Trong đại sảnh rất yên tĩnh.
Toàn bộ Tần phủ cũng rất yên tĩnh.
Bà mối nói chờ một lát, hiển nhiên cũng không phải thật sự là một lát, cũng không nói chờ đến lúc nào, cũng có thể là thử kiên nhẫn vị tân lang quan này.
Thẳng đến buổi trưa.
Bà mối nhìn phía ngoài gào to một tiếng:
- Mời tân nương tử vào sảnh.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài.
Ánh mắt Lạc Ngọc cũng nhìn ra phía ngoài.
Chậu than bị thu hồi.
Thảm đỏ trải xong, bọn nha hoàn vung cánh hoa.
Một đoàn người vây quanh tân nương tử mặc hỉ bào đỏ chót, đầu đội khăn trùm màu đỏ, khoan thai mà tới.
Lạc Thanh Chu có chút thất vọng.
Khăn trùm tân nương quá lớn, bao bọc chặt chẽ, không chỉ không nhìn thấy nửa điểm dung mạo tân nương tử, ngay cả một chút da thịt của tân nương tử cũng không nhìn thấy.
Ngay cả hai tay tân nương tử và dáng người, cũng bị ống tay áo rộng thùng thình và hỉ bào che khuất.
Nhưng có thể đại khái nhìn ra không mập, mà lại cao gầy.
Khiến hai mắt mọi người tỏa sáng chính là, thiếu nữ áo trắng đỡ tân nương tử kia, dáng người yểu điệu, vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt mỉm cười đầy ngọt ngào, nhìn có chút linh động đáng yêu.
Tân nương tử đứng ở bên cạnh Lạc Thanh Chu.
Bà mối giọng the thé nói:
- Tân lang quan, còn thất thần làm gì? Dắt tay tân nương tử đi, nên bái thiên địa!.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, đưa tay thò vào tay áo rộng thùng thình kia của tân nương tử, tìm một chút, chạm vào tay nhỏ có chút lạnh lẽo.
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt, mềm mại không xương, kiều nhuyễn trơn mềm, lại làm cho lòng hắn rung động.
Đôi tay mềm đẹp như vậy sẽ là một xấu nữ sao?
Trong lòng hắn có chút chờ mong đêm động phòng hoa chúc.
- Dẫn tân nương tử đi về phía trước..
Bà mối ở bên cạnh chỉ dẫn.
Lạc Thanh Chu nắm tay tân nương của mình, từng bước một đi thẳng về phía trước.
Lạnh quá!.
Tay tân nương tử thật sự rất lạnh.
Trong lòng bàn tay Lạc Thanh Chu giống như cầm một khối hàn băng, lạnh đến da hắn đau nhức.
Hẳn là tân nương tử vừa rồi còn chơi ở ngoài tuyết?
Đồ ngốc mà, có thể thông cảm.
Nhưng một bàn tay đẹp như vậy, cho dù là kẻ ngốc, cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận được.
Dù sao còn có thể ăn bám.
- Dừng lại, nhất bái thiên địa!
Bà mối hô ngừng, đưa tay chỉ hướng ngoài.
Lạc Thanh Chu biết, cúi đầu, cho dù trong lòng hắn suy nghĩ thế nào, ở cái thế giới này, hắn thật sự thành thân, thật sự có nương tử.
Mặc dù trong lòng có chút không cam lòng, ngay cả bộ dạng tân nương tử cũng không biết, nhưng lúc này không cách nào thay đổi.
Lạy đi.
Còn sống quan trọng hơn.
Lạc Thanh Chu dẫn tân nương tử, lạy xuống.
Cùng lúc đó.
Ở lối rẽ bên ngoài cách Tần phủ không xa, có một nam tử mặc áo trắng, trẻ tuổi, khí chất bất phàm, ánh mắt phức tạp nhìn cửa chính Tần phủ giăng đèn kết hoa.
Một lão giả lưng gù đứng bên cạnh, nhìn hắn cung kính nói:
- Công tử, bây giờ còn kịp..
Nam tử áo trắng kia nghe vậy, bật cười lớn:
- Nếu ta muốn đoạt, đã sớm đoạt. Tính nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, ta cần gì phải tự chuốc nhục nhã. Nàng tình nguyện sa ngã nơi thế tục, cũng không muốn theo ta, vậy thì tùy nàng đi thôi..
Lập tức lại nói:
- Hỏi thăm rõ ràng chưa?
Lão giả lưng gù cúi đầu nói:
- Đích thật là một thư sinh yếu đuối, không có chút cơ sở tu luyện nào, bên người cũng không có người tu luyện. Mà lại xuất sinh hèn mọn, mẫu thân sinh ra ở sơn thôn, năm đó bị Lạc Diên Niên đi ngang qua cường bạo mới mang thai sinh ra hắn....
- Cũng là người đáng thương..
Nam tử áo trắng than nhẹ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười quái dị:
- Nàng gả cho người như vậy, rất tốt..
Lão giả lưng gù lập tức nói:
- Nàng đây là gieo gió gặt bão. Công tử yên tâm, gả cho người như vậy, nàng sẽ không còn ngày nổi danh..
Không có được liền hủy diệt.
Đóa hoa dù có trong trắng cao quý đến đâu nếu rơi vào vũng bùn, kết cuộc cũng chỉ có thể hương tiêu ngọc nát toàn thân ô uế.
Lão giả hiểu rõ công tử nhà mình vô cùng, trong lòng hắn giờ phút này chắc đang tràn đầy kɧoáı ©ảʍ trả thù.
- Đi thôi, cũng nên kết thúc....
Thân ảnh nam tử áo trắng bắt đầu mơ hồ.
Trong khoảnh khắc.
Hai người cũng biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, giống như chưa hề xuất hiện qua.
Mà lúc này.
Trong đại sảnh Tần phủ, bà mối đang gân cổ lên hô hào một câu cuối cùng:
- Đưa vào động phòng....
Tần phủ rất lớn.
Hành lang cửu khúc, giả sơn nước chảy.
Đình đài lầu các, cần cái gì có cái đó.
Lạc Thanh Chu nắm tay tân nương tử vừa bái đường xong, theo mấy nha hoàn bà mối chen chúc đi đại khái hơn mười phút thì tới trước cửa tân phòng.
Thiếu nữ linh động xinh đẹp kia tiến lên đẩy cửa phòng ra, lại giang hai cánh tay cười mỉm ở cửa ra vào, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền tự nhiên nói:
- Cô gia, bây giờ người còn không thể đi vào, phải đợi đến trời tối..