Chương 26: Cứu Trường

Nét cuối cùng của đầu ngón tay rơi xuống, toàn bộ chữ vàng bài thơ phát ra ánh sáng vàng chói mắt, phóng thẳng lên trời xanh, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều trợn mắt thán phục khi trứng kiến một màn này.

Cũng cùng lúc này, thân bút sát tâm bút rung chuyển, những luồng khí trắng giống như những gợn sóng khuếch tán ra tứ phía.

Trên đầu bút bị nhiễm máu, một luồng khí huyết tuôn ra, giữa không trung hóa thành một thanh đao máu, chém thẳng về phía Đường Hiên.

Người sau thấy vậy, bị dọa đến mặt trắng bật, hắn vội vàng quay người muốn chạy trốn, thế nhưng tất cả đường tháo chạy đã bị kết giới của sát tâm bút phong tỏa.

Có điều chỉ trong nháy mắt, huyết đao trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, chém nát vấn tâm đài trông biển thức của hắn.

Đường Hiên đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết điên loạn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Thiếu chủ!” Thắng thua đã phân, vấn tâm đài đã vỡ nát, sát tâm bút rơi trên mặt đất, kết giới phòng hộ xung quanh cũng dần dần tan biến, Mạt lão vội vàng chạy đến bên Đường Hiên, mà lúc này hắn đã quỳ rạp xuống đất, ánh mắt vô thần, nhưng trong miệng không ngừng lặp lại: "Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn. . . "

“Lão nô lĩnh mệnh” Mạt lão ôm Đường Hiên rời khỏi đại sảnh, lệnh cho người phủ Thành chủ Tấn Dương Thành đưa hắn đi. Sau đó lại lập tức quay lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đang mặc hỉ bào cách đó không xa, quần áo quanh thân bay phất phới, sát khí đằng đằng, không khí dày đặc giống như vũng lầy.

Thấy vậy, Hình Thinh cùng Lam Ngưng Sương lập tức bảo hộ trước mặt Tần Phong, sắc mặt ngưng trọng.

Ngay cả người bị đánh bay là Tần An cũng rút thanh đao nhỏ hẹp đứng bên cạnh Tần Phong.

“Cuộc tỷ thí này vốn là do Đường Hiên khıêυ khí©h, hắn...” Lam Ngưng Sương lời còn chưa nói xong, đột nhiên lộ vẻ mặt nhất kinh, vội vàng giơ trường kiếm lên chắn ở trước mặt, Mạt lão đã xuất hiện trong gang tấc, chỉ thấy ngón tay hắn điểm nhẹ trên lưỡi kiếm.

Trọng lực truyền đến từ lưỡi kiếm trực tiếp đánh bay Lam Ngưng Sương, khi cô không dễ dàng gì mới giữ vững được thân thể, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào ra một vệt máu đỏ.

Hình Thịnh thấy vậy lập tức bảo vệ Tần Phong lùi lại, hét lên: “Dưới trăm con mắt đang theo dõi, ngươi vẫn muốn gϊếŧ cô gia của Liễu gia hay sao?”

Mạt lão lạnh lùng liếc nhìn, tùy ý phất tay áo một cái, phóng thích ra kính khí cường đại, không chỉ lật ngược Hình Thịnh, mà còn trực tiếp hất bay Tần An.

Bàn ghế bị lật tung, trong đại sảnh bình sứ cao hơn đầu người cũng bị Tần An đập vào làm cho nát tan tành.

“Hôm nay, trong Tần phủ, không ai có thể sống sót rời khỏi.” Lời vừa dứt, cửa lớn Tần phủ vậy mà còn “ầm” một tiếng đóng lại, mọi người nghe vậy sắc mặt đều vô cùng sợ hãi đến cực điểm. Bọn họ làm sao ngờ được bọn họ chẳng qua đến uống bữa rượu mừng lại đem tính mạng của mình treo lên như vậy?

Mạt lão đã điên mất rồi!

Hắn bước chậm từng bước đến trước mặt Tần Phong, hi vọng từ trong mắt của đối phương nhìn thấy sự sợ hãi, nhưng người sau lại phong khinh vân đạm.

“Tiểu oa tử tâm tính ngược lại không tồi, đối mặt với cái chết, vậy mà mặt không đổi sắc.”



“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, sao phải nhiều lời như vậy.” Tần Phong lạnh giọng nói.

“Vội vàng muốn chết như vậy? Không dễ vậy đâu, ngươi chém nát vấn tâm đài của thiếu chủ, phá đi căn cơ của người, ta sẽ không để ngươi chết sảng khoái như vậy đâu.

Ta muốn đem từng tấc xương cốt trên người ngươi nghiền nát, khiến ngươi trong lúc đấu tranh với thống khổ vẫn trơ mắt nhìn người thân bạn bè chết trước mắt mình, cuối cùng chính tay ta sẽ tiến người lên đường.”

Mạt lão từ từ giơ tay về phía Tần Phong, đột nhiên nghe ba đạo tiếng gió nổi lên.

Hình Thịnh tay nắm trường kích từ bên trái đâm tới, Lam Ngưng Sương tung người cùng kiếm khí từ không trung chém thẳng xuống, Tần An vung trường đao từ bên phải chém sang.

Ba người lộ ra tư thế sừng thú, hòng gϊếŧ Mạt lão một cách bất ngờ.

Nhưng đối diện với loại công kích như vậy, Mạt lão chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, ba người bọn họ đã bị đánh bay.

Đây là sự khác biệt của hai cảnh giới, mà không phải chỉ dựa vào chút số lượng là có thể bù đắp được...

