Bất tri bất giác, trời chiều đã lặng yên khuất sau núi.
Màn đêm buông xuống.
Che mất cảnh đẹp, trời tối lại.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, trở về tiểu viện.
Thấy Tiểu Điệp đang vội vàng ở hoa viên.
Tiểu Điệp vội vàng nói:
- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ tới, đang chờ người trong phòng.
Lạc Thanh Chu mắt sáng lên, hỏi:
- Chỉ một mình nàng?
Tiểu Điệp nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, tăng tốc, về tới tiểu viện.
Ánh trăng dâng lên đầu cành.
Dưới ánh trăng soi rọi, Bách Linh mặc một thân váy màu hồng, thanh tú động lòng người đứng trước cửa sổ tân phòng, cười mỉm mà nhìn hắn.
- Cô gia đã trở về.
Nàng thản nhiên cười chào hỏi.
Dưới ánh trăng hai lúm đồng tiền tự nhiên, như bông hoa ướt sương ở góc tường, xinh đẹp đáng yêu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, vào phòng.
Bách Linh xoay người lại, có chút áy náy nói:
- Cô gia, không cần chờ tiểu thư, tiểu thư đêm nay sẽ không về. Tiểu thư có chỗ ở riêng, cũng sẽ không ở cùng cô gia. Nhưng mà. Mỗi tháng cô gia có một cơ hội cùng phòng với tiểu thư.
Lạc Thanh Chu trên đường trở về, thật ra đã đoán được một chút, nhưng bây giờ nghe được nàng chính miệng ra, vẫn có chút mất mát.
- Tại sao?
Yên lặng một lát, hắn hỏi.
Bách Linh nhún nhún vai, không có trả lời.
Trong phòng rơi vào yên lặng.
Một lúc lâu sau.
Hắn nói khẽ:
- Được, ta đã biết.
Hắn không tiếp tục hỏi nhiều.
Lúc đầu ở rể Tần phủ, hắn đã chuẩn bị chịu nhục nhã.
Như vậy, đã tốt hơn dự liệu của hắn.
Hắn không nên yêu cầu xa vời quá nhiều.
Đối phương là người như thiên tiên, làm sao mỗi ngày cùng loại thân phận như hắn cùng giường chung gối, sinh sống dưới một mái nhà chứ?
Hắn hẳn nên tự biết.
Bách Linh rất áy náy nói:
- Cô gia, đừng trách tiểu thư, tiểu thư thân thể không tốt lắm, quen ở một mình, cũng không phải có ý kiến gì với cô gia.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, rất bình tĩnh mà nói:
- Vậy ngươi chăm sóc nàng cho tốt.
Bách Linh ánh mắt lấp lóe, nhìn chằm chằm mặt hắn một lát, đột nhiên cười nói:
- Đúng rồi cô gia, nếu như người thực sự không nhịn được, có thể để Tiểu Điệp thị tẩm. Chắc tiểu thư biết, cũng sẽ không trách tội.
Vừa nghe lời này, Tiểu Điệp bên cạnh lập tức xấu hổ cúi đầu.
Lạc Thanh Chu yên lặng, không nói gì.
Bách Linh nhìn thoáng qua vải trải giường đỏ tươi hôm qua mới trải, khẽ mỉm cười nói:
- Cô gia, nghỉ ngơi sớm một chút. Hảo hảo ở nơi này đọc sách, có gì cần, để Tiểu Điệp đi tìm ta. Phải rồi, hai ngày này tạm thời đừng ra ngoài, chờ ngày kia gặp mặt tiểu thư mới có thể ra ngoài, đây là quy củ.
Nói xong, nàng liền cáo lui, ra ngoài.
Tiểu Điệp đi theo ra ngoài, thấy nàng ra tiểu viện, đang muốn đóng cửa, Bách Linh đột nhiên lại quay đầu nhìn nàng cười nói:
- Tiểu Điệp, hầu hạ cô gia cho tốt, cô gia thể cốt yếu, nhớ kỹ phải tiết chế.
Nói xong, liền rời khỏi.
Thân ảnh xinh đẹp kia rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Tiểu Điệp ở cửa ra vào run một hồi, đỏ mặt đóng cửa, vào phòng.
Trong phòng đốt ngọn đèn.
Lạc Thanh Chu đang ngồi bên bệ cửa sổ, nhờ ánh trăng và ánh đèn mờ nhạt, nghiêm túc xem sách.
Tiểu Điệp đứng ở cửa gian phòng, do dự một chút, thấp giọng mở miệng nói:
- Công tử, đừng khổ sở, nô tỳ sẽ bồi người.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, không nhịn được cười một tiếng:
- Ta khổ sở cái gì? Trước đó không phải đã sớm nghĩ tới tình trạng này sao? Như vậy cũng tốt, ta có thể chuyên tâm đọc sách.
Tiểu Điệp giật giật bờ môi, tựa hồ còn muốn an ủi một chút.
Lạc Thanh Chu phân phó nói:
- Đi lấy chút nước ấm ta muốn tắm rửa.
Hôm nay tu luyện một ngày.
Cơ thể nhơ nhớp, có chút khó chịu.
Nhưng thân thể và tinh thần, hoàn toàn cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Lúc này hắn quyết định kiên trì luyện công tâm pháp, mỗi ngày đều tu luyện một lần.
Trong viện có hai cây đại thụ.
Ngày mai có thể dùng va chạm, rèn luyện da thịt.
Một tháng một lần cũng tốt.
Miễn cho hắn chìm đắm trong nữ sắc, tiêu ma ý chí.
Thế giới quá loạn, lòng người quá phức tạp, nương tử lại quá đẹp, hắn không thể không cố gắng.
Lạc Thanh Chu ổn định lại tâm thần, tiếp tục đọc sách.
Ánh trăng như nước, đêm tối yên tĩnh.
Tiểu Điệp lấy nước ấm vào, Lạc Thanh Chu để sách xuống, giúp nàng đem vào phòng tắm, đặt ở sau bình phong.
Sau đó dùng chậu bưng nước nóng tới, rót vào thùng tắm.
Lạc Thanh Chu cởi y phục, ngồi vào thùng tắm, Tiểu Điệp lấy khăn mặt, giúp hắn kỳ cọ sau lưng.
Sương mù mờ mịt, mông lung.
Gương mặt tiểu nha đầu không biết bị khí nóng hừng, hay là nghĩ tới chuyện gì thẹn thùng, đỏ bừng, xinh đẹp mê người.
Lạc Thanh Chu ngâm mình trong nước nóng hương khí mùi thơm ngào ngạt, hưởng thụ tay nhỏ mềm mại của tiểu nha đầu hầu hạ, nhắm mắt lại nghĩ đến bức hoạ trên công pháp bí tịch, bất tri bất giác, lại có một cỗ khí lưu từ phần bụng dâng lên, bắt đầu chậm rãi đi khắp trong cơ thể.
- Công tử, công tử.
Giọng Tiểu Điệp đột nhiên vang lên bên tai hắn.