Đến tối, đến giờ ăn cơm, cả nhà đến đại sảnh, đến Lam Ngưng Sương và Hình Thịnh đều được Tần Phong gọi đến.
“Tiểu thư nhà mấy người không đến sao?” Tần Phong liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nhưng không nhìn thấy thanh ảnh màu trắng kia.
Lam Ngưng Sương lắc đầu, tính cách của tiểu thư vốn thanh lãnh, lại thêm biến cố ở Vạn Kiếm Tông... bây giờ phần lớn thời gian đều thích ở một mình.
“Bỏ đi, lát nữa ngươi đem chút đồ ăn qua đó cho cô ấy đi.”
Lam Ngưng Sương vốn muốn trả lới “Cho dù có đem đến cho tiểu thư, người cũng sẽ không ăn”, nhưng lời đến bên miệng, cô vẫn là lặng lẽ gật đầu.
“Phong Nhi, con rốt cuộc muốn cho bọn ta thứ gì, thần bí như vậy?” Nhị nương tò mò, lúc này trên bàn ăn trống không không có gì.
Tần An xoa xoa bụng mình, hắn thân là võ phu, sức ăn vốn kinh người, lại cộng thêm việc Hình Thịnh trở về, hai người lại thao luyện một trận, lúc này sớm đã đói đến da bụng chạm da lưng rồi.
“Đừng vội.” Tần Phong cười cười, sau đó vỗ tay, hạ nhân bên ngoài phòng nghe thấy ám hiệu đã định trước, lần lượt bưng những đĩa nguyên liệu lên, đặt lên trên bàn ăn.
Nguyên liệu cũng có rất nhiều loại, có thịt lợn thái lát, có cá phi lê thái mỏng, có cải thảo, có đậu phụ,...
Nhưng mọi người càng nghi ngờ hơn là tại sao những thứ này đều là đồ sống!
“Phong Nhi, con ở trong bếp mày mò cả nửa ngày chỉ là để cho chúng ta ăn những thứ này? Còn có một đĩa to da lông lá này là cái gì?” Tần Kiến An trợn mắt nhìn, chỉ tay về phía bàn ăn.
“Cha, đừng gấp, đồ vẫn chưa lên hết.” Tần Phong cố tình giả vờ thần bí.
Lời vừa dứt, một hạ nhân cẩn thận dè dặt bưng lên một bếp lửa nhỏ dùng để hầm thuốc, đặt ở chính giữa bàn ăn.
Tần Kiến An đang định hỏi thêm, một mùi thơm nồng đậm truyền vào trong đại sảnh, bay đến chóp mũi, lại có thêm hai hạ nhân nữa một trái một phải bê một chiếc nồi lớn, nhẹ nhàng đặt lên bếp lửa.
Mọi người tò mò, cúi đầu nhìn vào bên trong nồi, chỉ thấy nước canh màu đỏ đang sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, trên mặt còn nổi lềnh bềnh rất nhiều quả màu đỏ to bằng ngón tay cái, không biết là gì...
Lam Ngưng Sương tất nhiên nhận ra, đó là chu hồng quả, trong mũi dường như lại tràn ngậm hương vị cay mũi đó.
Cảm giác thèm ăn bị hương thơm câu dẫn trong phút chốc giảm đi một nửa, thậm chí trong lòng đã bắt đầu tính toán, đợi lát nữa viện cớ thoát thân trước một bước.
“Phong Nhi, nồi canh đỏ này là?” Nhị nương nghiêng đầu hỏi.
“Đây là nương canh mà hôm nay ta làm, mọi người cho nguyên liệu vào nhúng, một lát là có thể gắp ra ăn.” Tần Phong một mặt tự tin, nhưng mọi người ở hiện trường không ai động đũa.
Chuyện này đã nằm trong dự liệu của Tần Phong, hắn gắp lên một miếng cá, cho vào trong nồi, sau khi khuấy nhẹ vài lần lại gắp lên.
Hương vị tuyệt mỹ, như tan vào trong miệng.
Mọi người nhìn nhau nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Suýt nữa thì quên vẫn còn thứ chưa lấy ra, Tần Phong chép chép miệng, hướng ngoài phòng hét lớn: “Thanh Nhi, giúp ta đem những đĩa nhỏ trên bàn trong phòng bếp qua đây.”
