Chương 87

Sùng Đức hoàng đế dùng mấy đứa nhỏ của Ôn Lương kiếm lời được một khoản lớn, vì thế quyết định sẽ ban tên cho tam bào thai, chuyện này không chỉ mình Ôn Lương nổi bão, mà lão Trấn Quốc Công vẫn luôn chờ ôm tôn tử cũng bùng nổ.

Sau khi nghe nói Như Thúy phát động, lão Trấn Quốc Công vẫn luôn đứng ngồi không yên, phải biết rằng đây là tôn tử đầu tiên của ông nha, ngay cả thứ tôn cũng chưa có, là tôn tử chân chính duy nhất.

Nói đến Trấn Quốc Công cũng rất bi ai, đã một đống tuổi, nhưng vẫn chưa được ôm cháu trai, mặc dù trong tộc vẫn có, nhưng lại không phải của ông. Tuy rằng Đại nhi tử và Tứ nhi tử đều đã thành thân, nhưng Đại nhi tử chỉ có bốn đứa con gái, trong đó ba đứa là do Tần thị sinh ra còn một đứa là thứ nữ, chỗ Tứ nhi tử thì Lưu thị đã vào cửa được ba năm, nhưng vẫn không có tin tức truyền đến, thông phòng thị thϊếp cũng không có động tĩnh, kết quả chỉ có đứa con dâu thứ ba mà ông không hài lòng nhất lại đột nhiên cho ông một kinh hỉ lớn, vốn là không sinh được, nhưng mang thai một cái lại tận hai đứa, hơn nữa còn nghe nói bên trong ít nhất có một đứa là bé trai, làm sao ông không cao hứng cho được?

Trong lòng Trấn Quốc Công cũng có chút hối hận, nếu sớm biết con dâu thứ ba có thể sinh, lúc trước ông đã không nên vì lời của thái y mà cưỡng cầu con trai hưu thê nạp thϊếp, bây giờ khiến ông xấu hổ không thôi, không biết làm thế nào để đối mặt với nàng, cũng sợ sau này cháu trai lớn lên sẽ oán giận người làm gia gia này.

Từ khi Trấn Quốc Công nghe Như Thúy phát động vẫn luôn lo lắng không yên, sau khi hạ triều liền trực tiếp ở nhà chờ tin tức. Thật ra ông vốn muốn đến Ôn phủ chờ, nhưng nữ nhân sinh con mà ông là một đại nam nhân đi cũng không hiểu, hơn nữa không chừng con dâu thứ ba còn oán hận ông chuyện năm ngoái, sợ mình đến khiến bọn họ không vui, chỉ có thể ủy khuất mà ở nhà.

Sau giờ ngọ không lâu, người hầu được phái đi Ôn phủ rốt cuộc đã trở lại.

Trấn Quốc Công không đợi người hầu quỳ xuống thỉnh an, đã túm lấy hắn vội vàng hỏi: “Thế nào? Có bình an không? Con trai hay con gái?”

Mặt người hầu kia đầy ý mừng, cười nói: “Lão gia đại hỉ, tam Thiếu phu nhân sinh hai được tiểu thiếu gia và một tiểu thư, mẫu tử bốn người đều bình an.”

“A……” Đây tuyệt đối là chuyện vui ngoài ý muốn, khó tránh khỏi Trấn Quốc Công có chút phản ứng không kịp, hỏi: “Không phải nói chỉ có hai đứa thôi sao?”

“Lão gia, Tam Thiếu phu nhân mang tam thai, là hai công tử và một tiểu thư.”

Lúc Trấn Quốc Công phản ứng lại được, vui mừng khôn xiết, nói chuyện cũng không được lưu loát, quản gia đứng một bên cười nói: “Chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia! Lão gia, có phải nên đi treo cung tên và vải điều đỏ lên hay không?”

