Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự kiện sóc con của Đàm Ký Khê bị người ta cạo lông tuy rằng với tiểu chính thái mà nói là chuyện lớn, nhưng toàn bộ Đàm gia lớn đến vậy mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ, đối với Như Thúy cùng Ôn Lương mà nói càng không phải chuyện gì.

Việc này Ôn Ngạn Bình cũng coi như là làm rất tốt, hỏi thăm rõ ràng biết sóc con của Đàm Ký Khê thích ăn quả phỉ, mấy ngày sau đó kiên nhẫn mà đem con sóc lừa tới, trừ việc Họa Bình bị kéo xuống nước, thật đúng là không có người nào khác biết lông sóc con là do nàng cạo.

Sau khi Ôn Lương biết, không có nói tốt hay không tốt, cũng không có trách cứ nàng bất kính với trưởng bối, chỉ là tìm tới mấy chữ để Như Thúy dạy nàng biết chữ.

Ôn Ngạn Bình nguyên là nữ nhi của thợ săn trong núi, cha mẹ một chữ cũng không biết, tuy rằng trong nhà chỉ có một khuê nữ, cha mẹ cũng rất yêu thương, chỉ tiếc nữ hài nhi này vốn dĩ là một người hoạt bát, tuổi còn nhỏ mà đã gan dạ sáng suốt hơn người, thường đi theo phụ thân nàng vào trong núi cùng phụ thân đi săn thú. Cha nàng thương nàng, cũng vui vẻ để khuê nữ đi theo, không nghĩ tới lại đem khuê nữ dưỡng thành một nam hài nhi. Chờ đến khi cha mẹ nàng bị cường đạo gϊếŧ, bởi vì tuổi còn nhỏ nên tránh được một mạng, ở trong hang ổ của cường đạo kiếm ăn hai năm, cường đạo đều là những người thô lỗ cũng không nghĩ tới muốn dạy nàng đọc sách tập viết linh tinh, cho nên trước mắt nàng một chữ cũng không biết.

Ôn Ngạn Bình đối với việc chính mình có thể đọc sách tập viết cực kì nhận vui sướиɠ, hơn nữa nàng nghe người hầu của Đàm Phủ nói Ôn Lương chính là quân sư danh chấn thiên hạ, là sư phó của hoàng tử, tương lai có khả năng sẽ là đế sư, người có tài học tài danh như thế làm cha của mình, làm nữ nhi của hắn làm sao có thể không biết chữ? Vì không muốn người ta coi thường Ôn Lương và Như Thúy, Ôn Ngạn Bình thái độ rất nghiêm túc, học cũng rất nghiêm túc, có lẽ là tuổi đã khá lớn, biết chữ cũng rất nhanh. Vì có chút chuyện phải làm, cho nên tuy rằng vì bị thương phải ở trong phòng, cũng không cảm thấy nhàm chán, không giống trước kia một khắc cũng ngốc không được.

Mà Như Thúy ngoại trừ việc đi bồi lão thái thái, ngẫu nhiên sẽ cùng vài vị biểu tẩu cùng đi đánh bài nghe một chút kịch, hoặc là đáp ứng đi đến yến tiệc của các phu nhân trong Bình Tân thành, còn các thời điểm khác đều đem thời gian đi dạy dỗ nữ nhi. Đây là nghĩa nữ đầu tiên mà bọn họ thu dưỡng, Như Thúy cô nương đối với nàng kỳ vọng rất cao, cũng rất dụng tâm mà dạy dỗ. Có điều hiểu biết của nàng có hạn, giai đoạn hiện tại còn có thể dạy nữ nhi tập một ít chữ, sau này muốn thâm nhập

vào học những cái lễ nhạc thi thư linh tinh, chỉ có thể giao cho Ôn Lương.

Mà Ôn Lương sau khi thanh nhàn được mấy ngày, mỗi ngày đều có chuyện vội, thường xuyên đi theo mấy vị cữu cữu cùng các biểu ca biểu đệ ra cửa, đến khi trời sẫm tối mới trở về, có đôi khi còn một thân toàn mùi rượu, nhưng may mắn chính là không có uống say, bằng không Như Thúy cô nương chỉ có thể lấy gậy trúc đem người nào đó bò lên nóc nhà đánh rớt xuống —— Ôn Lương vừa uống say rượu liền thích bò lên nóc nhà ngâm thơ ca hát.

