Chương 13: Thiên Cương Nguyên Trảm

Tần Phong dựa vào cột cửa bên cạnh, thở hổn hển, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Thất toán rồi, không ngờ thanh đao nhỏ này lại làm bằng viên thiết*, nhìn thì không lớn, thực tế lại nặng ít cũng phải trăm cân**!

(* viên thiết: thiên thạch có lẫn sắt; ** trăm cân của trung quốc bằng khoảng 50 cân)

Đều trách nhị đệ kia, vung vẩy một cách tùy ý, khiến ta có nhận thức sai lầm, làm sai lệch phán đoán của ta!

“Đại ca, huynh không sao chứ?”

Tần Phong ho khan một tiếng, vội vàng đem cánh tay phải đang run rẩy giấu sau lưng: “Ta có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là đêm qua thức khuya đọc sách quá mệt, nhất thời lực đạo không nắm chắc mà thôi.

Nhị đệ, lời nay của đệ là có ý gì? Đệ chắc không cho rằng ta đến một thanh đao cũng không cầm nổi chứ?”

Tần An cố nén ý cười, nhẹ nhàng nhấc tay phải lên, sau đó lại cầm lên thanh đao nhỏ: "Ta đương nhiên tin tưởng đại ca, nào, cho ta xem đao pháp đi.”

“Đệ cầm thanh đao xa ra một chút!” Tần Phong bị dọa một trận, vội lùi về phía sau.

Ý thức được bản thân thất thố, hắn lại giả vờ suy nghĩ cặn kẽ nói: “Vừa nãy ta chỉ cẩn thận suy nghĩ một chút thôi, đao pháp này vô cùng sâu xa huyền diệu, nếu như ta chỉ diễn tập, sợ là đệ không thể hiểu hết được tinh túy trong đó. Như vậy đi, ta đem chiêu thức đao pháp vẽ lên mặt đất, đệ theo đó luyện tập, nếu có chỗ nào không hiểu ta sẽ chỉ đệ.”

“Vậy thì làm phiền đại ca rồi.”

“Ừm” Tần Phong lướt nhìn qua đình viện một lượt, liếc thấy trên mặt đất có một cành cây, đang định ngồi xuống dùng tay phải nhặt lên, lại đột nhiên dừng lại, đổi thành tay trái.

Đáng chết, hôm qua lúc viết câu đối, tay phải không chịu được, không ngờ đến hôm nay vết thương này chồng thêm vết thương khác!

Tiểu hữu, là ta có lỗi với ngươi....

Tay trái nắm chặt cành cây, Tần Phong vốn tưởng rằng bản thân không thuận tay trái, tranh vẽ ra sẽ bị xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tay trái của mình cũng thành thạo như tay phải!

Chẳng lẽ đây cũng là thành quả mà Văn Thánh Đạo đem lại?

Qua không bao lâu, từng bức vẽ dáng người đang triển khai đao pháp hiện lên trên mặt đất. Nếu như có người đem những bức vẽ trong《Thiên Cương Nguyên Trảm》ra so sánh, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra cả hai có thể nói là giống hệt nhau.

“Nhị đệ, đây là những chiêu thức trong giai đoạn thứ nhất của đao pháp, đệ hãy học theo, khoa tay múa chân tùy ý.” Một người kiến thức uyên bác như Tần Phong hiểu,《Thiên Cương Nguyên Trảm》không phải tầm thường. Chiêu thức của nó mặc dù đơn giản, nhưng bên trong có nhiều cách thức chú trọng kỹ thuật phát lực. Cũng vì vậy, Tần Phong vốn không kỳ vọng đối phương trong thời gian ngắn có thể học được những chiêu thức này.



Tần An sững sờ nhìn những bức vẽ hình người đang triển khai đao pháp trên mặt đất, căn bản không nghe thấy lời này.

Tần Phong thấy vậy, cũng không quấy rầy, ước chừng khoảng nửa nén hương sau, Tần An mãi không động đậy cuối cùng cũng động thủ.

Chỉ thấy mắt hắn đột nhiên mở to, tay phải giơ thanh đao lên, sau đó bắt đầu thi triển đao pháp.

Âm thanh xé gió không ngừng bên tai, Tần An vung đao càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thuần thục. Khi vung đao đến lần thứ ba, chiêu thức của hắn đã không khác những gì được thể hiện trên bức vẽ.

Đây đáng chết mà, đúng là thiên phú khiến người ta ghen tỵ... Tần Phong lầm bầm.

“Phù~” Tần An thở sâu một hơi, buông thanh đao trong tay xuống, hai mắt phát sáng nói: “Đại ca, đao pháp này thật lợi hại, huynh học được ở đâu vậy?”

“Ha, đại ca ngươi trong đầu bao la vạn tượng, chỉ là một môn đao pháp mà thôi, không đáng nhắc tới. Đợi chút ta chỉ đệ bí quyết dẫn dắt kính khí giai đoạn thứ nhất của đao pháp, đệ thử vận động kính khí trong cơ thể rồi vung đao một lần nữa.”