“Đúng đúng đúng, mau treo cung tên với vải điều đỏ lên đi…… Không được, ta muốn tự mình đi treo lên.” Nói xong, vô cùng có tinh thần nhảy lên, long hành hổ bộ, cực kỳ linh hoạt.

Cuối cùng cũng như mong muốn, Ôn gia có hậu, lúc này cả người Trấn Quốc Công lúc này phảng phất như trẻ ra mười tuổi.

Lúc toàn bộ Trấn Quốc Công phủ đang vui mừng khôn xiết, lại không ngờ trong cung truyền chỉ tới nói, Hoàng Đế rất thích tam bào thai của Ôn Lương, Hoàng Thượng ban thưởng đồ vật, hơn nữa còn nói với bọn họ, Hoàng Đế rất cao hứng, chờ khi tam bào thai đầy tuổi sẽ ban tên cho để thể hiện ân sủng.

Ân sủng muội (em gái) ngươi!

Cả người Trấn Quốc Công như nằm mơ, cháu vàng mà ông tâm tâm niệm niệm nhiều năm, hơn nữa còn là cháu đích tôn, từ khi nghe con dâu thứ ba có thai đã bắt đầu lật xem từ điển xoa tay hầm hè chuẩn bị, lấy một cái tên vừa vang dội lại dễ nghe cho bọn nhỏ, xem xét một năm đã chọn được mấy cái tên, không nghĩ rằng kết quả lại khiến ông khó chịu như vậy, Hoàng Đế cũng bận đến mức không rảnh đi hậu cung sinh thêm mấy hoàng tử, vậy mà vẫn có thể nhàn rỗi bớt thời gian bận trăm công nghìn việc ra đoạt quyền đặt tên cho cháu trai của ông……

Thật là mẹ nó khiến người ta oán hận.

Lúc Trấn Quốc Công phản ứng lại, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra ý nghĩ âm u, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại suy nghĩ bất kính kia, tự nói mình phải trung quân ái quốc, phải trung quân ái quốc, nhưng mà…… Vì sao vẫn rất muốn mắng chửi người vậy?

Khi Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị trở về, dù trong lòng hai người thầm nguyền rủa tam bào thai nuôi không sống được, nhưng trên mặt vẫn phải làm bộ như rất cao hứng bộ, lại không nghĩ rằng lúc trở lại phủ sẽ nhìn thấy Trấn Quốc Công một thân hơi thở âm u. Mẹ chồng nàng dâu hai người đều có chút không hiểu, cháu trai quý mà ông tâm tâm niệm niệm đã được sinh ra, tại sao lại không cao hứng?

“Lão gia, ngài làm sao vậy?”

Trấn Quốc Công thở dài, ở trong lòng lại đọc thầm “Trung quân ái quốc” mấy lần nữa, mới vui vẻ dò hỏi tình huống của cháu trai cháu gái, hỏi bọn nhỏ giống ai.

Trên mặt Trấn Quốc Công phu nhân đầy ý cười, nói: “Ta có xem qua, mới vừa sinh ra nên còn đỏ hỏn, có thể vì là tam thai, nhỏ hơn chút so với trẻ con bình thường, nhưng thái y nói nuôi dưỡng kỹ sẽ khỏe mạnh, ta thấy, hai ca nhi mặt mày rất đẹp nhìn giống Lương ca nhi, còn nữ hài nhi lại có chút giống lão gia ngài.”

Trấn Quốc Công nghe vậy, trong lòng nhịn không được vui vẻ, cháu gái giống ông tất nhiên cảm thấy rất có mặt mũi, nhưng bình tĩnh lại lại cảm thấy đây là chuyện xấu, vội vàng hỏi: “Cháu gái thật sự rất giống ta sao? Vậy…… Sau này phải làm sao bây giờ? Có thể gả ra ngoài được sao?”

