Tần Phong vừa dùng đôi đồng tử quan sát hướng đi của kính khí trong cơ thể Tần An vừa giải thích: “Lúc trước đã nói qua, môn đao pháp này chú trọng tứ trọng kính, nhất trọng kính Vi Phong, từ khoảng cách ba thước kính khí từ đao phát ra có thể chém nát đá.
Nhị trọng kính Kiến Vi, có thể ở khoảng cách mười thước chém rơi lá cây mà không làm tổn hại gân lá.
Tất nhiên, muốn làm được điều này, nhị đệ cần có thể đem càng nhiều kính khí dồn vào lưỡi đao, hơn nữa còn phải nắm bắt một cách thuần thục kính khí.”
Tần An đáp lại một tiếng, tiếp tục vung đao, đột nhiên thân ảnh đơ ra, mày nhíu lại, đây là do kính khí vận chuyển xuất hiện sai sót, hắn không thể không dừng lại.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Hình Thịnh, nếu như võ học của Thần Võ là thứ chỉ dựa vào khẩu thuật là có thể dung hợp và thông suốt, vậy Đại Càn sớm đã trở thành thiên hạ của Văn Thánh Đạo.
Đối với võ giả mà nói, muốn hoàn toàn nắm bắt một môn võ học Thần Võ, ngoài việc cần tu luyện tích lũy theo thời gian, một vị sư phụ có thể truyền thụ kinh nghiệm là rất quan trọng.
Mà rất rõ ràng là một người không có kính khí như cô gia không thể làm được điều này.
Hình Thịnh lắc đầu, trong lòng cảm khái, quả nhiên để Văn Thánh đạo sĩ truyền thụ võ phu võ học vẫn là có chút viển vông.
“Nhị đệ, có biết lúc nãy kính khí vận chuyển xảy ra vấn đề ở đâu không?” Tần Phong hỏi.
Tần An lắc đầu: “Vẫn mong đại ca chỉ bảo.”
“Ừm, đệ qua đây.”
Hình Thịnh nghe được cuộc đối thoại này, có chút giống hòa thượng Trương Nhị không sờ thấy tóc, tuệ nhãn của cô gia có thể nhìn ra kính khí vận chuyển sai, trái lại điều này cũng không khiến hắn quá ngạc nhiên, dẫu sao trước đó khuyết điểm của Ngự Binh Quyết, cô gia cũng vừa nhìn thoáng qua liền biết.
Nhưng việc chỉ bảo vận chuyển kính khí cùng với việc nhìn ra vần đề của vận chuyển kinh khí là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Chỉ thấy tay phải của Tần Phong đặt lên trên bụng của Tần An, ước chừng sau nửa nén hương, người sau đột nhiên hai mắt sáng lên: “Đại ca, đệ hiểu rồi!”
Vừa dứt lời, Tần An nóng lòng tu luyện giới thứ hai của Thiên Cương Nguyên Trảm, mà vừa nãy nơi kính khí vận chuyển sai sót, lần này lại được hắn một lần thông qua.
“Đây... sao có thể?!” Hình Thịnh trợn to hai mắt.
Nhưng chuyện tiếp theo lại càng khiến hắn kinh ngạc không thôi, sau khi Tần An đang giải quyết nơi xảy ra vấn đề, lại xuất hiện ba lần kính khí vận chuyển xảy ra sai sót, mà mỗi lần cô gia đều giống như lúc trước chỉ đặt tay phải lên phần bụng của nhị công tử liền có thể dễ dàng giải quyết.
Hình Thịnh nuốt một ngụm nước bọt, cái này hoàn toàn khai thông nhận thức lúc trước của hắn.
“Nhị đệ, những sai sót của đệ ta đã sửa lại toàn bộ rồi, tiếp theo chỉ cần đệ tự mình tiếp tục tu luyện lĩnh ngộ.
Nếu như ta ước liệu không sai, khi đệ thành công bước vào nhị trọng kính Kiến Vi của Thiên Cương Nguyên Trảm, đao ý của đệ chắc hẳn có thể bước vảo Trọng Nhạc, mà Thần Võ cũng có thể có thể chạm đến ngưỡng cảnh giới cấp sáu Tụ Lực.” Tần Phong xác nhận một cách chân thành.
“Đa tạ đại ca.” Mặt Tần An hưng phấn, sau đó không lãng phí một phút một giây nào, lại tập trung vào quá trình luyện đao.
Cùng lúc đó, Tần Phong đột nhiên mở to hai mắt, trong lòng kích động cực độ, lúc này trong biển thức cảu hắn, bậc thang đầu tiên leo lên thiên đài vậy mà đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng, sau đó chỉ qua một lúc văn khí liền tuôn ra, trong chớp mắt lấp đầy một phần năm bậc tháng thứ nhất!
Tốc độ tích lũy văn khí này so với việc đọc sách nhanh hơn rất nhiều!
Sau khi kích động, Tần Phong rơi vào suy tư.
Khi ở cấp chín, việc áp dụng nội dung đã học được trong sách, có thể có được văn khí ước chừng gấp mười lần so với xem một cuốn sách, nhưng đến Văn Thánh cấp tám, văn khí của việc học đi đôi với hành này còn lớn hơn rất nhiều so với việc đọc sách.
Từ đó có thể thấy, muốn đẩy nhanh tốc độ lên Văn Thánh cấp tám, việc học đi đôi với hành chính là mấu chốt!
Có điều mặc dù như vậy, nhưng cũng không phải nói đọc sách không có tác dụng gì, dẫu sao chỉ có tích lũy kiến thức càng nhiều cơ hội có thể áp dụng học đi đôi với hành càng nhiều...
Sau khi cân nhắc, Tần Phong vẫn quyết định trước mắt phải mau chóng xem hết toàn bộ sách trong Thính Vũ Hiên, làm tuần tự từng bước một, tích lũy kiến thức và chuyển tải nó từ từ.
“Nhị đệ, đệ ở đây luyện đao, ta còn có việc phải ra ngoài một chuyến.”
“Được, đại ca.”
Nhìn thấy Tần Phong chuẩn bị rời đi, Hình Thịnh lập tức đi theo: “Cô gia, vừa nãy rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao chỉ cần đặt tay lên bụng của nhị công tử liền có thể chỉ dẫn hắn cách lưu chuyển kính khí chính xác.”
“Cái này có gì khó? Ta chẳng qua chỉ đem văn khí của mình truyền vào trong thân thể của hắn, sau đó đem kính khí vận chuyển theo đường chính xác cho hắn xem mà thôi.” Tần Phong tùy tiện trả lời.
“Còn có thể như vậy sao?” Hình Thịnh há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin: “Nhưng mà, muốn diễn thử cho nhị công tử thì cô gia người phải cần hiểu rõ kính khí vận chuyển như thế nào, nhưng...”
Tần Phong quay đầu: “Ngươi là muốn nói, nhưng ta chẳng qua là một người đọc sách, lại không phải là võ phu, làm sao chỉ dựa vào nội dung trong sách, liền tìm ra được phương thức chính xác kính khí vận chuyển thế nào?”
Hình Thịnh gật đầu, nhưng chỉ thấy cô gia vỗ vỗ vai hắn sâu xa nói: “Hắc Thán Đầu à, loại chuyện này đòi hỏi thiên phú, ngươi đừng cho rằng ta đọc sách là vì không học giỏi võ, ta chỉ là cảm thấy học võ đối với ta mà nói quá không có tính thử thách mà thôi.”
Chính vì cái gọi là cao xứ bất thắng hàn, vô địch tối tịch mịch...”
(ý nói ở nơi cao thì lạnh, vô địch thì cô đơn)
Nhìn ánh mắt sùng bái của Hắc Thán Đầu, trong lòng Tần Phong đều đang bay bổng, cái loại cảm giác làm màu này thật tốt.
“Cô gia, người có từng suy nghĩ sẽ tham quân không? Với bản lĩnh của người nếu như có thể chỉ đạo Thần Hầu Quân, tương lai quân ta trên chiến trường gϊếŧ địch, nhất định có thể thế như phá trúc.” Hình Thịnh kích động nói.
Đùa gì vậy, để ta lên tiền tuyến, không phải là muốn mạng ta sao... Tần Phong ho khan một tiếng: “Loại chuyện tham quân báo hiếu quốc gia này thực ra ta vẫn luôn cân nhắc, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc.”
“Cô gia là cảm thấy bản thân tu vi còn kém, cho nên muốn rèn luyện bản thân nhiều hơn?”
“Xuỵt, thiên cơ bất khả lộ, đợi thời cơ đến rồi ta tự khắc sẽ nói.” Tần Phong xua xua tay rồi rời đi, để lại cho Hắc Thán Đầu một tấm lưng cao thâm khó lường.
Trước khi rời khỏi Tần phủ, Tần Phong đặc biệt đi tìm Lam Ngưng Sương , từ sau khi từ Rừng Hắc Vụ trở về, Lam ngưng Sương liền đảm nhận toàn quyền công việc hộ vệ khi ra ngoài, không cho Hình Thịnh nhúng tay vào.
Tần Phong mặc dù không biểu vì sao phải như vậy, nhưng cũng chưa từng truy hỏi, dù sao ai hộ vệ cho hắn đều như nhau cả.
Đến bên ngoài đình hồ, hai vị kia đang nhìn mặt hồ, sắc mặt bình tĩnh.
Lam Ngưng Sương nhìn thấy Tần Phong, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ta đi hộ vệ cho cô gia.”
“Ừm.” Liễu Kiếm Ly không chút gợn sóng.
Hai người rời khỏi Tần phủ, Tần phong hỏi: “Gần đây tiểu thư nhà cô có ăn cơm bình thường không?”
“May nhờ có cô gia, tiểu thư nhà ta hiện tại mỗi ngày ít nhất đều sẽ ăn một bữa.” Lam Ngưng Sương thật lòng cảm kích.
“Như vậy thì tốt, bây giờ ta đi Thính Vũ Hiên, cũng sẽ đặc biệt tìm sách liên quan đến y thuật, ta tin nhất định có một ngày có thể trị khỏi thương thế của tiểu thư nhà cô.”
Lam Ngưng Sương khẽ mỉm cười, giữa lông mày đều là sự dịu dàng: “Ta tin cô gia có thể làm được.”
Đến cửa Thính Vũ Hiên, chỉ thấy Thương Phi Lan đứng bên cạnh ông già Bách Lý, hai tay khoanh trước ngực, dương như đã ở đây đợi rất lâu rồi.
Cô liếc mắt nhìn hai người Tần Phong, không nói gì, sau đó tự mình bước vào trong Thính Vũ Hiên.
Tần Phong nhanh chóng theo sát phía sau.
Lam Ngưng Sương không quá hứng thú đối với Thính Vũ Hiên, hơn nữa cô cũng không có tư cách bước vào, liền ôm lấy kiếm đứng ở cửa, nhắm mắt hít thở, ngưng luyện kính khí.
Ông già Bách Lý mở một bên mắt liếc nhìn, không kìm được cười nói: “Tiểu tử Tần gia này thật có phúc khí.”
Mỹ nhân áo lam giả vờ như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt tu luyện, chỉ là hai bên má lại có chút ửng hồng.