Chương 6: Bảo Điển

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức khẩn trương, lại ngẩng đầu nhìn về chỗ cổng vòm, nói thầm: Chắc không phải đầu người hay là thi thể chứ?

Chần chờ một chút, hắn đánh bạo, dùng tay đào xuống.

Lại đào mấy tầng đất, thình lình xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ.

Mặt ngoài hộp gỗ kia đen như mực, dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, nhìn qua âm khí thâm trầm, giống như một chiếc quan tài nhỏ.

Gió hồ lạnh thấu xương, ánh trăng thanh lãnh.

Lạc Thanh Chu nhìn hộp gỗ trong hố, cảm thấy ớn lạnh trước nay chưa từng có.

Lại ngẩng đầu nhìn cổng vòm cách đó không xa.

Sau đó hắn hít sâu một hơi.

Đánh bạo, đưa tay mở ra.

Trong hộp gỗ không có đầu người, cũng không có thứ gì đáng sợ, chỉ có một quyển sách trang bìa ố vàng.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa tay mở sách ra.

Lập tức con ngươi co rụt lại!.

Bìa quyển sách kia xuất hiện mấy chữ to: «Quỳ Hoa Bảo Điển »!

- Muốn luyện công này, trước phải tự cung...

Trong đầu của hắn trong nháy mắt xuất hiện mấy chữ lớn này.

Không đúng!

Hắn lại đưa xát vào nhìn kỹ thêm chút, chữ đầu tiên trên sách lại không phải chữ “Quỳ”, mà là chữ “Cúc”!.

Cúc Hoa Bảo Điển?

Khóe miệng hắn co quắp mấy lần.

Tu luyện «Quỳ Hoa Bảo Điển » thì phải cắt mất tiểu đệ đệ, chẳng lẽ tu luyện «Cúc Hoa Bảo Điển » này, cần phải cắt hoa cúc phía sau?.

Cái này cũng quá dữ đi!.



Không biết cắt trĩ có tính hay không...

Nhưng mà sách này cũng không nhất định là tu luyện bí tịch, nói không chừng là một tập thơ “Dưới rào hái hoa cúc” hoặc là một loại sách xưa nào đó.

Mượn ánh sáng của tuyết, Lạc Thanh Chu không kịp chờ đợi lật trang bìa quyển sách ra.

Trang thứ nhất viết mấy hàng chữ nhỏ ngay ngắn: Cả đời tâm huyết của ta đến cuối cùng tạo ra ba kiện công pháp, một là tâm pháp «Cúc Hoa Hàm Bao» luyện nội công, hai là luyện thể chi thuật «Cúc Hoa Nghênh Sương», ba là quyền pháp «Cúc Hoa Nộ Phóng»...

Kí tên: Cúc Hoa đạo nhân.

- Thật đúng là tu luyện bí tịch.

Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút kích động, lại ngẩng đầu nhìn chỗ cổng vòm một chút, liền trốn trong khóm hoa rậm rạp, tiếp tục lật sách.

Quyển sách không phải quá dày, nhưng không ngờ được bên trong lại ghi chép ba bộ công pháp.

Mỗi trang đều có bức hoạ đơn giản và chữ viết giảng giải.

Mấy bức hoạ đó tuy chỉ là phác họa vài nét, lại sinh động như thật, đơn giản rõ ràng.

Đồng thời, có vài trang chuyên vẽ ra từng huyệt khiếu trong cơ thể người, có cả những huyệt ẩn, còn có vài trang vẽ cơ bắp xương cốt da người vân vân.

Lạc Thanh Chu qua loa đại khái, lật từng trang từng trang.

Không biết là cỗ thân thể này lúc đầu giấu diếm, hay là hắn đem đến, vậy mà hắn hiện tại lại có năng lực xem qua là không quên.

Chỉ cần đọc thầm trong lòng một lần, tất cả chữ viết đều sẽ ghi nhớ trong lòng; chỉ cần dùng mắt nhìn một lần, tất cả bức hoạ đều như khắc sâu trong đầu.

Cho nên hắn lật xem rất nhanh.

Thời gian khoảng một chén trà, hắn lật hết tất cả các trang sách.

Ngẩng đầu nhìn chỗ cổng vòm một chút, hắn lại nhanh chóng đem quyển sách bỏ vào hộp gỗ.

Sau đó lấp lại.

Làm xong tất cả, hắn liền rời khỏi chỗ này, đi về tiểu viện.

Tiểu Điệp đã trở về, đang nằm trên giường trong phòng nhỏ giúp hắn sưởi ấm chăn mền, thấy hắn vào nhà, vội vàng nói:



- Công tử, bên ngoài lạnh như vậy, nhanh lên đây đi, trong chăn rất ấm áp.

Hai chủ tớ thường xuyên cùng nhau ngồi ở trên giường nói chuyện sưởi ấm lẫn nhau, cũng không có kiêng kỵ gì cả.

Tiểu Điệp lúc đầu là nha hoàn thông phòng của hắn.

Nhưng mà Lạc Thanh Chu đêm nay có tâm sự, cũng không có lập tức lên giường, nhìn nàng nói:

- Ngươi đắp chăn trước đi, ta đi ra cửa ngồi một lát, suy nghĩ một chút chuyện.

Bên chậu than ở cửa.

Thanh gỗ đều bị đốt thành than, đỏ rực, thích hợp sưởi ấm nhất.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống băng ghế nhỏ cạnh cửa, mắt nhắm lại, trong đầu nhớ lại một lần bức hoạ và chữ viết vừa xem.

Quả nhiên đều khắc sâu trong đầu.

Nhớ lại một lần, càng thêm khắc sâu rõ ràng hơn.

Trên sách ghi chép, luyện thể nhất định phải tu luyện nội công tâm pháp trước, luyện thể trước phải luyện da.

Không có nội công lưu chuyển trong cơ thể, lúc luyện da có thể sẽ tạo thành thương tích, mà lại không đạt được hiệu quả gì.

Lạc Thanh Chu đầu tiên âm thầm đọc đi đọc lại, vừa đọc vừa tìm hiểu bộ nội công tâm pháp « Cúc Hoa Hàm Bao ».

Nhắm mắt, nhìn vào bên trong.

Tưởng tượng mình hóa thành một sợi khí, đi vào lòng đất, một màu đen kịt.

Sau đó cuộn thành một đoàn, giống như hạt giống, chôn vào trong đất.

Đỉnh đầu phơi gió phơi nắng, mưa rơi sấm chớp, bốn phía côn trùng bò qua, đàn giun đào đất.

Gió xuyên thấu qua khe hở mặt đất, thổi qua bên cạnh.

Mưa ầm ầm không dứt, toàn thân ướt sủng.

Cứ lặp đi lặp lại.

Qua một ngày, ánh nắng tươi sáng, hắn bắt đầu mọc rễ nảy mầm.