“Vâng, đại thiếu gia.” Thanh Nhi lên tiếng đáp lại, không lâu sau, một khay đủ loại đĩa nhỏ được bê lên trên bàn ăn.
Mọi người chỉ thấy Tần Phong đổ một đĩa thịt lợn vào trong nồi, thỉnh thoảng lại gắp một miếng thịt lên chấm vào nước sốt trong đĩa nhỏ, bỏ vào trong miệng sau đó lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Sau khi cứ lặp đi lặp lại như vậy, Tần An cuối cùng không nhịn được nữa liền động đũa, khi hắn đang do do dự dự ăn xuống một miếng thịt lợn, hai mắt liền sáng lên, động tác trong tay cũng nhanh hơn. Một lúc sau, thịt trong nồi liền bị một mình hắn ăn hết.
“Đại ca, cái này thực sự quá ngon.” Tần An nhai miếng thịt lợn trong miệng, nói không rõ.
Nghe thấy vậy, mấy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng bắt đầu động đũa, sau đó liền không có cách nào thoát ra được. Chỉ có Lam Ngưng Sương vẫn đứng ở một bên, nhìn chu hồng quả trong nồi mà khϊếp sợ.
Tần Phong nhìn ra được suy nghĩ của cô, đưa đến một bát đậu phụ đã nhúng qua, cười nói: “Thử đi.”
“Cô gia, ta hây là bỏ đi.” Lam Ngưng Sương vẻ mặt cứng nhắc.
“Cứ thử một miếng đi, nếu như ăn không quen, ta cũng không làm khó cô, đợi lát nữa sẽ phân phó người làm một bát mỳ cho cô.”
“Cái này... được rồi.” Lam Ngưng Sương gắp lên một miếng đậu phụ, nhìn dầu mỡ đỏ bám ở bên ngoài, thần sắc cứng nhắc, thờ dài một hơi hạ quyết tâm, đem miếng đậu phụ nhét vào trong miệng.
Ban đầu đầu lưỡi rất nóng, theo đó là hương vị thơm mềm, cay cay, tràn ngập toàn bộ các cơ quan vị giác.
“Ưm ~” Hai mắt Lam Ngưng Sương đều đang phát sáng.
“Thế nào?” Tần Phong cười cười.
“Rất ngon!” Lam Ngưng Sương để lại lời này, sau đó liền gia nhập vào đội quân tiêu diệt.
Đồ ăn trên bàn được ăn hết đĩa này đến đĩa khác, nhưng từ đầu đến cuối không ai động đến lát thịt lông lá kia.
Tần Phong thấy vậy cũng không để bụng, trước đây những thứ như dạ dày bò này đều bị người ta trực tiếp vất đi, bọn họ tất nhiên không biết này ăn ngon đến mức nào.
Gắp lên một miếng, bảy trên tám dưới, nhúng tỏi băm lên trên, cho vào trong miệng.
Tiếng rột rột khiến mọi người đều dừng đũa lần lượt nhìn sang.
“Đại ca, huynh đang ăn cái gì vậy, có vẻ không tồi.” Tần An nuốt nước miếng.
“Cái này là dạ dày của man ngưu, hay còn gọi là xách bò, nhị đệ, đệ ăn nhiều một chút, nó có thể bổ sung khí huyết cho cơ thể đệ.”
“Man ngưu?!” Mấy người đều kinh ngạc, đó chính là yêu thú, da cứng thịt dày, xương và máu thịt là những thứ đắt tiền, là món ăn yêu thích nhất của võ phu, nhưng dạ dày bò này không phải là cống thoát của bò sao, thật sự có thể ăn sao?
Tần An bán tín bán nghi gắp lên một miếng cho vào trong nồi.
“Chú ý là bảy trên tám dưới, nếu không sẽ ảnh hưởng đến độ giòn.” Tần Phong nhắc nhở.
Tần An nghe xong sửng sốt, sau đó làm theo chỉ dẫn, bỏ vào miệng bắt đầu nhai, tiếng rột rột lại vang lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.
“Thế nào?” Cha nương một bên hỏi, Hình Thịnh cũng đang chờ đợi câu trả lời.