Tần thị cùng Trấn Quốc Công phu nhân thấy bộ dáng này của ông, trong lòng chua lòm, hai người bọn họ đều có nữ nhi, nhưng chưa thấy ông cao hứng như vậy bao giờ. Đặc biệt là Tần thị, nàng sinh được ba nữ nhi, trên mặt cha chồng vẫn nhàn nhạt, dù không nói gì, nhưng nàng biết trong lòng ông không hài lòng với mình, bây giờ Như Thúy sinh mấy hài tử cũng có một đứa là nữ hài, nhưng nhìn biểu tình của ông lại không có gì là không vui, còn quan tâm đến chuyện đại sự sau này của cháu gái, chẳng lẽ đích tôn nữ thì khác biệt lắm sao?

Không nói đến Trấn Quốc Công phủ phản ứng như thế nào, Như Thúy ngủ một giấc dậy liền nhìn thấy trượng phu, nữ nhi còn có ba bánh bao nhỏ đều vây quanh bên mình.

Phía dưới vẫn còn đau đớn, khiến nàng không dám làm động tác gì quá lớn, nha hoàn lấy một cái gối lớn cho nàng dựa vào, nửa người dựa vào mép giường, mỉm cười nhìn mấy người nàng yêu đang đứng trước giường. Vừa mới sinh xong, sắc mặt nàng thật sự không tốt, đốm trên mặt vẫn chưa lặn, trên người chỉ mặc một kiện áo bông sạch sẽ, trên trán quấn vải trắng che khuất trán, rất khó coi, nhưng trong mắt Ôn Lương, nàng vẫn là nha đầu xinh đẹp lúc mới gặp gỡ kia.

Thấy nàng tỉnh, Ôn Lương cùng Ôn Ngạn Bình đều rất vui mừng, Ôn Ngạn Bình đã bổ nhào về phía trước ríu rít nói đến ba đệ đệ muội muội, chưa xong Ôn Lương còn cẩn thận bế ba đứa nhỏ lên đưa đến bên người nàng để nàng xem con của mình.

Chỉ liếc mắt một cái, Như Thúy cô nương liền nhăn mặt lại, nhìn nhìn Ôn Lương rồi nhìn nhìn mấy bánh bao nhỏ, phiết miệng nói: “Thật xấu, thật là đỏ, giống con khỉ nhỏ.” Đặc biệt là khi so sánh với kinh thành đệ nhất mỹ nam, cảm thấy càng xấu hơn.

Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình đồng thời cùng 囧, trong lòng bọn họ, bánh bao nhỏ nhà mình là đáng yêu nhất, ai ngờ người nào đó lại ghét bỏ như vậy.

“Phu nhân, hài tử mới sinh ra đều giống như vậy, chờ thêm mấy ngày nẩy nở ra sẽ tốt hơn.” Một trong những ma ma chiếu cố tam bào thai cười giải thích.

Như Thúy gật đầu, lúc này mới nhớ tới trước kia khi hầu hạ Túc Vương Phi khi cũng đã thấy hài tử mới vừa sinh ra, hình như cũng giống thế này, nhưng lại có thắc mắc: “Bọn chúng sao lại nhỏ như vậy? Giống mấy con mèo nhỏ, ta thấy con nhà người ta cũng không nhỏ như vậy.”

“Hồ gia gia nói, bởi vì là tam thai, cho nên mới nhỏ một chút.” Ôn Lương giải thích, lúc trước hắn cũng quấn lấy Hồ thái y hỏi mấy lần, đến khi Hồ thái y sắp bạo phát mới nửa tin nửa ngờ. “Yên tâm đi, Hồ gia gia đã kiểm tra qua rồi, nói bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh.” Nói xong, lôi kéo tay nàng, mắt đầy nhu tình nói: “Nha đầu, nàng vất vả rồi.”

