Trong Thính Vũ Hiên, Tần Phong bước đến bên cạnh Thương Phi Lan xin lỗi nói: “Thương cô nương, Nhẫn Tu Di kia ta vẫn muốn mượn một thời gian nữa, đợi sau khi ta có dư tiền mua ngọc bội không gian nhất định sẽ đem Nhẫn Tu Di trả lại.”
“Không cần nữa.” Thương Phi Lan liếc mắt nhìn qua: “Nhẫn Tu Di đó tặng cho cậu.”
“Tặng ta?” Tần Phong nghe vậy mở to hai mắt.
Bảo bối vô giá này, nói tặng liền tặng? Cho dù có tiền, cũng không cần phải tùy hứng như vậy chứ?
Tần Phong nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù trong lòng có một giọng nói luôn mê hoặc hắn nhận lấy, nhưng lý trí vẫn chiến thắng du͙© vọиɠ: “Vẫn là không thỏa đáng, thứ này quá quý giá rồi.”
Thương Phi Lan lấy qua một cuốn sách tiện tay mở ra xem, nhàn nhạt nói: “Bài thơ lần trước câu cho ta 《Hiệp khách hành》 ta rất thích, Nhẫn Tu Di coi như là quà đáp lễ.”
“Nhưng bài thơ đó, không phải là thu lao cô hộ tống ta sao?” Vẻ mặt Tần Phong nghi hoặc.
Mày tú của Thương Phi Lan khẽ nhăn: “Chỉ là hộ tống mà thôi, sao đáng giá bằng bài thơ đó, cho dù dùng Nhẫn Tu Di để đổi, ta đều cảm thấy bản thân hời rồi.
Huống chi Nhẫn Tu Di này trong nhà ta còn rất nhiều, chuyện này cứ quyết vậy đi, không cần nói thêm nữa.”
Tần Phong há hốc miệng, trong lòng cảm khái, phú bà thật là khí phách! Nếu như có thể cưới cô ấy về nhà, bản thân ít nhất có thể bớt đi hai trăm năm phấn đấu!
Lúc này, Tần Phong lại nhớ đến long diên kia, những suy nghĩ lệch lạc lại dấy lên.
Thương cô nương cũng đã tự mình nói rồi, 《Hiệp khách hành》 đổi lấy Nhẫn Tu Di, là cô ấy hời rồi, vậy ta mở miệng xin mấy giọt long diên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tất nhiên, cái này chủ yếu bản thân là Văn Thánh đạo sĩ, muốn thỏa mãn sự tò mò đối với những việc mới lạ, tuyệt đối không bao hàm bất kỳ ý nghĩ không sạch sẽ nào.
Tần Phong ho khan một tiếng: “Thương cô nương, không biết long diên kia có thể cho ta...”
“Cút!” Lời còn chưa nói xong liền bị Thương Phi Lan cắt ngang.
Đối phương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp rời đi, giống như thường lệ, đi loanh quanh trong các lâu.
Tần Phong đơ ra, vì cái gì mỗi lần nhắc đến long diên, Thương cô nương đều phản ứng mạnh như vậy? Nhẫn Tu Di còn nỡ tặng đi, còn để ý đến mấy giọt nước bọt kia sao?
Suy nghĩ của người có tiền, người nghèo thật sự không hiểu... Tần Phong lắc đầu, cũng bắt đầu đọc sách.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, lượng kiến thức của Tần Phong ngày càng gia tăng, nhưng hắn đã đọc rất nhiều sách y lại không nhìn thấy bất kỳ nội dung nào liên quan đến việc tổn hại kinh mạch.
Sách ở tầng thứ ba trong Thính Vũ Hiên đã không còn lại mấy, xem ra muốn tìm cách giải quyết vẫn phải xem mấy tầng phía trên. Tuy nhiên ông già Bách Lý ở cửa lúc đầu đã nói bọn họ chỉ có thể xem qua ba tầng dưới. Chuyện này nên làm sao mới tốt đây?
Sắc mặt Tần Phong rối rắm, trong lòng nghĩ, cũng đến lúc đi hỏi lão đầu tử xấu xa, muốn lên những tầng trên càn điều kiện gì rồi.
Chính lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng hô hoán của Lam Ngưng Sương.
Bình thường khi hắn xem sách, Lam cô nương sẽ không làm phiền, trừ khi có việc gấp cần thông báo.
Tần Phong nhíu mày, lập tức đi xuống lầu, sau đó ở cửa vào Thính Vũ Hiên liền nhìn thấy một mặt nôn nóng sốt ruột của Bành chưởng quỹ.
“Có chuyện gì?” Việc kinh doanh của tửu lâu ngày càng đi lên, hiện tại thu nhập một ngày phải bằng ba tháng trước kia, theo lý hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng nhìn sắc mặt của Bành Khánh, hiển nhiên là tửu lâu xảy ra chuyện lớn rồi.
Bành Khánh nhìn đám người, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Tần Phong nhíu mày, sau đó đem theo Lam cô nương cùng Bành chưởng quỹ cùng nhau nhanh chóng đi về hướng Vọng Nguyệt Cư.
Vừa hay lúc này, một người đàn ông trung niên què mặc quần áo chắp vá, trên tay cầm hai vò rượu chống gậy chậm chạm bước tới.
Hai bên đi lướt qua nhau, Tần Phong liếc mắt nhìn, trong lòng kinh ngạc trước số lượng vết thương trên người đối phương, nhưng cũng không có chú ý nhiều, mà vội vàng rời đi.
“Lão đầu, rượu của ông.” Người đàn ông trung niên nói.
“Ừm.” Ông già Bách Lý đáp lại một tiếng, đón lấy vò rượu, đưa qua một xâu tiền đồng, vẫn là ba mươi văn.
“Ngày mai vẫn là thời gian này phải không”
“Ngày mai e là ngươi bận việc khác rồi.”
“Ta có thể có việc gì bận chứ?” Người đàn ông trung niên thắc mắc hỏi.
Ông già Bách Lý không định đáp lại, nằm trên ghế mây phe phẩy cái quạt.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn, nói: “Không hiểu ra làm sao cả.” Sau đó khập khiễng rời đi.
….
Đám người Tần Phong về đến Vọng Nguyệt Cư, việc kinh doanh vẫn phát đạt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy lới phàn nàn của khách hàng cũng như lời xin lỗi của tiểu nhị.
“Tửu lâu của các ngươi to như vậy, đến rượu cũng không có sao?”
“Ai yo, vị khách quan này thực sự rất xin lỗi, ngài cũng thấy rồi đây gần đây khách ở đây quả thực đông hơn rất nhiều, rượu tồn trong kho đều đã bán hết rồi, vẫn chưa kịp bổ sung hàng.
Hay là hôm nay ngài trước tiên cú lấy trà thay rượu vậy, lần sau ngài đến, nhất định sẽ đem rượu ngon lên.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Vị khách bất đắc dĩ nói.
Tần Phong đánh mắt nhìn quanh một lượt, trên bàn của mỗi vị khách, đều là một màu xanh của nước trà, một hũ rượu cũng không nhìn thấy, lập tức thấp giọng hỏi: “Bành chưởng quỹ, đây là xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Bành Khánh khó coi: “Rượu của Vọng Nguyệt Cư chúng ta, mỗi tháng đều lấy từ phường rượu Bách Lý Hương. Sáng sớm nay là thời điểm bổ sung hàng, ai có thể ngờ rằng, bọn họ lại cấu kết với Phủ Thành Chủ, cắt nguồn cung ứng rượu của chúng ta.
“Vậy không thể đi phường rượu khác mua rượu sao?” Tần Phong nhíu chặt lông mày.
“Đại thiếu gia có điều không biết, sau khi biết được chuyện này, ta lập tức phái người đến các phường rượu khác, kết quả về tay trắng, thiết nghĩ không thoát khỏi có quan hệ với Phủ Thành Chủ.
Hiện tại, vì để bảo đảm đáp ứng rượu cho khách ở tầng ba, không thể không ngừng rượu của tầng một và tầng hai.
Nhưng cho dù là vậy, theo lượng khách đến trước mắt, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được ba ngày.
Đại thiếu gia, người xem... bây giờ nên làm thế nào mới tốt?”
Tần Phong nhắm mắt trầm tư, mặc dù danh tiếng hiện tại của Vọng Nguyệt Cư đều là do món lẩu thu hút đến, nhưng một tửu lâu mà không có rượu, nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cuối cùng chắc chắn sẽ dẫn đến việc mất khách hàng.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Phủ Thành Chủ, thật sự không tồi.
“Xem ra, kế hoạch ủ rượu phải tiến hành sớm rồi.” Tần Phong lẩm bẩm nói.
.....
Đêm muộn, đèn trong Phủ Thành Chủ vẫn sáng.
Diệp Lạc Đình chắp tay cười nói: “Vẫn là cha có cách, lại có thể nghĩ ra cắt đứt nguồn cung ứng rượu của bọn chúng, chắc chắn không bao lâu nữa, việc kinh doanh Vọng Nguyệt Cư của bọn chúng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Tiểu tử Tần gia kia mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn còn non, trong Tấn Dương Thành nhỏ bé này, không có cái gì là ta không làm được.” Diệp Hằng cười lạnh một tiếng, mặt tự đắc.
Lúc này, có hai hạ nhân bê lên một nồi canh đỏ, đặt trước mặt hai người Diệp Hằng.
Diệp Hằng dùng đũa thấm lên một ít, bỏ vào trong miệng, sau đó tức giận nói: “Phế vật, đây chính là nước canh mà các ngươi làm ra, một chút mùi vị cũng không có, làm sao có thể so sánh với lẩu của Vọng Nguyệt Cư?!”
Hai người run rẩy nói: “Thành chủ đại nhân, chúng ta đã nếm thử qua món lẩu của Vọng Nguyệt Cư rồi. Canh đỏ đó quả thật là không phải người bình thường có thể bắt chước được. Nếu như không biết công thức chế biến thì tuyệt đối không thể làm ra được mùi vị đó.”
“Vậy ta nuôi đám phế vật các ngươi có tác dụng gì?” Diệp Hằng một chân đá lên mặt bàn, hất đổ canh đỏ.
Hai người bê canh lên, nhất thời bị canh đỏ đổ bỏng người phát ra tiếng kêu thảm.
Chính vào lức này, trong đại sảnh không biết từ đâu truyền đến một giọng nói âm lạnh: “Diệp Thành chủ đối với thủ hạ thực sự tàn nhẫn, có điều... chó không hoàn thành nhiệm vụ quả thực đáng bị trừng phạt.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy đầu của hai hạ nhân bay lên, máu tươi phun trào