Lúc này, mấy nha hoàn của Liễu gia tấp nập bước vào đại sảnh của Tần phủ, mà trong tay họ đều bê một bộ mũ đỏ, áo choàng đỏ, nhìn có vẻ như bởi vì không biết kích thước của tân lang cho nên chuẩn bị trước nhiều bộ.
Một nha hoàn tay không đi đến trước mặt Tần Phong, cúi người nhẹ giọng nói: “Tần công tử, làm phiền giơ tay lên.”
“Hả? ồ.” Tần Phong làm theo.
Chỉ thấy nha hoàn sau một hồi đo đạt, lấy được kích cỡ vừa vặn nhất, hai nha hoàn cùng phối hợp, một người cởϊ áσ ngoài của Tần Phong, một người giúp hắn mặc áo choàng đỏ, đội mũ.
Một thân áo tân lang này là do Dục Tú Phường ở Đế Đô làm, kiểu dáng tinh xảo quý phái, kết hợp với khuôn mặt tuấn lãng kia của tần Phong, quả thực càng bổ sung cho nhau.
Nhị nương thấy vậy, không kiềm được đỏ khóe mắt, nhi tử thành thân rồi, bà làm sao có thể không kích động.
Thành thân ở cổ đại, tân lang phải dìu tân nương qua cửa vào nhà, Tần Phong mặc áo tân lang xong, được nha hoàn dẫn đến cửa Tần phủ.
Nói đến, hắn còn không biết Liễu Kiếm Ly trong lời đồn có bộ dạng như thế nào.
Lam Ngưng Sương đi đến một bên chiếc kiệu lớn màu đỏ, nhẹ nhàng vén tấm màn đỏ rồi bước vào.
Qua không bao lâu, một nửa thân cô dâu lộ ra ngoài, đầu đội mũ phượng và khăn quàng vai, áo khoác ngoài là áo lụa đỏ thêu vàng của Dục Tú Phường, đám đông vây xem, có người kiễng chân muốn nhìn rõ dung mạo của tân nương, ngặt nỗi tân nương tay cầm quạt giấy tròn che đi khuôn mặt.
Quạt này tên là Khước Phiến, dùng để che đậy sự xấu hổ và xua đuổi tà khí, chỉ có tân lang mới có thể lấy ra.
Mọi người cảm thấy đáng tiếc, nhưng cảnh tiếp theo khiến đám đông trong chớp mắt đứng ngồi không yên.
Ai cũng không thể nghĩ đến, tân nương tử kia vậy mà đang ngồi trên xe lăn, được cô nương áo lam lúc trước chui vào trong kiệu đẩy ra ngoài!
“Là một người bại liệt...” cũng không biết là ai lên tiếng, những lời sỉ nhục người khác đó giống như bệnh dịch khuếch tán trong đám đông.
Tần Phong sớm đã dự liệu được cảnh này, nhưng không ngờ phản ứng lại kịch liệt như vậy.
Lam Ngưng Sương nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng sương, tay trái đỡ xe lăn, tay phải vung kiếm, một luồng kiếm khí màu lam trào ra, trên mặt đất còn lưu lại một vết kiếm bằng bàn tay.
Kiếm ý nhị cảnh, Trọng Nhạc... Tần Phong trầm tư.
Cảnh tượng xảy ra đột ngột này khiến mọi người sợ hãi im lặng, Hình Thịnh nhân cơ hội này dẫn đầu một nhóm người đẩy đám đông lùi lại hơn mười trượng.
Tần Phong thở ra một hơi, bước ra khỏi Tần phủ, muốn nắm tay tân nương dắt vào cửa, nhưng vào lúc này đột nhiên xảy ra biến cố!
Trong đám đông vốn đã im lặng, đột nhiên vang lên một tiếng nói âm trầm chói tai: “Làm sao? Tân nương là kẻ bại liệt, còn không cho người khác nói?”
“Cút ra!” theo một tiếng nói phẫn nộ, trong đám đông vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, một người đàn ông trung niên vạm vỡ với khuôn mặt dữ tợn đẩy đám đông ra, mở ra một con đường.
Phía sau hắn, một đám người theo sát, mà người vừa lên tiếng chính là nam tử áo trắng được đám người kia vây quanh ở giữa.
Chỉ thấy mặt hắn âm nhu, trên mặt còn treo một nụ cười khinh miệt, khiến người khác nhìn vào cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tần Phong thấy vậy, trong lòng trầm xuống, mặc dù hắn không biết nam tử áo trắng kia là ai, nhưng hắn nhận ra mấy người xung quanh.
Người đàn ông trung niên với nụ cười nịnh nọt trên mặt, là Thành chủ Tấn Dương Thành Diệp Hằng, nam tử trẻ tuổi bên cạnh hắn cũng cùng bộ dạng lấy lòng chính là con trai của hắn Diệp Lạc Đình, mà những người còn lại là tùy tùng trong phủ Thành Chủ.
Có thể khiến cho người phủ Thành Chủ của Tấn Dương Thành lấy lòng như vậy, không cần đoán cũng biết thân phận của nam tử áo trắng chắc chắn không đơn giản.
Lam Ngưng Sương thấy nam tử áo trắng lạnh giọng nói: “Đường Hiên, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Lời này sao lại xa cách như vậy, Liễu lão gia tử nói thế nào cũng là quần thần Phụ Quốc Công, thống soái Thần Hầu Quân, tôn nữ của ông ấy thành thân, tại sao lại không có người chứng kiến?