Như Thúy hé miệng cười cười, lúc ấy khi sinh hài tử mặc dù có Túc Vương Phi ở cùng, nhưng trong lòng vẫn vừa hoảng vừa sợ, còn rất đau, nhưng khi sinh bọn nhỏ ra, cảm thấy rất vui vẻ chịu đựng, không nói đến làm mẫu thân sao lại không đau hài tử của mình, chỉ riêng vì người nam nhân này, nàng cũng không cảm thấy khổ.

Ôn Ngạn Bình điểm điểm ba bánh bao nhỏ đang ngủ nói: “Nương, bên tai có nốt ruồi nhỏ màu đỏ chính là ca ca, không có nốt ruồi chính là đệ đệ, nhỏ nhất là muội muội.”

Như Thúy nhìn từng đứa, vẫn chưa nhìn ra hài tử lớn lên giống ai, nhưng trong lòng lại tràn đầy yêu thương, cũng duỗi tay khẽ vuốt từng cái mặt nho nhỏ của bọn nhỏ, nhìn Ôn Lương cười nói: “Ôn đại nhân, hai trai một gái, về sau để cho hai ca ca một đứa học tiêu một đứa học sáo, tái hiện lại tư thái năm đó của chàng và nhị bá, song tử Ôn gia tiêu sáo kết hợp, tuyệt diệu thiên hạ.”

Sau khi nghe xong, mặt Ôn Lương lộ vẻ ngẩn ngơ, nhìn nàng cười khanh khách, nhất thời trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, không biết nói cái gì, chỉ có thể trầm thấp đáp lại.

“Đúng rồi, tên họ một tuổi mới có thể đặt, không bằng chúng ta lấy nhũ danh cho bọn nhỏ trước đi.” Như Thúy còn nói thêm.

Nói đến cái này, Ôn Lương lộ ra vẻ mặt không vui, không đợi Như Thúy dò hỏi, đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Thượng nói, chờ mấy đứa nhỏ một tuổi, sẽ tự mình đặt tên cho chúng.” Trong lòng thật sự cáu kỉnh, cơ hồ muốn chửi ầm lên, đặt tên em gái ngươi a, hắn thật vất vả mới có con trai con gái, tất nhiên là muốn tự mình đặt tên, dù là cha hắn cũng không cho đặt, ai ngờ bàn tay Hoàng đế lại dài như vậy, thật sự là thật muốn mắng vua mà.

Như Thúy cũng ngẩn ngơ, trong lòng rối rắm, sợ Hoàng đế sẽ đặt cho tam bào thai tên không tốt. Nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đại danh Hoàng Thượng đã đặt, vậy chúng ta lấy nhũ danh nào dễ nghe chút đi.”

Cũng chỉ có thể như vậy, Ôn Lương thở dài gật đầu.

Mà Ôn Ngạn Bình lại rất hứng thú, vỗ ngực bảo đảm nàng muốn đi tra từ điển lấy nhũ danh thật hay cho đệ đệ muội muội, Như Thúy và Ôn Lương tin tưởng bé, đồng ý với bé, từng người cũng bắt đầu suy xét.

Qua mấy ngày, bọn nhỏ nẩy nở ra, quả nhiên cực kì đáng yêu, một cục trắng nõn sạch sẽ, làm người ta hận không thể xoa xoa ôm vào lòng, Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình yêu thích không buông, một ngày không gặp không bế lên vài lần, liền cảm thấy trong lòng mất mát. Mà Như Thúy vì phải ở cữ, nên có thể ở cạnh bọn nhỏ cả ngày.

Lễ tắm ba ngày của tam bào thai rất náo nhiệt, Như Thúy còn ở cữ nên không thể ra ngoài quan sát, nhưn nghe nói trong kinh thành có rất nhiều bà con và nữ quyến các nhà đại thần đều tới xem lễ, cộng thêm trong ba bồn vàng bạc ngọc khí các loại, khiến ma ma đỡ đẻ cười không khép miệng.

