ngươi cho ngươi bao nhiêu, ta cho ngươi gấp đôi thế nào? Chuyện này đến đây coi như xong."
Người đàn ông nhất kinh, vội vàng nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu! Ta còn có việc, không ở đây cùng ngươi nói nhảm.”
Bỏ lại lời này, người đàn ông định xoay người rời đi, nhưng lại bị Tần Phong tóm chặt lấy bả vai ngăn lại.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta chẳng qua là nói sự thật, ngươi còn muốn động thủ hay sao?”
“Theo như lời ngươi nói, tiếp đón không chu đáo là do tửu lâu bọn ta thất trách, ta thân là ông chủ tất nhiên là phải bồi thường với khách.” Tần Phong vừa cười vừa thi triển văn kỹ bạch thốn, chỉ trong chớp mắt miệng túi tiền bên hông của người đàn ông đã bị vạch ra.
“Ta không có thời gian rảnh như vậy, bỏ ta ra!” Người đàn ông có tật giật mình tất nhiên là không dám ở lại, tránh thoát khỏi tay của Tần Phong đang định chạy trốn, nhưng bởi vì động tác quá lớn, ngân lượng từ trong miệng túi tiền rơi xuống, rải rác trên mặt đất.
Chỉ nhìn qua ít nhất cũng phải mười mấy lượng!
Đám người đột nhiên huyên náo, người đàn ông ăn mặc không khác gì bách tính bình thường sao lại có thể mang trong người nhiều tiền như vậy. Phải biết rằng, mười mấy lượng ít nhất cũng bằng thu nhập mấy năm của một hộ gia đình!
Lại liên tưởng đến lời nói lúc trước của Tần Phong, đáp án gần như đã rõ.
Người đàn ông hoảng hốt, vội vàng thu lại ngân lượng trên mặt đất, muốn chạy, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy nữ tử áo lam kia tay cầm kiếm đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn, đứng chắn ở lối ra, người đàn ông chớp mắt liền bị dọa ngồi bệt xuống đất.
Tần Phong ý vị thâm trường: “Đem nhiều tiền bên người như vậy, thật không tầm thường, cũng không biết huynh đệ đã tìm ra cách gì kiếm được nhiều tiền như vậy, không bằng giới thiệu cho ta một chút?”
Từng bước ép sát, lưng người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, tuyến phòng ngự trong lòng gần như sắp sụp đổ.
Chính vào lúc này, trên cầu thang của Vọng nguyệt Cư vang lên tiếng bước chân, có người cười lạnh: “Tần gia đại công tử thật oai phong, tiền của người khác từ đâu mà có là tự do của hắn, có liên quan gì đến ngươi?
Ngươi... còn thực sự cho rằng bản thân là nhân vật nào đó sao?”
Mọi người nhìn về hướng âm thanh phát ra, người nói là một công tử mặc áo đen, theo phía sau là hai hộ vệ, có lẽ là võ phu, vẻ mặt hơi cứng nhắc.
“Diệp Lạc Đình.” Tần Phong sau khi nhìn rõ diện mạo của đối phương, nói ra từng chữ, căn nguyên mọi chuyện trong phút chốc đã rõ ràng, sau lưng tất cả chuyện này quả nhiên lại là quỷ gây rối Phủ Thành Chủ.
Đám người này thực sự là rảnh đến đau háng.
Nếu như trước đây,
Nếu như là trước đây, nói đến đạo lý đối nhân xử thế, Tần Phong còn làm bộ làm tịch chào hỏi với Diệp Lạc Đình.
Nhưng việc đã đến nước này, hai bên đã trở mặt, Tần Phong tất nhiên cũng lười kiêng nể mặt mũi của đối phương. Hắn không chỉ tay vào mặt đối phương mắng tiện nhân đã là tốt lắm rồi.
"Tiện... e hèm, Diệp công tử dạo này vẫn khỏe chứ." Chết rồi, suýt chút nữa thì vô thức mắng ra rồi, Tần Phong che mặt thể hiện sự xấu hổ.