Vài ngày sau việc Tiểu Hoa bị cắt lông, Đàm Ký Khê chạy đến Phiêu Tương Viện chơi, lúc không nhìn thấy thân ảnh của Ôn Lương, khuôn mặt xinh đẹp đều ủ rủ. Lần trước được Ôn Lương đưa vào thành chơi một ngày, tuy rằng ngày hôm sau mệt đến tinh thần rã rời, lại làm hắn hưng phấn mấy ngày, cảm thấy cùng Ôn biểu ca đi chơi so với những biểu tỷ muội thích khóc đó chơi vui hơn nhiều. Mà các ca ca lớn tuổi hơn phải đi làm việc, đều rất khó gặp ở nhà, hơn nữa hắn là bảo bối của lão thái thái, thân thể lại yếu, bọn họ căn bản không dám đưa hắn đi ra ngoài chơi, không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mà lão thái thái cũng sẽ không cho phép. Như thế ngắm tới ngắm lui, chỉ có Ôn Lương sẽ vô điều kiện mà dẫn hắn đi chơi, còn có hiểu biết rất nhiều thứ, làm hắn cảm thấy cùng Ôn Lương ở bên nhau chơi nhất thú vị.

Tiểu chính thái nghiện chạy tới tìm Ôn Lương.

Thời điểm Đàm Ký Khê lại đây, Như Thúy đang rút ra mấy chữ để kiểm tra Ôn Ngạn Bình nhận biết được bao nhiêu chữ rồi, nhìn thấy tiểu gia hỏa tới, vội vàng kêu nha hoàn bưng trà nóng điểm tâm cùng trái cây lên, lại bế hắn lên ngồi trên ghế dựa.

Như Thuý tốt tính mà nói: “Ôn biểu ca của đệ có việc, ban ngày này đều không có ở đây.”

“Ôn biểu ca làm cái gì sao?” Đàm Ký Khê hỏi, từ sau khi Tiểu Hoa bị người ta cạo lông đuôi, hắn lại thu liễm tính tình tiểu bá vương đi một chút, sợ Tiểu Hoa lại đi chọc ghẹo người ta rồi bị cạo lông.

Nếu hài tử ngoan ngoãn đều được mọi người yêu quý, đặc biệt vẫn là một người xinh đẹp như tiểu chính thái, càng làm cho người yêu thích đến không được. Nhìn khuôn mặt tương tự với Ôn Lương, Như Thúy kiên nhẫn không được tốt lắm, nói: “Ta cũng không biết, nhưng nghe hắn nói hôm nay có ít chuyện, nên chắc là sau giờ ngọ sẽ trở về.”

Tiểu chính thái vừa nghe, liền cao hứng, ngồi ở ghế lắc lắc đôi chân ngắn nhỏ, cao hứng mà nói: “Ta chờ Ôn biểu ca trở về.”

Lúc này, có người không cao hứng mà hừ một tiếng, Đàm Ký Khê cầm một khối bánh hoa mai nha hoàn bưng lên đang chuẩn bị bỏ vào miệng, nghe âm thanh đó liền đảo mắt nhìn lại, lại nhìn thấy một tiểu nha đầu xấu xí so với chính mình còn nhỏ hơn, vàng vàng gầy gầy khó coi chết đi được, lại có lá gan hừ hắn, không khỏi giận trừng mắt nhìn qua.

“Biểu tẩu, muội muội này là ai?” Đàm Ký Khê ngọt ngào mà cười nói, mặc dù hắn chỉ có sáu tuổi, được lão thái thái yêu thương, nhưng không phải cái gì cũng không biết, không phải được sủng thành một bộ dáng tính tình cổ quái, lúc này đã cực kì có chủ kiến.