Tắm ba ngày qua đi, bọn nhỏ được đưa trở về, ba đứa nhỏ đều khóc một hồi, lúc trở lại bên người mẫu thân đều hừ hừ kêu lên, vẻ mặt Ôn Ngạn Bình đau lòng, oán giận nói với Như Thúy: “Vì sao khi tắm ba ngày nhất định phải khiến cho đệ đệ muội muội khóc chứ? Muội muội khóc nhìn thật đáng thương, hai đệ đệ cũng ầm ĩ, khóc đến nỗi mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.”

Như Thúy cười nói: “Khóc vang như vậy mới may mắn.” Phong tục như thế, Như Thúy cô nương cũng không dám nói gì, lần lượt ôm từng đứa lên, đến khi mấy đứa nhỏ đói bụng, nàng cởi xiêm y cho nữ nhi và tiểu nhi tử ăn no trước, cuối cùng mới tới đại nhi tử.

Bà vυ" đã sớm chuẩn bị tốt, mặc dù lúc trước không biết sẽ có tới ba đứa nhỏ, nhưng Ôn Lương sợ con mình bị đói, chuẩn bị tận bốn bà vυ", tính ra còn dư một người. Có điều ban đầu Như Thúy kiên trì phải tự mình cho mấy đứa nhỏ bú sữa, nên dù có bà vυ", nhưng nếu ngày thường không có việc gì, nàng cũng sẽ tự mình cho hài tử bú, đương nhiên, chuyện này phải gạt Ôn nào đó.

Ôn Lương có bệnh chung của nam nhân thời đại này, cảm thấy hài tử uống sữa của bà vυ" là được rồi, Như Thúy là quý phu nhân để cho người hầu hạ là được rồi. Nhưng lúc trước khi Như Thúy cô nương hầu hạ Túc Vương Phi, nghe Túc Vương Phi nói qua, sữa mẹ rất tốt với hài tử, lại nhìn thấy Túc Vương Phi trộm nuôi nấng hài tử như thế, cho nên trong lòng Như Thúy cô nương cũng muốn làm như vậy. Càng quan trọng là, Như Thúy đã hỏi Hồ thái y, Hồ thái y cả đời làm nghề y, cũng cho rằng sữa mẹ rất tốt cho hài tử, nên càng không có gánh nặng.

Lễ tắm ba ngày của tam bào thai hôm nay, kinh thành rơi trận tuyết đầu tiên, tuyết lành báo hiệu năm bội thu, mọi người đều cho rằng sang năm sẽ là một năm tốt, cực kì vui mừng, âm thanh khen tặng tán dương không dứt bên tai.

Thật vất vả tiễn hết khách khứa đi, Ôn Lương đội gió tuyết đi vào chính phòng, vừa vào cửa, trước tiên cởϊ áσ khoác dính tuyết trên người xuống, đứng bên lò sưởi ấm sưởi ấm toàn thân xong, mới bước vào nội thất, vừa lúc nhìn thấy trong phòng nương tử nhà mình cùng nữ nhi đang lấy nhũ danh cho tam bào thai.

Nhìn thấy hắn đi vào, Ôn Ngạn Bình cực kì vui vẻ, kêu lên: “Cha, mau tới đây, con cùng nương đang lấy nhũ danh cho các đệ đệ muội muội đó.”

Ôn Lương cười ngồi lên ghế thêu trước giường, cười nói: “Ồ, Ngạn Bình đã lấy nhũ danh gì cho các đệ đệ muội muội rồi?”

Tiểu Ngạn Bình rất vui vẻ nói: “Là nhũ danh rất hay, đại quý, tiểu quý, Quý Quý ~~”

Ôn Lương: “……”

Có lẽ do biểu tình của Ôn Lương quá vi diệu, có trắng mắt cũng nhìn ra được biểu tình của hắn không đúng, Ôn Ngạn Bình có chút thương tâm nói: “Chẳng lẽ con lấy tên không hay sao?” Sau khi vào kinh thành, bé nghe thấy nhiều nhất chính là lời mọi người tán dương tài hoa của Ôn Lương, biết học vấn của hắn rất tốt, cho nên cấp bách hy vọng nhũ danh mình lấy có thể được hắn tán dương, như vậy chứng minh nhũ danh mà bé lấy không tồi.

