Hai người bước trên đường, Lam Ngưng Sương đột nhiên hỏi: “Nhiệm vụ của Trảm Yêu Ty chủ yếu là tiêu diệt yêu ma quỷ quái, bảo vệ vạn bách tính bình an, sao ta lại không biết bọn họ còn tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ nữa?”
“Cô có điều không biết, Tấn Dương Thành là một thành nhỏ, bổng lộc vương triều Đại Càn cho nơi này không tính là nhiều. Nếu như bọn họ không thể diệt trừ yêu ma quỷ quái, vậy thì không có thu nhập nào khác, có khả năng đến lúc lấy được tiền lương còn không đủ cho họ tu luyện.
Cũng vì thế, Ty Chính ở đây, chính là Thạch Tử Minh mà lần trước cô đã gặp qua cho phép thược hạ phía dưới tiếp nhận nhiệm vụ của những người bình thường, kiếm chút tiền bên ngoài, trợ cấp dùng riêng.” Tần Phong chậm rãi giải thích.
“Thì ra là vậy.” Lam Ngưng Sương gật đầu, nàng thân là kiếm thị của Liễu gia, trước nay chưa từng vì tiền bạc mà lo lắng, được dục và huyết khí đan cần cho tu luyện cũng rất đầy đủ, cho nên không biết đến những việc này.
Qua không bao lâu, hai người liền tới bên ngoài một đại viện có bốn lối vào, mà Trảm Yêu Ty của Tấn Dương Thành chính là ở nơi này.
Bên cạnh của của Trảm Yêu Ty dựng một tấm bảng gỗ bên trên được dán đầy giấy trắng, mà trên giấy trắng phần lớn đều viết về những nhiệm vụ của người thường và thù lao.
Trong số đó không thiếu những nội dung kỳ quái, chẳng hạn như giúp tìm Đại Hoàng trong nhà đã đi mất, hoặc là chồng của mình nửa đêm dạo thanh lâu, cầu đại nhân của Trảm Yêu Ty bắt lại, nếu như có thể cắt đứt chuyện này, thù lao gấp đôi...
Những loại chuyện như vậy, đâu đâu cũng vậy.
Có điều giống như Tần gia là một thế gia có tước vị, không cần ở đây phát nhiệm vụ, có thể trực tiếp đi vào tìm người.
Tần Phong đem theo Lam Ngưng Sương tiến vào trong trạch viện, ngoại trừ một số người đang tu luyện, hầu hết những người bên trong đều là vô công rồi nghề, không làm gì cả. Một nơi đồng không mông quạnh như Tấn Dương Thành, dường như đến yêu ma quỷ quái cũng lười quan tâm đến.
Quỷ tu lần trước, nếu như không phải vì muốn gϊếŧ mình, e rằng cũng không muốn đến nơi như thế này...
Tần Phong phát hiện trong phòng có một ông lão tóc hoa râm, ông ấy là người ghi chép chủ bạc ở đây. Nếu như muốn thuê người làm hộ vệ, hỏi ông ấy hiệu suất sẽ cao hơn.
“Đây không phải là Tần công tử sao, hôm nay khi trời còn chưa sáng ta còn nhìn thấy cha cậu nữa, sao vậy, đến tìm lão hủ là có chuyện gì?”
“Ta muốn đi muốn chuyến đến Rừng Hắc Vụ cách đây hai mươi dặm, cần thuê một hộ vệ.”
“Rừng Hắc Vụ?” Ông lão cả kinh, những người xung quanh gần đó nghe đến ba chữ này cũng quay đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Khó trách bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, Rừng Hắc Vụ không phải là một nơi tốt lành, nghe nói mỗi khi đến đêm muộn, trong ánh trăng chiếu xuống rừng Hắc Vụ, sẽ có sương mù đen bao phủ, cản trở tầm nhìn, cái tên Rừng Hắc Vụ cũng vì thế mà có.
Nhưng nếu như chỉ có như vậy cũng sẽ không khiến những người này vừa nghe thấy liền biến sắc.
Mấu chốt là trong Rừng Hắc Vụ có yêu thú không tầm thường!
Thường nghe nói khi thôn phu trong núi đi đốn củi, đi ngang qua bên ngoài Rừng Hắc Vụ thường có thể nghe được những tiếng gầm gào đáng sợ, mà mỗi khi đó cả núi rừng đều sẽ rung chuyển, chim thú đều sợ hãi chạy tán loạn.
Có thể náo ra động tĩnh to như vậy, không cần nghĩ cũng biết, yêu thú trong rừng đó thực lực đáng sợ đến mức nào.
Thậm chí có người suy đoán, yêu thú kia chỉ sợ là đã đạt đến bốn chuyển kiếp lực trở lên, thức tỉnh hai lần bản mệnh thần thông, nếu như ai đó vô tình vào trong rừng, gặp phải nó, chắc chắn cửu tử nhất sinh!
Theo thời gian, Rừng Hắc Vụ mặc nhận trở thành cấm địa của mọi người.
“Tần công tử à, đang yên đang lành cậu muốn đi đến nơi đó làm gì?”
Tần Phong cười trả lời: “Cũng không phải là đi sâu vào trong rừng, ta cũng không sẽ không chê mạng mình quá dài, lần này đi chẳng qua chỉ là muốn hái một chút trái cây bên ngoài Rừng Hắc Vụ mà thôi.
Ta biết như vậy vẫn có chút nguy hiểm, cho nên ta tình nguyện bỏ ra mười lượng bạc làm thù lao.”
