Chương 36: Dừng Tay

Nhưng sau khi bà ta ra lệnh, những hộ vệ tay cầm đao kiếm trong đình viện không ai dám động.

Ngay cả cao thủ như Uông hộ viện đều bị một kiếm đâm xuyên qua yết hầu, bọn họ sao dám đi lên chịu chết?

Vương thị thấy vậy, càng cảm thấy mất mặt, càng phẫn nộ quát:

- Vương Thành đâu? Còn không mau bắt tiểu tiện nhân tâm ngoan thủ lạt này cho ta!

Vương Thành là biểu huynh bà con xa của bà ta, là Nhị quản gia Thành Quốc phủ.

Đồng thời, hắn còn là một võ giả.

Tu vi hiện tại đã là cảnh giới võ sư, một quyền có thể đánh chết một đầu voi, toàn thân da thịt rèn luyện như sắt thép, đao kiếm bình thường rất khó bị thương.

Nghe tiếng kêu, Vương Thành đứng trước mấy nha hoàn, khom người cúi đầu, cũng không lập tức ra, mà nhìn về phía nam nhân sắc mặt thâm trầm trong phòng.

Lạc Diên Niên ngồi ở đó, nhìn thi thể ở cửa ra vào, không nói một lời.

Ánh mắt Vương Thành lấp lóe, lúc này mới bước ra, cẩm bào trên thân đột nhiên không gió mà bay, ống tay áo phồng lên, đi về phía thiếu nữ xinh đẹp lạnh như băng kia, trầm giọng nói:

- Cô nương vô cớ gϊếŧ người ở Thành Quốc phủ, cũng nên bàn giao một chút.

Nhưng thiếu nữ vẫn đứng ở đó, không nói lời nào, cũng không hề động, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn.

Trong phòng Vương thị đợi không kịp, quát chói tai:

- Nói mấy câu vô dụng với tiểu tiện nhân kia làm gì, bắt ả lại!

- Bạch!

Vương Thành bước ra một bước, trong nháy mắt đến trước mặt thiếu nữ lạnh lùng kia, lập tức một trảo duỗi ra, không chỉ có nhanh như thiểm điện, mà lại lực như thiên quân, trực tiếp muốn khóa chặt cổ thiếu nữ kia!

- Dừng tay!

Đúng lúc này, trong phòng Lạc Diên Niên đột nhiên lên tiếng quát chói tai.

Vương Thành thiết trảo vừa tới trước mặt thiếu nữ lạnh lùng kia, khoảng cách đến cổ nàng còn chưa đầy nửa tấc (5cm), đột nhiên ngừng lại, không nhúc nhích.

Hắn bất động tại chỗ, trong mắt tàn khốc đột nhiên biến thành ngạc nhiên.

Lập tức lại từ ngạc nhiên, biến thành sợ hãi!

Lúc này đám người thấy rõ, chỗ cổ họng của hắn có một thanh kiếm chỉa vào!



Đồng thời, mũi kiếm sắc bén kia đã đâm vào cổ họng hắn một phần!

Chỉ kém một tấc nữa là xuyên qua cổ họng!

Máu tươi tràn ra theo mũi kiếm, chảy vào y phục chỗ cổ, hơi lạnh.

Trên mặt hắn không có cảm giác co quắp, toàn thân trong nháy mắt như rớt vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

Hắn không dám động.

Một cử động cũng không dám.

Cũng không phải là chủ tử nói câu “dừng tay” kia khiến hắn dừng.

Mà là mũi kiếm đâm vào cổ này, khiến cho hắn không dám động.

Đương nhiên.

Hắn cũng biết, chủ tử phát ra câu “dừng tay” kia , cũng không phải là nói với hắn.

Mà cho đến lúc này.

Tất cả mọi người mới hiểu được, chủ tử Thành Quốc phủ phát ra câu “dừng tay” kia là đang cứu mệnh Vương quản gia.

Kiếm kia chỉ cần khẽ động nhẹ, vị Vương quản gia này sẽ mất mạng như vị Uông hộ viện nằm trên đất kia, xuyên cổ mà chết!

Chỉ là đám người này làm sao cũng nghĩ không thông.

Mũi kiếm này làm sao đột nhiên đâm vào cổ vị Vương quản gia này?

Bọn họ căn bản không có nhìn thấy thiếu nữ cầm kiếm kia động thủ.

Đương nhiên.

Lạc Thanh Chu dù đứng gần, cũng không thấy rõ.

Hắn chỉ thấy Vương quản gia đột nhiên tới gần thiếu nữ, sau đó lại đột nhiên đứng yên trước người thiếu nữ này, không nhúc nhích.

Chờ hắn thấy rõ cổ họng Vương quản gia ghim cây kiếm, trong lỗ tai mới nghe tiếng rút kiếm rất nhỏ.

Lúc này hắn mới chính thức hiểu rõ cái từ kia, nhanh như thiểm điện!



Kiếm tới trước, âm đến sau!

Giờ khắc này.

Toàn bộ Thành Quốc phủ hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên mặt Vương thị phẫn nộ hung dữ rốt cục rút đi, trở nên tái nhợt.

Ánh mắt của bà ta, nhìn về phía phu quân nhà mình.

Tựa hồ muốn tìm xin giúp đỡ, lại tựa hồ muốn tìm kiếm an ủi.

Lạc Diên Niên sắc mặt âm trầm nhìn thiếu nữ lạnh lùng kia, ánh mắt lấp lóe.

Trầm ngâm nửa ngày, chỉ là khoát tay áo, trầm giọng nói:

- Các ngươi đi đi.

- Lão gia!

Sắc mặt Vương thị trắng bệch, giọng nói phát run.

Lạc Diên Niên cũng không liếc nhìn bà một cái, mà là nhìn về phía con của mình, sau đó, theo ánh mắt hắn, nhìn về phía thân ảnh nghiêng nước nghiêng thành kia.

Từ khi thân ảnh đó bước vào phủ, từ đầu đến cuối, ánh mắt Lạc Ngọc đều chưa hề rời khỏi nàng.

- Thiền Thiền, đi, Lạc Lão Gia không lưu chúng ta ăn cơm, vẫn là về nhà ăn đi.

Trong nội viện yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói thanh thúy như chim sơn ca.

Không khí khẩn trương ngưng trọng, lập tức thả lỏng một chút.

- Tranh.

Bảo kiếm trở vào bao, vẫn không có người thấy rõ.

Thiếu nữ kia vẫn là gương mặt xinh đẹp như tuyết, trong vắt lạnh lẽo, khiến người sợ hãi.

Mà Vương Thành đứng trước nàng, cuống quít thu tay lại, hốt hoảng thối lui, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt sợ hãi và mê mang như sống sót sau tai nạn.

Lạc Thanh Chu nắm tay tiểu thư Tần gia, đi ra ngoài.

Bách Linh và Hạ Thiền, một trái một phải theo sau lưng.