Đáng tiếc, chữ đó vẫn bị Diệp Lạc Đình nghe được, hắn lập tức tức giận nói: "Vừa rồi ngươi mắng ta là tiện nhân?!"
Tần Phong vội vàng biện hộ: "Cái này là ngươi tự nói ra, không phải do ta nói, mọi người ở đây có thể làm chứng cho ta."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nào có dám xác nhận, một người là con trai của Thành Chủ, một người vừa nhìn đã biết con nhà quyền quý, hai bên đều không dễ chọc.
Phốc, Lam Ngưng Sương không kiềm được cười thành tiếng, nhưng thấy hiện trường có chút không đúng, nàng rất nhanh thu lại biểu cảm, khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Nhưng tiếng cười này lại khiến cho Diệp Lạc Đình giận sôi gan, đàn ông thích giữ thể diện nhất là trước mặt mỹ nhân.
"Ta là con trai Thành Chủ Tấn Dương Thành, trước mặt mọi người, ngươi dám nhục mạ ta, thật to gan!
Người đâu, đem hắn giải về Phủ Thành Chủ chờ xét xử!"
Tấn Dương Thành là thành nhỏ, cơ cấu quan phủ không kiện toàn, cho nên Phủ Thành Chủ có thể thực thi nhiều quyền hạn, việc này dẫn đến việc Diệp Lạc Đình bình thường ngang ngược phách lối thành quen.
Hai người võ phu thần sắc cứng nhắc nghe thấy mệnh lệnh, một trái một phải lập tức ra tay, bàn tay giống như móng vuốt sắc nhọn, xé gió lao tới, tựa hồ muốn khóa chặt xương bả vai của Tần Phong.
Lam Ngưng Sương tất nhiên là không để cho hai người họ đắc thủ, thân hình chợt lóe lên, vung trường kiếm, ý định khiến cho đối phương e ngại.
Nhưng hai võ phu này vốn dĩ là không hề tránh, ngược lại muốn tay không bắt kiếm!
Lam Ngưng Sương nhíu mày, cổ tay khẽ run, lưỡi kiếm khẽ động, phát ra một luồng kiếm khí, hai người đồng thời tách ra, bên tai vang lên giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau, lại nhìn hai võ phu kia vậy mà không tổn thương một cọng tóc!
Sao có thể?
Lam Ngưng Sương vẻ mặt kinh ngạc, da đồng xương sắt, đao kiếm bất phá, đó là Thần Võ cấp bốn Kim Quang, cảnh giới khó có thể đạt được.
Nhưng nhìn thực lực của hai người này, cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn một chút so võ phu cấp bảy bình thường, còn lâu mới đạt được mức đó.
Có lẽ, do bọn họ đã tu luyện võ học luyện thể chăng?
Diệp Lạc Đình thấy vậy, ánh mắt kích động, sáng sớm nay khi tới đây, phụ thân liền phái hai người này bên cạnh ta, không ngờ hai người chết đi sống lại thực lực lại mạnh như vậy.
Nếu là trước đây, muốn hai người này trực tiếp chắn kiếm khí căn bản là chuyện khó có thể.
Hiện tại rất tự tin, liền to giọng nói: "Còn ngây ra đó làm gì, người này lại dám phản kháng, vậy liền đánh gãy tứ chi của hắn, kéo về Phủ Thành Chủ!
Ai dám ngăn cản cũng làm tương tự!"
Lời vừa dứt, hai vị võ phu lại động thân, Lam Ngưng Sương giơ kiếm đứng phía trước bảo vệ Tần Phong, mặt phòng bị.
Nhưng chính vào lúc này, bóng đen dưới chân mọi người lại hiện ra hai bàn tay to lớn màu đen, tóm chặt hai võ phu.
Thủ đoạn Quỷ Ảnh, Bách Quỷ cấp năm!
Cuối cùng cũng đến rồi... Tần Phong nhướng mày, liếc mắt nhìn qua, Tư Chính Thạch Tử Minh lưng đeo hồ lô rượu đang chầm chậm bước đến.