Không sai, mục đích lần này của Tần Phong chính là hái một vị nguyên liệu then chốt cuối cùng cho món lẩu, một loại quả được gọi là chu hồng quả.
Trong 《Đại Càn bách thảo lục》 có ghi chép, bên ngoài Rừng Hắc Vụ có một loại quả màu đỏ hình ngón tay cái, sinh trưởng vào tháng 5, tháng 6, tàn vào cuối tháng 11, vị cay rất khó ăn, vì nó có màu đỏ rực nên được đặt tên là chu hồng quả.
Mà quả này chính là quả ớt rất quen thuộc ở đời trước!
Mười lượng bạc đã là nhiều rồi, phải biết một viên huyết khí đan mới có năm lượng bạc, Tần Phong vốn tưởng rằng dưới sức nặng của tiền thưởng phải có người dũng cảm, nhưng những người này dường như so với dự đoán ban đầu của hắn còn nhát gan hơn...
Ngay tại lúc mọi người đang liếc mắt nhìn nhau im lặng, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc: “Nhiệm vụ này, ta nhận.”
Tần Phong nhìn hướng âm thanh phát ra, không khỏi có chút kinh ngạc, vì người đến chính là Thương Phi Lan!
“Hôm qua vì sao không đến Thính Vũ Hiên.” Tần Phong còn chưa kịp đến chào hỏi, Thương Phi Lan liền lên tiếng phủ đầu trước, trong ngữ khí dường như có chút không hài lòng.
“Vừa mới thành thân, trong nhà có quá nhiều chuyện, cho nên mới không đến Thính Vũ Hiên.”
Thương Phi Lan nghe vậy trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn Lam Ngưng Sương, đánh giá từ trên xuống dưới, mày tú khẽ nhăn.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn đến phần ngực của đối phương, lông mày lại từ từ giãn ra. Một chút thay đổi nhỏ này lại khiến trong lòng Lam Ngưng Sương có chút khó chịu khó hiểu.
“Đây chính là nương tử của cậu?” Thương Phi Lan hỏi.
Tần Phong còn chưa kịp trả lời, Lam Ngưng Sương lập tức nói: “Ta là kiếm thị của tiểu thư, Lam Ngưng Sương, phụ trách bảo vệ an nguy của cô gia, cô là ai?”
“Trảm Yêu Ty Thương Phi Lan.” Ngữ điệu bình thản giống như mặt nước màu thu không chút gợn sóng.
Lam Ngưng Sương quay đầu nhìn Tần Phong, ánh mắt kia dường như đang dò hỏi quan hệ giữa hai người.
“Là bạn của ta.” Tần Phong thành thật trả lời.
Thương Phi Lan nghe vậy cũng nhìn về phía Tần Phong, đôi mắt màu lam nhạt phản chiều khuôn mặt cảu đối phương, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nhìn thấy Tần Phong trái tim nhỏ run rẩy khó hiểu, luôn cảm thấy bản thân nói sai...
“Đi thôi, nhân lúc thời gian còn sớm có lẽ có thể trở lại Tấn Dương Thành trước khi trời tối.” Thương Phi Lan xoay người rời đi.
Tần Phong lập tức theo sau, sóng bước cùng với người phía trước.
Lam Ngưng Sương nhìn thấy cảnh này, trầm ngân đi theo.
Ông lão đầu hoa râm còn đang tò mò, tại sao một người không nhận nhiệm vụ ngoài như Thương cô nương lại tiếp nhận loại nhiệm vụ này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu vang giòn lập tức làm ông giật mình.
Quay đầu nhìn, chính là Thạch Tử Minh tay bên một đĩa đậu phộng vừa ăn vừa uống rượu.
“Ty Chính đại nhân, ngài đến lúc nào vậy?”
“Kịch hay vừa bắt đầu, ta đã đến rồi, chỉ là không lộ đầu mà thôi.” trả lời một cách không rõ ràng.
“Kịch hay, kịch hay gì chứ?” ông lão không hiểu.
“Ha, thật không tinh mắt.” Thạch Tử Minh cũng không giải thích, cầm đĩa đậu phộng ung dung rời đi, chỉ để lại ông già tóc hoa râm với vẻ mặt nghi hoặc.
....
Một bên khác, Tần Dương Thành phủ Thành Chủ.
Một người vội vàng chạy vào trong phòng, báo cáo với Diệp Hằng: “Bẩm Thành Chủ dại nhân, đại thiếu gia Tần gia Tần Phong cách đây không lâu cùng với hai vị cô nương rời khỏi Tấn Dương Thành, hướng đến Rừng Hắc Vụ!”
Diệp Hằng nghe vậy hai mắt sáng lên, nơi như Rừng Hắc Vụ kia, có ai chết cũng không có gì là lạ...
“Ta còn đang lo lắng không có cơ hội bày tỏ lòng trung thành với Đường gia< tiểu tử này lại chủ động đưa đến tận cửa, Lạc Đình!”
“Có nhi tử.”
“Mau đem chuyện này báo với Vương đại nhân!”
Diệp Lạc Đình nghe vậy liền lập tức rời đi.
Diệp Hằng híp mắt cười lạnh nói: “Nếu như có thể âm thầm gϊếŧ chết tên tiểu tử kia, lấy đầu của hắn làm quà tặng cho Đường công tử, vậy ngày Diệp gia ta có thể tiến vào Tần Thiên Thành không còn xa nữa!”