Tấn Dương Thành, trong Phủ Thành Chủ, trong một căn phòng tối, Thiên Khôi đeo mặt nạ quỷ màu đỏ, thân thể đột nhiên run lên.
Hắn dường như cảm nhận được cái gì đó, cúi đầu nhìn tay phải của mình, bàn tay vậy mà lại vô duyên vô cớ rơi xuống mặt đất, hóa thành một vũng thịt thối, tỏa ra mùi hăng hắc.
“Trong Tấn Dương Thành nho nhỏ này, vậy mà còn có cao thủ như vậy, xem ra, người và đồ vật mà chúng ta cần tìm rất có khả năng chính là ở đây.
Không ngờ, tùy tiện mở miệng ăn mấy người, còn có chuyện vui ngoài ý muốn như vậy...” Dưới lớp mặt nạ quỷ màu đỏ phát ra giọng nói âm lãnh.
Chính vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Thành Chủ Diệp Hằng đầu đầy mồ hôi: “Đại nhân, không hay rồi, lúc trước người cho ta ba cỗ khôi thi, một trong số đó khi đang theo dõi Tần Phong , không biết vì sao đột nhiên biến mất không dấu vết.”
“Biến mất ở đâu?” Thiên Khôi hỏi.
“Bên ngoài một sách lâu trong thành tên là Thính Vũ Hiên, Tần Phong thường đến đó đọc sách.” Diệp Hằng thành thật trả lời.
Thiên Khôi nghe vậy không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Vất vả cho người rồi.”
“Có thể vì đại nhân phân ưu, là vinh hạnh của ta.” Diệp Hằng cung kính trả lời.
Vừa dứt lời, chỉ thấy bên dưới ống tay áo bên cánh tay phải của Thiên Khôi, mọc ra cánh tay dài thối rữa, trong chớp mắt quấn quanh cổ Diệp Hằng, hơn nữa càng ngày càng quấn chặt!
“Đại nhân, tại sao lại như vậy?” Diệp Hằng mặt đỏ bừng, khó khăn hít thở, hắn không hiểu, bản thân rõ ràng không làm sai cái gì, tại sao đối phương đột nhiên tấn công.
“Xin lỗi, ta có một số chuyện muốn biết, nhưng so với nghe từ miệng ngươi nói ra, ta vẫn cảm thấy tự mình kiểm tra sẽ tốt hơn.”
Theo đó rắc một tiếng, đầu của Diệp Hằng nghiêng sang một bên hoàn toàn tắc thở, máu thịt trên người không ngừng bị cánh tay dài hút vào, mà bàn tay phải của Thiên Khôi ngưng tụ lại lần nữa.
Không lâu sau, trên mặt đất còn sót lại một bộ da người.
Mái tóc xám dài của Thiên Khôi vũ động, dưới lớp mặt quỷ run rẩy kịch liệt, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại, hắn dường như đã tiêu hóa xong ký ức của Diệp Hằng, cười lạnh một tiếng: “Mấy lão hồ ly ở Tần Thiên Thành đó...”
Nhìn bộ da người trên mặt đất, Thiên Khôi búng tay một cái, đằng sau chiếc áo choàng đen trắng rộng lớn, có một khối thịt không ngừng nhúc nhích, sau đó rơi xuống mặt đất, chầm rãi bò vào trong bộ da người kia.
Một lát sau, một Thành Chủ sống động như thật lại lần nữa xuất hiện trước mặt.
“Đi đi.” Thiên Khôi phân phó.
“Diệp Hằng” chắp tay, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, trên giữa đường từ Tần Thiên Thành dẫn tời Tấn Dương Thành, một vài người tiều phu sơn dã vì đi đường tắt lên núi đốn củi, đã không đi con đường thông thường.
Một người đột nhiên chỉ vào bìa rừng kinh ngạc lên tiếng: “Mọi người mau xem, trên đất kia là cái gì?”
Mấy người tò mò bước lên phía trước, chỉ thấy trên đất đầy y phục, ít nhất có mười mấy bộ, nhưng không nhìn thấy bất kỳ người nào.
Lạch cạch!
Một người giẫm lên một vật cứng, cúi đầu xuống nhìn, bất ngờ là một khúc xương trắng, mà xung quanh khúc xương trắng còn nhiễm một chút thịt vụn màu đỏ sẫm.
“Đây, đây sẽ không phải là xương người chứ?!” Người đàn ông bị dọa sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Hiện trường khung cảnh quỷ dị, không khó để đoán, chắc chắn chủ nhân của những bộ y phục này trên đường đi gắp phải chuyện rất đáng sợ, không còn một thi thể nào lưu lại hiện trường.
Mấy người bị dạo đến mặt trắng bệch, vội vã bỏ chạy về nhà như chạy trốn, nào còn tâm trạng đốn củi.
Mà Đường Hồng Vân ở tần Thiên Thành e là làm sao cũng không thể ngờ tới, cao thủ mà bản thân phái đi, còn chưa đến Tấn Dương Thành, đã chết trên đường đi.
......
Đêm, Tần phủ, trong đình hồ.
