Chương 130

Nhìn thiếu niên cười nịnh nọt với mình, Như Thúy nhịn không được cười rộ lên. Nàng vốn không phải người theo khuôn phép cũ, biết Võ Xuyên Hầu phu nhân vừa rồi không hiểu sao bị vô ngữ là do nàng làm, lại cũng không trách cứ, chỉ nói: "Con cẩn thận một chút, đừng để cha con biết con gây sự, nếu không lại cho các ma ma giáo dưỡng tới dạy con quy cũ.”

Ôn Ngạn Bình da mặt dày nói: “Đến lúc đó nương liền giúp con cầu tình, dời đi sự chú ý của cha là được.”

“Đừng nghĩ quá tốt đẹp, trong lòng Ôn đại nhân hiểu rõ, chỉ là không muốn so đo thôi, bằng không nếu muốn phạt con, con cũng chạy không thoát.”

Ôn Ngạn Bình phồng má, bực nói: “Rõ ràng là bọn họ gây khó dễ trước, bây giờ lại tới đòi công đạo, quá không nói lý, quả nhiên là người không biết lí lẽ.” Trong lòng tức giận không thôi, vốn định buông tha cho đích tử Võ Xuyên Hầu, nhưng hiện tại tiểu cô nương quyết định đêm nay phải đánh hắn một trận ra trò.

“Chỉ sợ bọn họ có người chống lưng nên mới dám làm càn như vậy.” Như Thúy cũng không phải người ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ lúc nãy Võ Xuyên Hầu phu nhân để lộ ra, tuy không biết ai cho bà ta lá gan lớn như vậy, nhưng bọn họ cũng không sợ, dám tính toán thiệt hơn với bọn họ, để Ôn đại nhân đi đùa chết bọn họ.

Sau khi Ôn Ngạn Bình nghe xong, có chút thấp thỏm, xoắn ngón tay, hỏi: “Nương, chúng ta gặp rắc rối sao? Có phải con khiến mọi người khó xử hay không?”

Thấy mặt nàng lộ vẻ bất an, không khỏi mềm lòng. Như Thúy ôm thân thể nhỏ xinh của nàng vào lòng, nàng vốn là không có ý trách cứ nàng, sao lại tức giận được? Huống hồ cho dù tiểu cô nương có gây ra họa, chỉ sợ Ôn đại nhân không chỉ không cảm thấy khó xử, ngược lại còn cảm thấy bị khiêu chiến, nói không chừng trực tiếp vén tay áo dẫn theo đám bé gấu nhà mình cùng đi đánh người.

Buổi tối lúc Ôn Lương trở về, nói chuyện hôm nay Võ Xuyên Hầu phu nhân tới cửa cho hắn.

Sau khi Ôn Lương nghe xong, không khỏi cười nhạt, cười nói: “Tuy phu thê Võ Xuyên Hầu đều không phải ngốc, nhưng lại già cả mắt mờ thấy không rõ hiện thực. Không sao đâu, nếu bà ta lại tới cửa, nàng trực tiếp cho người đánh bà ta ra ngoài, những cái khác để ta xử lý.”

“Ai, vậy Võ Xuyên Hầu có vạch tội chàng không?” Như Thúy quyết định hỏi rõ trước.

Ôn Lương thấy nàng lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, nhịn không được nhéo nhéo cằm nhỏ của nàng, hôn môi nàng, mới nói: “Không sao, ông ta không có can đảm dám buộc tội ta. Bằng không cũng sẽ không biết rõ con trai mình bị trẻ nhỏ nhà chúng ta đả thương, lại chỉ để phu nhân mình ra mặt, chắc là đến thăm dò.” Sau khi hôn nàng đến chóng mặt, lại phân tích tiếp: “Hôm nay Hoàng Thượng vừa đến hoàng trang, có chuyện lớn gì đi nữa, cũng không ai dám đi làm phiền Hoàng Thượng trong thời điểm này. Chúng ta chỉ cần an tâm chờ là được."

Hết chỗ chê là, tuy đây chỉ là việc nhỏ, nhưng bởi vì mấy cái hoàng tử nhúng tay vào, biến thành các hoàng tử tranh đấu, nhưng đến cuối cùng có thể trổ hết tài năng hay không thì phải bàn đến cái khác.

Ôn Lương cười nhạt, mấy năm gần đây hắn thường làm việc giúp Hoàng Thượng, đầu óc hoạt động nhiều, thỉnh thoảng cũng muốn có chút chuyện đơn giản để giải trí một chút. Nói thật ra, Ôn Ngạn Bình dẫn theo tiểu nữ nhi tự mình đi chặn người đánh nhau, hắn không chỉ không cảm thấy không ổn, ngược lại cho rằng các nàng làm rất tốt, nữ nhi của hắn, không cần quá mềm yếu, có thù tất báo, bạo lực cũng là một phương thức giải quyết đơn giản.