“Không còn ai có thể cứu ngươi nữa rồi.” Mạt lão cười lạnh, da thịt trên mặt đều nhăn lại thành một khối, hắn vươn tay đang chuẩn bị bóp nát xương cốt của Tần Phong.

Bàn tay trái của Liễu Kiếm Ly được giấu dưới hồng y, năm ngón khẽ động, nhưng rất nhanh liền hạ xuống.

Chính vào lúc này, bên ngoài Tần phủ đột nhiên vang lên một giọng nói.

“Cừu hận gì, oán hận gì cứ phải giải quyết trong ngày tốt thành thân của người khác sao, rượu mừng miễn phí này xem ra mùi vị rất tệ.”

Thân thể Mạt lão dừng lại, tìm nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một góc của viện tửu, một thân hắc y, sau lưng đeo một hồ lô rượu lớn đang ngẩng đầu uống rượu, ánh mặt hơi hạ xuống, Thanh Ngọc Lệnh hai sao ở thắt lưng đối phương bắt mắt như vậy.

Cũng may hắn ra tay rồi... Tần Phong âm thầm thở phào một hơi, nếu như không phải trước đó nhìn thấy Thạch Tử Minh trong viện tử, hắn làm sao dám có chỗ dựa không lo sợ như vậy chứ?

Mạt lão không có phí lời, ngón tay búng một cái, một luồng kính khí giống như mũi tên sắc bén trực tiếp bắn về phía đối phương.

Nhưng Thạch Tử Minh dường như không chú ý đến nguy hiểm, vẫn như cũ không ngừng ở bên đó rót rượu cho mình. Chính vào lúc kính khí cách đầu hắn chỉ còn một tấc, cái bóng dưới chân hắn dột nhiên dựng đứng dậy giống như một bức tường ngăn chặn hoàn toàn kính khí của Mạt lão.

“Bách Quỷ cấp năm Quỷ Ảnh...” hai mắt Mạt lão híp lại, thần sắc ngưng trọng nói: “Lão thân là khách khanh của Đường gia ở Tần Thiên thành, phụng mệnh đến đây bảo vệ thiếu chủ, dám hỏi các hạ là ai?”

(*khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc)

Thạch Tử Minh gắp lên một miếng rau, lại uống thêm một ngụm rượu, chép miệng đáp: “Chỉ là Ty Chính Trảm Yêu Ty của Tần Dương Thành nhỏ bé mà thôi, tên không đáng nhắc đến.”

“Nếu đã là Ty Chính Trảm Yêu Ty, vậy chính là nghe lệnh Binh bộ, gia chủ nhà ta chính là Binh bộ thượng thư lang, vẫn mong các hạ tạo thuận lợi, đừng quản chuyện hôm nay



Có lẽ... các hạ trương lai có thể mượn chuyện này mà thăng quan tiến chức, bước vào Tần Thiên Thành không biết chừng.”

Tần Phong nghe vậy, tim nhất thời dâng lên cổ họng, hắn không chắc chắn Thạch Tử Minh sẽ vì lợi ích mà đứng về phe của đối phương hay không.

Mà vấn đề này, qua không bao lâu hắn liền có đáp án.

Thạch Tử Minh buông xuống cốc rượu, tùy ý nói: “Lão đầu tử, lời lúc nãy của ngươi có hai vấn đề.”

Mạt lão nghe vậy cau mày hỏi: “Hai vấn đề gì?”

“Thứ nhất, Trảm Yêu Ty vốn không lệ thuộc Binh bộ, cho dù Binh bộ ở một mức độ nhất định có thể điều phái Trảm Yêu Ty, vậy cũng chỉ là nghe điều không nghe tuyên, so với những lời ngươi nói nghe mệnh khác xa lắm.

Đối với bọn ta, nghe lệnh thực sự chỉ có 1 người, đó chính là Ty Mệnh tương ứng của một vùng.”

Đại Càn phân làm bốn vùng Đông Tây Nam Bắc, mà mỗi một vùng đều chọn ra một người có thực lực cường đại, thống lĩnh Trảm Yêu ty cả vùng, người đó là Ty Mệnh!

“Thứ hai, ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ đi Tần Thiên Thành gì đó, quy củ ở đó quá nhiều, câu lan với thanh lâu còn đắt như vậy, nơi nào có thể tự do tự tại được như ở đây.”

(các lâu: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)

Những lời này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, trong Đại Càn này bất luận là bách tính hay phú thương, quý tộc ai mà không phải vì ốn định cuộc sống mà liều mạng muốn vào ở trong Đế Đô. Người này ngược lại thì tốt rồi, một bộ khẩu khí chán ghét.

Khóe miệng Tần Phong giật giật, hắn luôn cảm thấy, nguyên nhân chân chính Thạch Tử Minh không muốn đi Đế chủ yếu là chê các lan và thanh lâu quá đắt...

Sắc mặt Mạt lão hoàn toàn trầm xuống: “Vậy ý của ngươi là... hôm nay muốn quản chuyện này?”

“Vậy thì sao?”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm trở lại.

Mạt lão nắm chặt tay dưới ống tay áo, hắn đánh giá đối phương, sắc mặt không ngừng biến đổi, nhưng chỉ sau mấy hơi thở, hắn cuối cùng buông lỏng tay, mạn bước đi về phía cửa Tần phủ.

Đi qua Thạch Tử Minh, Mạt lão liếc mắt nói: “Có dám tự báo gia môn.”

Thạch Tử Minh khinh thường cười: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Ty Chính Trảm Yêu Ty Tấn Dương Thành—— Vương Phú Quý!”

Tần Phong: “...”