“Tiểu biểu đệ, nàng gọi là Ngạn Bình, đã tám tuổi, so với đệ còn lớn hơn hai tuổi. Là nữ nhi của Ôn biểu ca ngươi.” Như Thúy nói, đem bài trong tay mở ra, để Ôn Ngạn Bình tự mình xem.

Đàm Ký Khê vừa nghe nói nàng so với mình còn lớn hơn, còn là nữ nhi của Ôn Lương, tức khắc hai hàng lông mày nhăn lại, bắt đầu nhìn ngang nhìn dọc nhìn thấy nha đầu xấu xí này không vừa mắt, cảm thấy Ôn biểu ca lớn lên giống hắn như vậy tại sao lại có thể có một nữ nhi xấu như vậy chứ? Thật không có đẳng cấp, người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo.

“Ta so ngươi thì lớn hơn, cho nên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ.” Ôn Ngạn Bình cầm bài tự trong tay, cười thực ngọt ngào, nâng cằm lên nhìn tiểu chính thái, trong lòng lại quyết định sẽ chán ghét tiểu hài tử này, không chỉ khi dễ mẫu thân hiện tại của nàng, còn lớn lên giống như Ôn đại nhân, thật là quá đáng ghét.

“Mới không cần, ngươi là nữ nhi của Ôn biểu ca, ngươi phải kêu ta là biểu thúc!” Đàm khê cũng không phải dễ lừa gạt.

“Nhưng tuổi của ta so với ngươi lớn hơn.”

“Chúng ta phân so chiều cao ta hơn ngươi!”

“Phải gọi ta là tỷ tỷ!”

“Ta là biểu thúc!”

“Tiểu hài tử xấu xa thích khóc nhè!”

“Nha đầu vàng vàng gầy gầy xấu xí!”

“Khóc nhè!”

“Xấu nha đầu!”

“Hừ!”

“Hừ!”

Hai đứa nhỏ ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng từng người hừ một tiếng, quay đầu qua một bên không để ý tới đối phương.

Lần đầu tiên Như Thúy thấy tiểu hài tử cãi nhau, cảm thấy cái này so với những người lớn trong tối sáng ngoài tối âm thầm hại nhau thú vị hơn nhiều, có điều hiện tại nàng là người lớn, hơn nữa còn là trưởng bối, lại là thân thích nhà tướng công, nếu làm quá mức sẽ không tốt, liền nói: "Tiểu biểu đệ, đệ là người có văn hóa, sao lại có thể chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong? Vậy không phải là đệ nói Ôn biểu ca nhìn mặt mà bắt hình dong nhất thời nông nổi hay sao. Ngạn Bình, con là vãn bối, phải biết tôn kính tiểu biểu thúc, tiểu biểu thúc là trưởng bối và cũng là người cho bao lì xì nha."

Hai tiểu hài tử nghe thấy thế đôi mắt liền tỏa sáng, sau đó đem đầu xoay trở về.

"Biểu thúc, cung hỉ phát tài, mau phát bao lì xì đi." Ôn Ngạn Bình cười tủm tỉm mà duỗi tay ra.

Đàm Ký Khê ở bên cạnh bao lì xì không thiếu, hắn được nhận rất nhiều bao lì xì, chưa từng để trong lòng, từ trong quần áo lấy ra một bao lì xì vừa rồi được bằng hữu của phụ thân cho hắn đưa cho nàng, một bộ dáng lạnh lùng cao quý mà nói: " Xem như ngươi còn biết thức thời, ngươi cũng không phải

quá xấu, ít nhất còn hiểu được tôn kính trưởng bối."

Ôn Ngạn Bình sau khi phát hiện bao lì xì rất nặng, trong lòng vui mừng rạo rực, hoàn toàn không để ý lời hắn nói. Có thể nói, bây giờ tiền chính là đồ vật quan trọng nhất đối với nàng, có tiền thì có thể làm rất nhiều việc. Vì thế không oán trách mình có thân phận nhỏ hơn hắn nữa rẻ, nhì tiểu nam hài cười cực kì ngọt ngào, nịnh nọt mà khen ngợi vài tiếng.