Lam Nhưng Sương hôm nay không giống với mọi ngày, tay phải nàng nắm lấy chuôi kiếm, vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Liễu Kiếm Ly cảm nhận được tâm trạng bất ổn của kiếm thị bên cạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Tiểu thư, có thể dạy ta tu luyện không?” Lam Ngưng Sương hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói ra lời này.
“Tại sao?”
“Ta muốn bảo vệ tốt cho cô gia, nhưng với thực lực của ta hiện tại, căn bản không làm được....” ngữ khí có chút ủy khuất.
Liễu Kiếm Ly không có trả lời, dường như đang suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, một con cá vàng nhảy ra khỏi mặt hồ, nước bắn tung tóe, phá vỡ sự yên tĩnh.
Hộp kiếm khẽ rung lên.
“Rút kiếm.”
“Vâng, tiểu thư.” Mặt Lam Ngưng Sương kích động.
Gió nổi từng cơn, lưỡi kiếm ánh bạc rơi xuống.
Đình hồ đêm nay định trước sẽ không yên bình, mà sau này cũng sẽ như vậy.
......
Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Tần Phong ở tầng bốn của Thính Vũ Hiên, ngày đêm không nghỉ xem sách ba ngày ba đêm, hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua.
Thính Vũ Hiên này thực sự đáng kinh ngạc, càng lên tầng trên chủng loại và số lượng sách càng nhiều, chất lượng cũng càng ngày càng cao.
Hơn nữa Tần Phong còn vui mừng phát hiện, trong cuốn sách 《Thiên Nguyên Nội Kinh》 ở tầng bốn vậy mà lại có lý luận liên quan đến việc tu phục lại kinh mạch bị vỡ tổn.
Có điều, sau khi lật xong cả cuốn sách, lại chẳng có chút vui mừng nào, ngược lại có chút chán nản.
Càng hiểu nhiều, thất vọng càng lớn, khó trách trong Tần Thiên Thành có nhiều danh y như vậy, lại không co người nào có thể trị khỏi thương thế cho Liễu Kiếm Ly, bởi vỉ chuyện này quả thực khó như lên trời!
Trong sách nêu ra rất nhiều khó khăn, trong đó khó khăn nhất chắc chắn là hai điều.
Thứ nhất, dược liệu càn thiếu điều chế thuốc tu phục kinh mạch, đều là những thứ khó thấy trên thế gian, muốn thu thập tất cả cần hao phí rất nhiều thời gian và tài lực người thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Thứ hai, kinh mạch đan chéo phức tạp, trong đó có những kinh mạch mảnh như sợi tóc, mà muốn tu phục lại toàn bộ kinh mạch bị vỡ tổn, bắt buộc phải nối từng kinh mạch một, sau đó nhờ vào ngân châm bạc thấm nước thuốc điểm lên kinh mạch bị đứt tiến hành tu phục.
Nhưng một khi sơ suất một chút, kịch mạch bị nối sai, hoặc đâm thủng kinh mạch, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Điểm thứ nhất còn tính là được, dù sao sau lưng Liễu Kiếm Ly là Liễu gia, địa vị trong Đại Càn có ảnh hưởng rất lớn, chỉ cần Liễu lão gia tử mở miệng, trong Đế Đô, nhất định toàn lực tìm kiếm dược liệu.
Mấu chốt chính là điểm thứ hai...” Tần Phong nhíu chặt mày
Muốn khôi phục lại hàng trăm kinh mạch rắc rối phức tạp trong khi không thể nhìn thấy kinh mạch, chuyện này làm sao có thể làm được?
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc cẩn thận mở ra kinh mạch đã là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, trừ khi có người có thể xuyên qua máu thịt, nhìn thấy bên trong...
“Hửm?” Tần Phong ngây ra, sau đó hai mắt sáng lên.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, ta chẳng phải chính là người một trong vạn người, nam nhân có thể nhìn xuyên thấu sao!
Nghĩ vậy, mặt Tần Phong hưng phấn, dẫu sao hắn cũng nhìn thấy một tia ánh sáng hy vọng!
Có điều, chuyện này không thể tiến hành một cách tùy tiện, dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm trị bệnh cứu người.
Mặc dù nói có thể nhìn thấy kinh mạch bị vỡ tổn, nhưng nếu như tay nghề kém, chỉ cần một cái không chắc chắn đâm thủng kinh mạch, làm chết Liếu Kiếm Ly...
Ắt hẳn, Liễu lão gia tử ở Đế Đô đến lúc đó dẫn theo Thần Hầu Quân tiến đến san bằng Tần phủ.
Tần Phong tưởng tượng ra cảnh tượng đó không khỏi rùng mình.
“Có lẽ, ta có thể trước tiên dựa theo nội dung trong sách y, học cách trị bệnh cứu người, đợi sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, lại nghĩ cách chữa trị thương thế của Liễu Kiếm Ly.”
Trong lúc Tần phong đang suy nghĩ, văn khí trên sách 《Thiên Nguyên Nội Kinh》 đột nhiên tuôn ra tràn vào trong cơ thể hắn, mà ý thức của hắn cũng được đưa vào trong biển thức.
Tần Phong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng kích động, nếu như hắn nhớ không nhầm, lúc đầu khi 《Triêu Văn Kinh》 truyền thụ văn kỹ Hạo Thiên Kính chính là giống như hiện tại!