Như Thúy vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, nói: “Ta cảm thấy vẫn là lấy nhũ danh của ta mới hay, ca ca gọi Trường Trường, đệ đệ gọi Đậu Đậu, muội muội gọi Hoan Hoan.”

Ôn Lương: “……”

“Nương, Quý Quý mới hay, nữ nhi gia phải được cưng chiều yêu quý, gọi

Quý Quý là thỏa đáng nhất.” Ôn Ngạn Bình cực lực chứng minh nhũ danh mình lấy là tốt, thậm chí còn chạy tới kêu lên với bánh bao nhỏ: “Quý Quý, muội nói có phải hay không?”

Tiểu bao tử mới vừa ăn no, rất có tinh thần mà phun ra cái bong bóng.

Ôn Ngạn Bình thuận theo, đúng lý hợp tình nói: “Nhìn đi, muội muội cũng cảm thấy rất tốt.”

“Vậy được, muội muội gọi Quý Quý, chờ sau khi nàng lớn lên, ta sẽ nói với nàng đây là do tỷ tỷ đặt cho nàng.” Như Thúy cô nương thấy nữ nhi cũng phối hợp, lập tức giải quyết dứt khoát, sau đó cũng dứt khoát lấy nhũ danh cho đại nhi tử: “Ta hy vọng bảo bảo khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, cho nên Trường Trường là tốt nhất, ca ca gọi Trường Trường.”

“Nương, con là ca ca, là đại ca ca của bọn chúng, về sau con sẽ dạy bọn nhỏ học võ công, con đã học được một bộ quyền pháp, bây giờ sư phó đang dạy con dùng kiếm, về sau ai dám khi dễ đệ đệ muội muội, con sẽ đưa bọn nhỏ đi đánh đến cha mẹ hắn cũng nhận không ra.” Tiểu cô nương hung tàn nói.

Ôn Lương: =__=! Con là tiểu cô nương, nhìn quá hung tàn a, chỉ sợ sau này có cho nhiều của hồi môn cũng không gả ra ngoài được……

Nhũ danh của hai bánh bao nhỏ cứ như vậy được định ra, sau đó hai mẹ con đồng thời nhìn Ôn Lương, đồng thời nhìn hắn cười rất vui vẻ, lấy lòng nói: “Ôn đại nhân, chàng nhìn, ta còn để lại một đứa cho chàng lấy nhũ danh đó, một người một đứa, mọi người không ai thua ai.”

Hơn hay thua có thể sử dụng trong trường hợp này sao? Ôn Lương đột nhiên có loại xúc động muốn xách hai người ngốc nghếch này lên giáo huấn, vậy mà đến nhũ danh cũng không tới phiên người cha như hắn đặt, thật là quá không có thiên lý.

Đại khái là quá bi phẫn, cho nên Ôn đại nhân xưa nay phong nhã vô hạn, tài hoa vô song cuối cùng lại lấy cho tiểu nhi tử một nhũ danh rất phù hợp với tình hình các nhũ danh trước: A Tuyết.

Như Thúy, Ngạn Bình: 囧

-----------------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: vì đây là truyện cổ đại nên có một số chỗ mình sẽ không edit thành thuần Việt hoàn toàn vì sẽ rất giống hiện đại, ví dụ: đại nhi tử (con trai lớn), tiểu nhi tử (con trai nhỏ), tiểu nữ nhi (con gái nhỏ), hài tử (đứa nhỏ),..... Vậy nên hy vọng mọi người sẽ không thắc mắc vì sao mình không chuyển qua thuần Việt nha, lần sau mình để nguyên mong mọi người tự động đổi nghĩa giúp mình nha. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.