Chương 22: Không Hiểu Chuyện

Lúc đi xuống bậc thang, hắn quay đầu nhìn Lạc Thanh Chu một chút, ôn nhu nói:

- Thanh Chu, ba ngày sau mang theo đệ phụ (em dâu) về gặp mặt, nhớ kỹ. Ngươi là huynh đệ của ta, bất kể có phải ở rể hay không, đó là mãi mãi.

Lạc Thanh Chu lại nghe được lời trong lòng của hắn:

- Tiểu tử này vẫn còn có chút giá trị, Tần Xuyên gần đây tiến bộ rất nhanh, không biết đang tu luyện công pháp gì, hi vọng tiểu tử này đến lúc đó cho ta một chút tin tức.

Đám người Lạc gia cáo từ rời khỏi.

Không còn người nào liếc hắn một cái.

Lạc Thanh Chu lẻ loi trơ trọi đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng bọn hắn lạnh lùng rời khỏi, trong mắt đã không có phẫn nộ, cũng không có ủy khuất.

Chỉ là kiến nghị.

Long Hổ học viện sao?

Lạc Ngọc khảo thí, mình chẳng lẽ không khảo thí được?

Đến lúc đó mình muốn làm chính là trước mặt mọi người của Lạc gia, để cái vị Lạc gia Nhị công tử cao cao tại thượng được kỳ vọng cao này sắp thành lại bại!

- Thanh Chu.

Tần Xuyên đi tới, vỗ vỗ vai hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa:

- Không cần khổ sở, đã đến Tần gia, ngươi chính là người Tần gia ta. Đối xử muội muội ta cho tốt, ngươi đối với nàng tốt, chúng ta tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với ngươi. Không nên cảm thấy mình ở rể liền kém một bậc, ở chỗ này, ngươi giống như ta, đều là Tần gia công tử. Ai nếu dám khi dễ ngươi, cứ tới tìm ta.

Lạc Thanh Chu nhìn mắt hắn, cũng không nghe được lời trong lòng của hắn.

- Đa tạ Nhị công tử.

Hắn có chút cúi đầu.

Tần Xuyên nhướng mày, nói:

- Gọi ta nhị ca là được, cái gì Nhị công tử. Ngươi đã thành hôn với Kiêm Gia, chính là muội phu của ta, ở trước mặt ta làm gì lạnh nhạt câu nệ như thế.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Nhị ca.

Tần Xuyên cười lại vỗ vỗ vai, nói:

- Tốt, đi ăn cơm đi, nghe nói bữa trưa ngươi còn chưa có ăn cơm. Chờ thêm mấy ngày nữa ta có thời gian, đi tìm ngươi, dạy ngươi một bộ quyền pháp, mỗi ngày đánh mấy bộ, có thể cường thân kiện thể. Ngươi thân thể này quá yếu, không mạnh mẽ chút, sau này làm sao bảo hộ Kiêm Gia chúng ta?

- Đa tạ nhị ca.

Lạc Thanh Chu lần nữa cúi đầu.



Quyền pháp sao?

Hắn thích!

Đến lúc đó nếu có cơ hội, hắn còn có thể hỏi một chút liên quan tới vấn đề tu luyện.

Hi vọng vị Nhị công tử Tần gia này không phải như Lạc Ngọc kia, khẩu thị tâm phi, dối trá xấu bụng.

Tất cả mọi người Tần gia trở lại trong phủ, ai đi đường nấy.

Lạc Thanh Chu được Thu nhi dẫn đi ăn chút đồ ăn.

Sau đó tâm tình chờ mong thấp thỏm, đi đến tân phòng.

Ngoài Tân phòng, đèn màu treo trên cao.

Một thiếu nữ váy áo màu hồng xinh đẹp, trấn giữ ở cửa ra vào, cười mỉm mà nhìn hắn nói:

- Cô gia, canh giờ còn chưa tới, đợi thêm một canh giờ.

Lạc Thanh Chu đành phải đứng ngoài cửa, hỏi:

- Còn có quy củ này?

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền tự nhiên:

- Đương nhiên là có, giờ lành đến, mới có thể động phòng chứ.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

Ánh trăng lên cao giữa không trung.

Áng sáng ảm đạm, thanh lãnh như tuyết.

Lúc này, một tiểu nha hoàn vội vàng đi tới, đưa cho Bách Linh một chồng giấy tuyên, thấp giọng nói:

- Bách Linh tỷ, Nhị tiểu thư đưa.

Bách Linh mắt sáng lên, cười mở giấy tuyên ra, nhìn một lần, cười nói:

- Cô gia, Nhị tiểu thư ra mấy câu đối, nếu người đối được, có thể vào sớm nửa canh giờ. Nếu đối không được, vậy tối nay cũng chỉ có thể ở ngoài chịu đông lạnh.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vậy ta thử một chút.

Bách Linh cười một tiếng, nhìn chữ viết trên giấy, âm thanh giòn vang đọc:



- Hợp hoan thụ đôi chim loan múa hát.

Lạc Thanh Chu nghe xong, thầm nghĩ: Cái này đơn giản.

Không cần nghĩ ngợi, liền ra câu đối, nói:

- Cành lệ chi đôi tuấn điểu hoan ca.

Bách Linh quay đầu nói với tiểu nha hoàn kia:

- Nhớ kỹ, chờ một lúc hồi bẩm Nhị tiểu thư, xem cô gia đối có được hay không.

Tiểu nha hoàn gật đầu, yên lặng ghi ở trong lòng.

Bách Linh lại thì thầm:

- Thiên động tuyết băng phòng xuân ấm áp.

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, đối nói:

- Trăng tròn hoa nở cá nước tình thâm.

Bách Linh cười nói:

- Nghe không tệ nha.

Lập tức lại nhìn chữ trên giấy thì thầm:

- Bạn lữ trăm năm không hai lòng.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ, không khỏi nở nụ cười.

Bách Linh thấy hắn cười, có chút kỳ quái nói:

- Cô gia đang cười cái gì đâu? Vế trên này ra có vấn đề sao?

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Vế trên ra ngược lại là không có vấn đề, chỉ là Nhị tiểu thư tựa hồ muốn nói ngươi không hiểu chuyện.

- Ồ?

Bách Linh nghe vậy, càng thêm hiếu kì:

- Sao lại vậy?

Lạc Thanh Chu cười giải thích:

- Câu đối này có từ xa xưa, cũng không phải là Nhị tiểu thư nghĩ ra. Vế dưới là “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng”, Nhị tiểu thư ra vế trên, không phải chính là đang thúc giục ta vào động phòng, đừng để đại tiểu thư nhà ngươi đợi lâu sao? Thế nhưng ngươi lại ngăn ở cửa làm khó ta, ngươi nói ngươi có phải hay không không hiểu chuyện?