Chẳng qua, ngược lại hắn muốn nhìn xem hoàng tử nào nhịn không được ra tay trước.

“Võ Xuyên Hầu phu nhân là người cường thế, ngược lại ta cảm thấy đại thiếu phu nhân trong phủ họ rất đáng thương, nghe nói nàng là tộc muội chàng đó.” Như Thúy nhìn hắn, nói ra nhận xét của mình, “Mấy ngày qua, ta cũng nghe đồn đích tử Võ Xuyên Hầu phủ sủng thϊếp diệt thê, hôm nay nhìn thấy đại thiếu phu nhân, mới biết được nàng quả thật rất không tốt.” Quả nhiên từ xưa đến nay, đều là nữ nhân chịu tội, rõ ràng nữ nhân đã khổ như thế, cố tình có đôi khi nữ nhân còn làm khó nữ nhân, nhìn thấy Võ Xuyên Hầu phu nhân quát mắng Ôn thị, trong lòng Như Thúy có chút không thoải mái.

Thời điểm Ôn thị gả vào Võ Xuyên Hầu phủ, hắn còn ở Đồng Thành, cũng không thân cận với mạch tộc nhân của Ôn thị, càng không chú ý đến một tộc muội. Nên đối với Ôn thị không có cảm giác gì, nhưng rốt cuộc cùng là tộc nhân, bị Võ Xuyên Hầu phủ chèn ép như thế, trong lòng ít nhiều cũng có chút không cao hứng.

Ánh mắt Ôn Lương lạnh đi, khinh thường nói: “Thiên gia kỵ nhất là sủng thϊếp diệt thê, Hoàng Thượng đã sớm không quen nhìn cách hành sự của Võ Xuyên Hầu. Quân tử chi trạch, năm thế mà chém*, tước vị này của Võ Xuyên Hầu phủ, sớm hay muộn Hoàng Thượng cũng sẽ tìm cái cớ thu hồi thôi.”

*Quân tử chi trạch, năm thế mà chém (君子之泽, 五世而斩): Ơn trạch người quân tử, năm đời thì dứt.

Tuy hiểu biết về chính trị của Như Thúy cô nương không nhiều, nhưng cũng nghe được ra Võ Xuyên Hầu phủ chỉ đang tồn tại trên danh nghĩa, đại khái cũng chỉ có người trong cuộc không thấy rõ hiện thực này thôi.

Hai phu thê ở trong phòng tâm sự ban đêm, bầu trời lập loè ánh sao, gió đêm thổi qua, xua tan đi nóng bức ban ngày.

Một bóng người nhỏ xinh bay nhanh ra khỏi sân, lợi dụng bóng tối xung quanh để ẩn thân, lặng lẽ trèo tường ra ngoài, thân hình hòa nhập vào bóng đêm, lặng yên không một tiếng động, không một người phát hiện.

Phi Y ngủ có chút không an ổn, cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra, mặc áo khoác vào, đi đến nội thất, nhìn vào trong phòng, nhìn thấy sau lớp màn giường lụa mỏng hơi phập phồng, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh lại bị cửa sổ mở rộng ra dấy lên nghi ngờ, vội đi vào, xốc giường màn lên liền thấy, bên trong làm gì có người?

Phi Y sầu lo, thầm nghĩ tiểu cô nương không yên phận sẽ không thật sự đêm hôm khuya khoắt chạy tới tìm đích tử Võ Xuyên Hầu luyện võ đấy chứ? Này, này…… Nếu bị truyền ra ngoài, thanh danh của tiểu cô nương không còn, sau này còn có thể gả chồng được sao?

Nhưng rất nhanh, Phi Y lại nghĩ tới hiện tại tiểu cô nương đang sống thoải mái là một thiếu niên, cho dù muốn gả nàng ra ngoài cũng phải đợi thêm một đoạn thời gian, hiện tại lo lắng chuyện này không khỏi hơi sớm, đều nàng phải lo lắng chính là, lỡ như bị thị vệ của Võ Xuyên Hầu phủ phát hiện bắt được thì làm sao bây giờ?

Người nào đó đang trốn chạy căn bản không biết nỗi lo lắng của nha hoàn, thân ảnh xuyên qua rừng cây. Tuy chưa bao giờ đến biệt trang của Võ Xuyên Hầu phủ, nhưng mấy ngày nay nơi nơi chơi đùa đã sớm thăm dò hết địa hình xung quanh, rất nhanh liền đến biệt trang Võ Xuyên Hầu phủ, trực tiếp chọn một sân viện hẻo lánh trèo tường đi vào.

Ôn Ngạn Bình vốn cho rằng sân viện này hẻo lánh, đi vào mới phát hiện được bên trong có tiếng động lớn, nhưng kỳ quái là không có lấy một hạ nhân, vốn cho rằng thị vệ trốn trong chỗ tối, nhưng sau khi cẩn thận quan sát thì phát hiện trong viện này ngay cả một hạ nhân canh giữ cửa viện cũng không có, chