Nàng đột nhiên lập tức nhớ ra gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương:
- Công tử, người sẽ mang theo nô tỳ cùng nhau ra ngoài ở sao?
Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước chậu than, nhìn khúc củi bốc lên ngọn lửa, gật đầu nói:
- Đương nhiên sẽ mang ngươi theo.
Không biết nha đầu này đến lúc biết cái gọi là “hắn đi ra ngoài ở” thật ra là đến ở rể nhà người ta, đi làm trâu làm ngựa cho đại tiểu thư đần độn nhà người ta, thì tâm tình sẽ như thế nào.
Haz, cực khổ thật.
Hơn nữa trước đó nghe được tiếng lòng Nhị phu nhân là làm sao nghe được? lúc sau thế nào lại không nghe được nữa?
Hắn cẩn thận hồi tưởng đến cảnh tượng lúc nãy.
- Công tử thật tốt, sau này nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc công tử thật tốt, hầu hạ phu nhân thật tốt, nô tỳ biết làm rất nhiều việc đó, giặt y phục xếp chăn, bưng trà đổ nước, bóp lưng chải đầu...
Mặt Tiểu Điệp tràn đầy vui vẻ, ánh mắt hưng phấn mà nhìn hắn.
Có thể thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, đối với tiểu nha đầu này mà nói, hẳn là cũng xem như trốn thoát khỏi hang cọp.
Lạc Thanh Chu ngừng thở, nhìn kỹ cặp mắt đen nhánh linh động của nàng, đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói:
- Nô tỳ sẽ thị tẩm cho công tử nữa... Đêm nay phải làm ấm chăn cho công tử, không thể lười, còn thị tẩm cho công tử nữa? Dù sao trước đó phu nhân cũng từng nói, nô tỳ là nha đầu thông phòng của công tử. Công tử lớn như vậy, còn chưa có chạm qua nữ hài tử đến lúc thành thân động phòng, sẽ làm trò cười. Lúc trước Tôn bà bà mua ta trở về, đều dạy những thứ này, may mắn ta không có bị Nhị công tử khi dễ, hừ, mới không thèm hắn đâu, vẫn là công tử nhà ta tốt nhất...
Tiểu nha đầu này trong lòng líu lo không ngừng, cũng không dừng được.
Lạc Thanh Chu đang muốn tiếp tục nghe, đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến từng trận đau nhói, giống như kim đâm, lập tức tỉnh ngộ.
Loại nghe lén tiếng lòng người khác này có thể sẽ tiêu hao tinh thần cực lớn.
Hắn lập tức ngừng lại, ánh mắt rời khỏi mặt tiểu nha đầu, nhìn tuyết đang rơi trong viện.
Sắc trời dần tối.
Trong phòng không có ánh sáng, không có ngọn nến, cũng không có phương thức giải trí khác, cho nên ban đêm sau khi cơm nước xong đều sẽ lên giường nằm sớm.
Dù sao trong chăn cũng ấm áp một chút.
- Công tử, ta đi bưng cơm cho người.
Hai chủ tớ một ngày hai bữa cơm, đều là lấy ở chỗ bếp ăn cho nha hoàn người hầu.
Lạc Thanh Chu tìm kiếm trong trí nhớ, cũng không có lần nào được ngồi ăn cùng vị phụ thân và Đại phu nhân kia.
Thật ra đừng nói là hắn, ngay cả vị Nhị phu nhân kia cũng không có tư cách.
Rất nhanh Tiểu Điệp bưng đồ ăn tới.
Cơm tối rất đơn giản.
Hai màn thầu, một dĩa dưa muối, chỉ thế thôi.
Nhưng mà đối với rất nhiều bách tính bên ngoài mà nói, có bột trắng ăn đã là rất tốt.
Ăn cơm xong, Tiểu Điệp bưng chén dĩa trở về.
Lạc Thanh Chu không muốn sớm như vậy đã vào nhà nằm, đi ra tiểu viện, đón gió tuyết, thân thể co rúm đi dạo khắp nơi.
Cổ hương cổ sắc mỹ cảnh, còn chưa kịp ngắm.
Đi ra cổng vòm, xuyên qua hành lang, lại lộn vòng vào một vườn hoa.
Ra vườn hoa, ánh sáng chiếu rõ xuống một hồ nước nhỏ.
Trong hồ sương mù mờ mịt, mông lung, giữa mùa đông khắc nghiệt này mà vẫn chưa kết băng, bên trong lại nở rất nhiều hoa sen màu hồng.
Lạc Thanh Chu vừa đến gần liền cảm thấy một cỗ khí nóng và hương hoa đập vào mặt.
Nước trong hồ này lại là nước ấm.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một người vội vàng đi tới, giống như không nhìn thấy hắn, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ khẩn trương.
Nhìn cách hắn ăn mặc, hẳn là hạ nhân trong phủ.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm mắt hắn, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn nói:
- Gốc cây liễu thứ ba, gốc cây liễu thứ ba.
Trong lòng vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Đợi lúc gần tới chỗ hắn, người kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, lập tức giật nảy mình, kinh hoảng nhìn hắn vài lần rồi vội vàng rời khỏi.
- Gốc cây liễu thứ ba?
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng hắn vội vàng biến mất sau cổng vòm, trên mặt lộ ra một vòng nghi hoặc.
Lập tức, ánh mắt của hắn nhìn về phía ven hồ cách đó không xa.
Nơi đó quả nhiên mọc lên một hàng cây dương liễu.
Lúc này.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng lờ mờ.
Nhưng mà dưới nền tuyết trắng, mắt thường có thể nhìn thấy một vài thứ.
Do dự một chút, hắn đi về phía hàng dương liễu kia.
Tìm được gốc cây liễu thứ ba.
Hắn cũng không sốt ruột, lại đứng ở ven hồ một lúc lâu, thấy chỗ cổng vòm không có người mới đi vào, chui vào gốc cây, bắt đầu cẩn thận quan sát gốc cây liễu thứ ba này.
Cành cây cũng không khác thường.
Hắn vừa nhìn về phía mặt đất, đưa tay giật giật cỏ khô trên đất, nhẹ nhàng kéo đám cỏ khô kia ra, còn kéo theo một ít đất lên.
Quả nhiên, phía dưới có chôn đồ.