Cha ta Binh Bộ Thượng Thư Lang gần đây bận chiến sự, không có thời gian, vì vậy một nhi tử là ta tất nhiên phải thay ông ấy đến trước ủng hộ.”
Binh Bộ Thượng Thư Lang? Chẳng qua là nắm giữ quân vệ toàn quốc, quyền thần quản lý chiến sự, đến ngay cả Trảm Yêu Ty ở một trình độ nhất định cũng đều phải nghe lệnh, không ngờ, công tử áo trắng khiến người ta chán ghét này lại là con trai của loại người như vậy! Xem ra, đối phương hiển nhiên là nhắm vào Liễu gia mà đến, với lại người đến không có ý tốt... Hai mắt Tần Phong hơi híp lại.
Hình Thịnh một bước tiến lên phía trước, tay cầm cây trường kích ở trước mặt đám người: “Xin lỗi, Đường công tử, hôn lễ của hai nhà Liễu Tần lần này không có ý định mời người ngoài tới dự.”
Đường Hiên nghe vậy, cười nhạo một tiếng, sau đó giọng tức giận nói: “Vương Mãnh! Cha ta phái ngươi đi theo, ngươi bảo vệ ta như vậy sao? Loại chó nào cũng có thể sủa loạn trước mắt ta?”
Hình Thịnh sắc mặt khó coi, mà nam tử trung niên vạm vỡ kia không nói hai lời, giơ nắm đấm tay phải rống lên đánh tới!
Hình Thịnh cả kinh, giơ kích chặn trước thân, nắm đấm và kích giao phong, phát ra tiếng kim minh chói tai, Hình Thịnh cắn chặt hàm, cơ bắp trên hai cánh tay chuyển động, cố gắng hết sức ứng phó, nhưng ngay cả như vậy thân thể hắn không ngừng bị đẩy lui về sau.
“Chỉ là một con chó mà thôi, ngươi còn tốn nhiều thời gian như vậy?” Đường Hiên lại lên tiếng.
Vương Mãnh nghe thấy vậy, chân phải giẫm mạnh xuống đất, mọi người chỉ thấy mặt đất rung chuyển, mà thân hình của Hình Thịnh trong nháy mắt bị đánh bay hơn mười trượng. May mà hắn kịp thời cắm cây kích xuống mặt đất mới có thể giữ vững được thân hình, nhưng rõ ràng mọi người đều có thể nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt thanh trường kích kia vẫn còn có chút run rẩy.
Tần Phong không kìm được nhìn nam tử vạm vỡ, toát ra khí thế, đó là cảnh giới Thần Võ cấp sáu Tụ Lực, mới có thể triển khai thủ đoạn như vậy.
“Đường Hiên, ngươi làm như vậy, chính là muốn khơi dậy chiến tranh giữa hai nhà Liễu Đường sao?” lam Ngưng Sương tay phải nắm chặt thanh kiếm, lạnh giọng nói.
“Này, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không được nói bừa, ta chẳng qua là đến tham gia hôn lễ của đại tiểu thư Liễu gia, tiện thể tặng một phần tâm ý của ta.” Đường Hiên cười lạnh một tiếng, lớn giọng nói: “Còn không đem tùy lễ bản công tử chuẩn bị khiêng lên đây!”
Lời vừa dứt, chỉ thấy phía sau hàng người, mấy tên tùy tùng cường tráng khiêng một thi thể một con yêu thú ném mạnh xuống đất trước mặt mọi người, phát ra một âm thanh va chạm mặt đất lớn.
Tần Phong cúi đầu nhìn xuống, yêu thú này tên là Tòng Vân Báo, được biết đến với tốc độ tấn mãnh, nhưng Đường Hiên đem vật này đến là có ý gì?
Chỉ nghe Đường Hiên lại mở miệng: “Trên đường đến Tấn Dương Thành, ta đột nhiên nhìn thấy yêu thú này phi nhanh trong rừng nên lập tức cho người truy gϊếŧ.
Nghĩ đến Liễu tiểu thư nhà ta, trời đố kỵ anh tài, độ kiếp thất bại, nửa thân dưới mất đi tri giác, từ nay về sau không còn có thể đi lại được nữa, con yêu thú đáng chết này dựa vào cái gì có thể tư chi tản hoan, phi nhanh trong rừng.
Người đâu, đem tư chi của con yêu thú này chặt đứt cho bổn công tử, tặng cho Liễu tiểu thư làm tùy lễ!”
Trong lòng Tần Phong đột nhiên dâng lên một ngọn lửa, nói thế nào, Liễu Kiếm Ly cũng là người sắp trở thành nương tử của hắn, làm sao có thể để người khác sỉ nhục như vậy?!
“Hϊếp người quá đáng!” Lam Ngưng Sương không thể chịu đựng được nữa, giơ kiếm vung lên, một luồng kiếm khí màu lam chém ra, nhắm về phía Đường Hiên.
Nhìn thấy một màn này, Vương Mãnh thân hình vạm vỡ chặn trước kiếm khí, đưa hai tay về phía trước ngăn cẩn kiếm khí, sau đó chỉ thấy hai cánh tay hắn dùng lực kiếm khí cường đại kinh người như vậy vậy mà lại bị hắn cứng rắn xé nát!
“Ta đường đường là con trai của Binh Bộ Thượng Thư Lang, trước con mắt của bao người, người vậy mà muốn gϊếŧ ta, thật to gan!”
Đường Hiên đang định lợi dụng chuyện này, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói: “Đã sắp vào mùa đông rồi, cũng không biết là chó nhà ai không có mắt nhìn, chạy ra ngoài đường gặp ai là cắn, con mẹ nó thật là đen đủi.”