Vì thế kế tiếp khi phát hiênh ra Ôn Ngạn Bình chỉ mới vừa học chữ, Đàm Ký Khê khó có được mà không tiếp tục châm chọc, hai tiểu hài tử tuy châm chọc nhau nhưng thật ra lại rất hòa bình khi ở chung.

Bàng quan hồi lâu Thanh Y, Lam Y, họa bình tỏ ra vẻ phu nhân đại tài, những không đàng hoàng.

Chờ sau khi Ôn Lương trở về, nhìn thấy hai tiểu hài tử hòa bình ở chung với nhau, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, lại nhìn thấy tiểu biểu đệ đưa mắt nhìn chằm chằm mình như trông mong sẽ dẫn hắn đi ra ngoài du ngoạn, nghĩ nghĩ , Ôn Lương lắc đầu cự tuyệt, tiểu đệ thất vọng đến sắp khóc, lại nói: "Mấy ngày nữa là tết Nguyên Tiêu, đến lúc đó ta sẽ xin phép tổ mẫu, dẫn đệ ra ngoài xem hoa đăng, được không?"

Tiểu hài tử lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy cổ Ôn Lương một phen, liên tục kêu biểu ca tốt.

Như Thúy nhìn chằm chằm hai người họ, thật giống như cha con, lại nhìn Ôn Ngạn Bình một cái, thấy tiểu cô nương phồng má tựa hồ không cao hứng.

******************

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Đàm Phủ lại một trận náo nhiệt. Ôn Ngạn Bình cùng Đàm Ký Khê đối với ngày hôm nay cực kì mong đợi, rốt cuộc cũng tới rồi, hai tiểu hài tử đều rất hưng phấn không thôi. Ôn Lương không chỉ đáp ứng mang Đàm Ký Khê ra cửa, thấy sức khỏe của Ôn Ngạn Bình cũng rất tốt nên quyết định mang ra ngoài đi chơi một chút.

Từ lúc Đàm Ký Khê làm trưởng bối và cho Ôn Ngạn Bình bao lì xì, ngoài mặt Ôn Ngạn Bình không nhắm vào người bạn nhỏ này nữa, nhưng khi Đàm Ký Khê tới tìm Ôn Lương chơi, sẽ thường thường về phía bạn nhỏ nào đó khoe khoang nói Ôn Lương là cha nàng, muốn tới chơi phải phát bao lì xì, làm tiểu nam hài tức giận đến mức nhiều lần dậm chân, một bộ dáng muốn nhào qua cắn nàng.

Như Thúy thấy hai đứa nhỏ đùa giỡn không có cảm giác gì, nhưng Ôn Lương nhìn vài lần luôn có loại cảm giác kì lạ, mà loại cảm giác kì lạ này rất nhanh hắn đã hiểu được.

Tết Nguyên Tiêu ở Bình Tân thành rất náo nhiệt, trên đường có các loại l*иg đèn màu đỏ được treo hàng loạt bên đường và đủ loại sạp lớn sạp nhỏ, ăn hay chơi đều có, còn có mọi người đều rất nhiệt tình chơi đố đèn.

Mà hôm nay, những người lớn ở Đàm Phủ sẽ mang theo các tiểu hài tử ra ngoài đường để đi xem hoa đăng cùng đoán đố đèn. Thân thể Đàm Ký Khê trước giờ vốn yếu đuối, chưa bao giờ được ra khỏi cửa khi trời lạnh, năm nay bởi vì có Ôn Lương cầu tình, lão thái thái cùng phu thê tam cữu cữu vì tiểu nam hài khóc lóc gây náo loạn, mới miễn cưỡng đồng ý cho Ôn Lương dẫn hắn ra cửa xem hoa đăng, nhưng vẫn cực kì lo lắng mà dặn dò đi dặn dò lại, Đàm Ký Khê không kiên nhẫn nghe người lớn lải nhải, sớm đã chạy đi trước một bước, trực tiếp đến Phiêu Thương Viện đi tìm Ôn Lương.

