Nhưng trời sắp tối rồi, hắn không dám ở lâu.
Nhanh chóng kỳ cọ toàn thân trên dưới một lần lại một lần, rửa sạch sẽ hết dơ bẩn rồi lập tức lên bờ, mặc y phục, trở về tiểu viện.
Toàn thân ấm áp dễ chịu.
Tiểu Điệp đã sớm bưng cơm tối về, chờ đợi ở cửa.
Nhìn thấy hắn vội vàng nói:
- Công tử, người lại một mình đi bờ hồ rồi? Nô tỳ đã trở về lâu rồi, nhanh đi ăn cơm thôi, đồ ăn đều sắp nguội rồi.
- Lần sau không cần chờ ta, ngươi ăn trước đi.
Lạc Thanh Chu vào tiểu viện, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Ròng rã một ngày tu luyện cường độ cao, đồ ăn trong bụng sớm đã tiêu hóa sạch sẽ, buổi chiều bụng đã bắt đầu kêu vang.
Xem ra sau này phải kiếm thêm chút thịt ăn.
Quyển bí tịch kia có ghi rõ, người tu luyện mỗi ngày phải ăn đủ nhiều thịt, như vậy mới có khí lực kiên trì tu luyện, mới có thể càng gia tăng nhanh khí huyết và tăng cường thể chất.
Màng da biến chất, cũng không thể không ngừng bổ sung năng lượng.
Bây giờ vẫn tốt, luyện da yêu cầu không phải quá cao.
Đợi đến luyện thịt luyện cốt, yêu cầu mỗi ngày số lượng thịt ăn vào phải nhiều hơn, thậm chí còn ghi rõ tốt nhất ăn thịt mãnh thú, thậm chí là ăn thịt yêu thú, hiệu quả mới tăng gấp rưỡi.
Nhưng bây giờ còn không phải lúc quan tâm chuyện này.
Trước tiên hắn luyện màng da đến cực hạn, lại tính tiếp.
Nếu như ngay cả cửa luyện da này hắn cũng không qua được, tu luyện phía sau cũng không cần tiếp tục nữa.
- Công tử không ăn, nô tỳ mới không thể ăn đâu.
Tiểu Điệp theo tới, sửng sốt một chút, mở to mắt nhìn chằm chằm tóc hắn, nghi ngờ hỏi:
- Công tử, tóc của người sao lại ướt? tắm rồi sao?
Lạc Thanh Chu cảm thấy không cần thiết lừa nàng:
- Trước đó tắm trong hồ.
Tiểu Điệp lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nói:
- Hồ. Trong hồ? Công tử một mình chạy tới trong hồ đi tắm rửa? Ai nha, nghe Thu nhi tỷ tỷ nói, nước trong hồ kia thật sâu, công tử nếu, nếu xảy ra chuyện, nô tỳ làm sao bây giờ?
Tiểu nha đầu bị hù không nhẹ, giọng nói đều run rẩy.
Trong ấn tượng của nàng, công tử nhu nhu nhược nhược, căn bản chưa từng xuống nước, xuống nước không cẩn thận sẽ bị chết đuối.
Lạc Thanh Chu cười an ủi:
- Không có chuyện gì, ta biết bơi, mà ta tắm ở gần bờ hồ, không phải quá sâu.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Tiểu Điệp, nước hồ kia giống như suối nước nóng, tắm rửa ngâm trong đó rất thoải mái, đến lúc đó ngươi cũng có thể đi ra đó tắm rửa.
Tiểu Điệp nghe xong, cuống quýt lắc đầu:
- Công tử, người ta mới không muốn đâu, nơi đó… nơi đó sẽ có người nhìn thấy..
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Nơi đó có rất ít người qua lại, mà chúng ta có thể đợi trời tối lại đi tắm, toàn là sương mù, không ai nhìn thấy đâu.
Tiểu Điệp hơi há miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ biến đỏ, len lén liếc hắn, không nói tiếp nữa.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, nghe được trong lòng nàng nói:
- Ta. Chúng ta, công tử nói chúng ta, công tử là muốn cùng người ta, cùng người ta cùng nhau tắm sao? Xấu hổ quá, mỗi đêm đều có thể sao?
Lạc Thanh Chu:..
Đúng vào lúc này, cửa ra vào đột nhiên truyền đến giọng ngọt ngào thánh thót của Bách Linh:
- Cô gia, có ở nhà không?
Tiểu Điệp giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy tới mở cửa.
Lạc Thanh Chu mắt sáng lên, buông bát đũa xuống, nhìn về phía cửa ra vào, nhịp tim bất giác đập nhanh, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới hai đêm ân ái triền miên kia.
Cửa sân mở ra.
Bách Linh một thân váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người đi vào:
- Cô gia còn đang ăn cơm sao, hôm nay đọc sách rất vất vả sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua con ngươi thanh tịnh sáng rỡ kia, và gương mặt treo hai lúm đồng tiền ngọt ngào tự nhiên kia, ánh mắt lại dời xuống, nhanh chóng ngắm một chút eo thon và tư thái thướt tha kia.
Đương nhiên, còn có bộ ngực cao vυ"t.
Nhưng cái gì cũng không nhìn ra.
- Bách Linh cô nương muộn như vậy đến có chuyện gì không?
Nơi khác không dám nhìn nhiều, hắn nhìn về phía thiếu nữ bờ môi ngọt ngào gương mặt phấn nộn, nghĩ đến đêm đó hôn nhau.
Bách Linh chớp chớp mắt, đứng vững trước người hắn, hai con ngươi lóe lên nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười:
- Cô gia vừa rồi đang trộm xem ngực ta sao?
Lạc Thanh Chu:..
Tiểu Điệp bên cạnh mở to hai mắt.
Trong tiểu viện lập tức an tĩnh lại.
Sau một lúc lâu.
Bách Linh “Phốc phốc” lcười một tiếng, mắt ngọc mày ngài nói:
- Cô gia, ta nói giỡn thôi. Ta tối nay tới là muốn nói với cô gia một tiếng, ngày mai thời tiết tốt, Nhị tiểu thư muốn đi Thưởng Nguyệt lâu. Cô gia từ khi vào phủ cũng còn chưa từng gặp qua Nhị tiểu thư, ngày mai muốn đi gặp một lần hay không?
Lạc Thanh Chu giật mình, do dự một chút, nói:
- Hay là không gặp đi, ngày mai ta còn muốn ở nhà đọc sách.
Hắn phải nắm chắc thời gian tu luyện.
Nghe nói vị Nhị tiểu thư kia yếu đuối nhiều bệnh, bình thường vẫn luôn ở trong phòng không ra, ngày mai ra, khẳng định còn muốn đi khắp nơi du ngoạn một phen.
Thời gian của hắn cũng không thể lãng phí như vậy.