Công cụ thôi mà.
Mẹ nó thật coi lão tử là kẻ ngu sao?
Nhị phu nhân Dương thị gương mặt lập tức tươi cười đi đến trước mặt hắn nói:
- Thanh Chu, chuyện tốt! Chuyện tốt! Ngày mai lão gia liền đi Tần gia cầu hôn cho ngươi, đoán chừng không cần mấy ngày là ngươi được cưới đại tiểu thư Tần gia. Tần gia giống Lạc gia chúng ta, đều có tước vị thế tập võng thế (*), chờ ngươi đến bên kia ở rể, thì chính là cô gia Tần gia, muốn cái gì có cái đó.
[*Tước vị truyền đời]
- Ở rể?
Lạc Thanh Chu mặc dù đã sớm chuẩn bị, vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày lại.
Làm công cụ lấy nương tử ngu ngốc còn chưa tính, lại còn phải đi ở rể?
Ở niên đại này, ở rể đối với bất kỳ người nam tử nào đều tuyệt đối là việc mất hết mặt mũi, không có chút tôn nghiêm nào.
Quả nhiên, người nhà này không thể phân cho hắn dù chỉ là một chút gia sản nào.
Cứ như vậy, thật có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Đưa hắn qua ở rể, không chỉ tránh sau này ở nhà phải chia gia sản cho hắn, còn có thể khiến Nhị công tử Lạc Ngọc tránh được việc hôn nhân bị phụ thân sắp đặt này.
Cao!
Biện pháp này, là vị phụ thân dối trá lãnh huyết này của hắn nghĩ ra, hay là vị Đại phu nhân bụng dạ cực sâu hận không thể khiến hắn sớm biến mất kia nghĩ ra?
Hay là...
Hắn nhìn về phía vị Nhị phu nhân rất có tư sắc trước mặt này.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được trong lòng vị Nhị phu nhân này đang nói:
- Tiện nhân kia quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, hèn hạ vô sỉ, khó trách lúc trước mắt cũng không nháy, cùng nhị nhi tử của bà ta độc chết mẫu thân của tên tiểu tử này, sau này ta và tiểu lâu cần cẩn thận hơn mới được. Tiểu tử này cũng đáng thương, mẫu thân chết, lại suýt chút nữa bị hại chết, bây giờ lại phải bị trục xuất ra khỏi phủ đi thành thân với một kẻ ngu, cả đời này coi như xong, haz...
Con ngươi Lạc Thanh Chu co rụt lại.
Hắn có thể nghe được trong lòng Nhị phu nhân này đang nghĩ gì!
Ra khỏi khách sảnh.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, tuyết vẫn lớn như cũ.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến vừa rồi nghe được tiếng lòng, tâm sự nặng nề.
Mẫu thân của hắn quả nhiên là bị Đại phu nhân hại chết, hung thủ còn có nhị nhi tử Lạc Ngọc của bà ta.
Mà bọn họ còn xuống tay với hắn.
Đã chiếm cứ cỗ thân thể này, dung hợp cơ thể và ký ức của đối phương, vậy thì thù này, đương nhiên chính là của hắn.
Nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, báo thù vẫn là chuyện xa vời.
Về phần hôn sự này...
Làm tiểu bạch kiểm ăn bám, nằm ngửa chờ chết, không phải chuyện kiếp trước hắn tha thiết mơ ước tới sao?
Huống chi, hắn căn bản không phản kháng được.
Dựa vào thân phận và thực lực của hắn bây giờ, đừng nói phản kháng, chính là chỉ giãy dụa một chút, hắn cũng không có tư cách đó.
Nếu hắn dám miệng cứng một chút thôi thì cái vị phụ thân kia rất có thể sẽ một bàn tay chụp chết hắn.
Ở thời đại này, làm trái lời trưởng bối, chính là tội đại bất kính.
Ngỗ nghịch phụ thân, thì dù có bị đánh chết cũng đáng đời.
Còn về chạy trốn, vậy thì càng đừng nên suy nghĩ tới.
Trừ phi chán sống.
Ở cái Thành này, Lạc gia mặc dù không phải một tay che trời, nhưng thế lực cường đại, chí ít có thể xếp vào ba hàng đầu.
Mà hắn lại là một thư sinh yếu đuối, còn có thể chạy trốn chỗ nào ?
Chạy ra khỏi thành?
Dựa theo trí nhớ, ngoài thành là rừng hắc mộc có yêu thú ẩn hiện.
Cho nên, hắn không có đường nào để trốn.
Bây giờ hắn chỉ có một con đường có thể đi.
Trước thuận theo, thành thành thật thật ở rể Tần phủ, sau đó tính tiếp.
Sớm một chút rời khỏi nơi này, cũng coi như rời khỏi hang cọp.
Nếu như hắn còn dám ăn vạ không đi, vị Đại phu nhân tâm ngoan thủ lạt kia tuyệt đối sẽ lần nữa hạ độc thủ với hắn.
Còn về chuyện ở rể, chỉ có thể đến lúc đó đi một bước tính một bước.
Chí ít ở rể tạm thời còn có thể giữ được mạng nhỏ.
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Chỉ có còn sống, mới có hi vọng.
- Công tử, Lão Gia và Đại phu nhân nói gì với người sao? Là muốn cho người kết hôn sao?
Trên đường trở về, Tiểu Điệp không kịp chờ đợi hỏi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua gương mặt non nớt mà tràn đầy hưng phấn của nàng, không đành lòng khiến nàng khổ sở, gật đầu nói:
- Ừm, kết hôn.
- Oa, quá tốt rồi! Công tử, là tiểu thư nhà nào vậy?
Tiểu Điệp vui mừng nhảy cẫng lên.
Lạc Thanh Chu cười đắng chát một tiếng, nói:
- Tần gia.
Trong lòng nói: một kẻ ngốc, không biết có thường chảy nước miếng, có đại tiểu tiện bậy hay không.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu viện rách nát.
Tiểu Điệp vô cùng vui vẻ và kích động, đi bên cạnh hắn ríu ra ríu rít nói không ngừng, trên mặt tràn đầy ước mơ miêu tả cuộc sống tốt đẹp sau này.