“Hôm nay ăn nhiều món như vậy, xách bò này, ta cảm thấy là ngon nhất!”
Mọi người nghe vậy, lần lượt động đũa, vẻ mặt đặc sắc vạn phần, một lát sau một đãi to xách bò đã nhìn thấy đáy.
Tần Kiến An vẫn còn chưa đã: “Cái gọi là xách bò này vẫn còn chứ?”
“Còn thì còn nhưng không còn đáng bao nhiêu nữa, chỗ còn lại ta dùng để chấn chỉnh lại Vọng Nguyệt Cư, trở thành trấn tiệm chi bảo.” Tần Phong lập lời thề son sắt, món này không chỉ là mỹ vị, mà còn có thể tăng cường sinh khí cho võ phu, nhất định có thể bán chạy.
Những người khác nghe thấy vậy thở dài tiếc nuối.
“Cô gia, một bàn đồ ăn này của người gọi là gì? Cho dù là trong Tần Thiên Thành, ta cũng chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy.” Hình Thịnh hỏi.
“Ta gọi nó là lẩu.”
Đồ ăn trên bàn đã sạch sẽ, mọi người xoa xoa bụng lần lượt rời đi.
Lam Ngưng Sương bê một chiếc bát nhỏ đến chiếc đình bên hồ, nói với người mặc áo trắng: “Tiểu thư, đây là lẩu do cô gia phát minh ra, mùi vị rất ngon.”
Liễu Kiếm Ly vẫn như cũ nhìn vào ánh trăng trên mặt hồ, không có trả lời.
Lam Ngưng Sương thở dài, phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của nàng, võ phu sau khi bước vào cảnh giới cấp bẩy Liễm Tức, nếu như không ngưng luyện huyết khí thành kính khí, trên lý thuyết có thể không cần ăn trong thời gian dài.
Mà tiểu thư sau khi từ Vạn Kiếm Tông trở về Tấn Thiên Thành, chưa từng ăn thứ gì.
Lam Ngưng Sương biết, đây là biểu hiện tiểu thư đã tâm tàn ý lạnh, muốn từ bỏ thần võ.
“Tiểu thư, ta để bát đồ ăn này ở đây, nếu như đói rồi người hãy ăn một chút.” Lam Ngưng Sương đặt bát xuống rồi nhẹ nhàng rời đi.
Mà sau khi Lam Ngưng Sương ròi đi không lâu, mũi ngọc của Liễu Kiếm Ly khẽ động, nàng liếc mắt nhìn sang bát canh đỏ bên cạnh, cũng không biết là đang nghĩ gì...
......
Tần Dương Thành, trong phủ Thành Chủ.
“Ngươi nói cái gì, gia hỏa Tần Phong đó chưa chết?” Diệp Hằng tức giận.
“Hồi bẩm đại nhận, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn chính xác!”
“Tên phế vật họ Vương, khó trách bị Đường gia vứt bỏ, sớm biết như vậy, nên ném hắn đến nơi hoang vu, để hắn tự sinh tự diệt!” Diệp Hằng đập mạnh xuống bàn.
“Cha người không cần tức giận, hai nhi còn có một kế.” Diệp Lạc Đình ở một bên đột nhiên lên tiếng.
“Ồ? Con có kế sách gì?”
“Gia chủ Tần gia Tần Kiến An ở trong thành có một tửu lâu tên là Vọng Nguyệt Cư, chỉ trong vài tháng tổn thất nghiêm trọng, sớm đã thu không đủ chi.
Mà theo như con biết, mấy ngày trước bọn họ vì để mua viện trạch mới, đã tiêu hết tám chín phần mười ngân lượng trong nhà, đã khố rách áo ôm rồi.
Nếu như chúng ta tiếp tục hạ thức ăn trong tửu lâu xuống, khiến cho Vọng Nguyệt Cư của bọn họ không thể tiếp tục làm ăn, nhất định có thể đem cả Tần gia kéo xuống, sau đó từ từ giải quyết!”
Diệp Hằng nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Được, kế hay, không hổ là con trai ta! Nếu đã như vậy, chuyện bày giao cho con xử lý!”
“Nhi tử lĩnh mệnh.”