“Được!”

Tần Phong đem những nội dung ghi nhớ trong đầu nói ra một lần, Tần An nghe xong trầm mặc rất lâu mới bắt đầu vung đao lần nữa.

Rõ ràng bề ngoài chiêu thức nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng khi vung đao đồng thời dẫn động kính khí trong người, cần tiêu hao sức lực nhiều hơn so với trước, Tần An chẳng qua mới thi triển đao pháp một lần đã liền thở dốc, mồ hôi như mưa.

Thấy đối phương sắp thu đao, Tần Phong tìm một cục đá to bằng bàn tay trong sân, ném về phía đối phương cách xa ba trượng.

“Nhị đệ, đao pháp này tên là 《Thiên Cương Nguyên Trảm》, chú trọng tứ trọng kính, đệ hãy thử xem, từ khoảng cách ba trượng có thể chém nát cục đá này hay không. Nếu như có thể nghĩa là đệ đã thành công bước vào nhất trọng kính.

“Được!” Tần An đáp lại, sau đó hai tay nắm chặt chuôi đao, hô to một tiếng, một đao chém ra, như trong dự liệu, cục đá không bị chém nát, chỉ lưu lại vết đao mờ mờ trên mặt đất.

Xem ra, vẫn còn cách xa lắm....

Nghĩ lại cũng phải, nếu như có thể dễ dàng bước vào nhất trọng kính, vậy môn đao pháp này cũng thật quá không đáng tiền rồi.

“Nhị đệ, đệ cũng không cần nản lòng, chiêu thức võ thuật coi trọng trăm hay không bằng tay quen, luyện nhiều một chút, nhất định có thể tiến bộ.”

Tần An nhìn đao nhỏ trong tay, chau mày nói: “Đại ca, đệ không phải là nản lòng, chỉ là khi thi triển đao pháp này có chút lực không từ tâm, giống như dẫn dắt kính khí xảy ra vấn đề.”

Nghe vậy, Tần Phong trầm ngâm trong chốc lát, bí quyết dẫn dắt kính khí không phải thứ chỉ cần đọc một lần là có thể thấu hiểu.

Những danh sư kia sở dĩ có thể xuất cao đồ là vì họ có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân chỉ ra thiếu sót của người khác, và hướng dẫn họ đi đúng hướng.



Nhưng vấn đề là, trong cơ thể ta vốn không có kính khí, cho dù kính khí của nhị đệ dẫn dắt xảy ra vấn đề, ta cũng hết cách...

Chính lúc này, Tần Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên.

“Nếu như ta nhớ không nhầm, lúc trước khi xem thân thể của nhị đệ, ta đã từng thấy trên bắp thịt của hắn có vô số đường gân vàng nhỏ.

Kết hợp với miêu tả về Thần Võ Đạo cấp tám Luyện Khí, Cấp bảy Liễm Tức, những đường gân vàng nhỏ kia chắc hẳn là kính khí nhưng tụ thành!

Nếu là vậy...”

Tần Phong nảy ra một ý, lập tức nói: "Nhị đệ, đệ hãy dẫn động kính khí, thi triển 《Thiên Cương Nguyên Trảm》 một lần nữa!"

“Được.” Tần An không nói hai lời, trực tiếp vung thanh đao trong tay.

Cùng lúc đó, Tần Phong tập trung tinh lực vào hai mắt, tia kim quang trong con ngươi lóe lên, vạn vật lại biến hóa lần nữa.

Lúc này, máu thịt, xương cốt, hơi thở trong thân thể Tần An biến động, toàn bộ đều nhìn qua không sót chỗ nào.

Đặc biệt là đường gân vàng trong bắp thịt của đối phương nhìn thoáng qua cực kỳ rõ ràng.

Tần Phong cẩn thận nhìn chằm chằm nhị đệ đang luyện đao, chiêu thức đã qua một nửa, đường gân vàng lưu động không xảy ra vấn đề gì, cho đến...

“Dừng lại!”

“Sao vậy?” Tần An dựng đao xuống đất, quay đầu nhìn sang.

“Vừa nãy khi đệ vung đao, có phải cảm thấy kính khí lưu dộng đặc biệt không thuận.”

“Quả thực là có cảm giác này, đại ca làm sao huynh biết?” Tần An vẻ mặt tò mò.

Bởi vì ta có một đôi mắt thấu thị nhãn.... “Ta tất nhiên là có cách của mình, vấn đề dẫn dắt kính khí của đệ chính là ở chiêu thức vừa nãy.”

Tuy nói vậy, nhưng làm thế nào có thể sửa được chỗ sai đó, hướng dẫn hắn dẫn dắt kính khí cho đúng?

Lúc này, Tần Phong nhớ đến tuyệt học Văn Thánh hôm qua- Hạo Thiên Kính, nếu như văn khí có thể dẫn dắt ra bên ngoài, vậy có phải ta có thể đưa văn khí vào trong cơ thể của nhị đệ, sau đó tiến hành chỉ dẫn kính khí của đệ ấy?