Lúc Đàm Ký Khê được ma ma ôm tới, liền nhìn thấy một người mặc y phục của nam hài tử, trên đầu búi tóc như nam đồng, dùng khăn trùm đầu bao lại, y phục là áo choàng màu xanh lam với hoa văn màu trắng, mặc dù sắc mặt vàng như nến, nhưng vẻ mặt anh khí, một đôi lông mày anh tuấn, hai mắt sáng ngời rất có thần, bất tri bất giác mà làm suy yếu đi diện mạo bình thường kia, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đây là một nam hài tử lanh lợi rất có tinh thần.

" Ôn Ngạn Bình, hóa ra ngươi là nam?" Đàm Ký Khê để ma ma thả hắn xuống, sau đó chạy thịch thịch thịch tới phía trước, đi mấy vòng quanh Ôn Ngạn Bình.

Trên tay Ôn ngạn Bình cầm một chiếc quạt xếp, học bộ dáng của Ôn Lương lắc lắc cây quạt, nâng cầm nói:" Ngươi hiện tại mới biết được a! Trước kia ánh mặt của ngươi cũng thật không tốt, như thế mà lại xem ta là nữ nhân, Hừ!"

Đàm Ký Khê nhất thời có chút rối rắm, trong lòng lại có vài phần ủy khuất, rõ ràng là lúc trước nàng mặc đồ giống nữ hài tử, làm sao có thể trách hắn. Hơn nữa hiện tại trong mắt người bạn nhỏ này, nhìn thế nào cũng không Ôn Ngạn Bình giống các tỷ tỷ và bọn muội muội trong nhà, không có loại nữ tính mềm mại của nữ hài nhi.

Như Thúy cùng Ôn Lương từ bên ngoài bước vào, vốn dĩ là muốn nhìn nữ nhi của mình đã chuẩn bị thỏa đáng chưa, lại không ngờ khi đến nhìn thì thấy một nam hài tử anh khí bừng bừng, hai người đều rất sửng sốt, ý nghĩ đầu tiên chính là hoài nghi có phải mình có nhìn nhầm giới tính của tiểu hài tử hay không? Nhìn bộ dáng này, rõ ràng là nam hài tử. Điều đặc biệt chính là khi mặc nữ trang bộ dáng của tiểu hài tử thoạt nhìn vừa vàng lại vừa gầy, thực sự là có chút khó coi. Sau khi mặc nam trang vào, lại làm cho người ta cảm thấy đây là anh khí của nam hài nhi, so với khi mặc nữ trang càng thích hợp hơn.

Vẫn là Như Thúy phản ứng nhanh, rốt cuộc cũng là tự mình chiếu cố nàng, là nam hay nữ làm sao lại không biết, hỏi: "Ngạn Bình, tại sao lại thành ra như vậy?"

Họa bình bất đắc dĩ đáp: "Là tiểu thư yêu cầu ạ."

Ôn Lương đi tới, nhìn nhìn tiểu hài tử sắc mặt bình tĩnh, sau đó ngồi xổm xuống nhìn nàng hỏi: " Ngạn Bình, con không thích mặc nữ trang sao?" Hắn có chú ý tới mỗi lần nữ nhi sẽ vô thức mà lôi kéo váy trên người, nhưng nếu làm quá mức sẽ không tốt, nên giữa mày có chút rối rắm.

Ôn Ngạn Bình nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: " Cha, con không làm nữ hài nhi, được không?"

" Vì sao?" Ôn Lương ôn hòa hỏi, trong lòng bừng tỉnh, chẳng trách lúc trước vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này kỳ quái, vốn là không xem chính mình là nữ hài nhi, hơn nữa còn đối với nam nhân có chút bài xích, cho dù hiện tại hắn cha của nàng, cũng có vài phần bài xích, nhưng với Như Thúy lại thân thiết vô cùng.

Tiểu cô nương mím môi, đến gần Ôn Lương, giảm nhỏ âm thanh nói:" Nương nói, làm nữ nhân quá khổ. Nương con....chính là bị người đó đạp hư."

Ôn Lương nhìn thấy hốc mắt nàng đỏ lên, trong mắt còn có áp lực cùng bi phẫn, trong lòng thở dài, xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói: " Đều đã qua."
« Chương TrướcChương Tiếp »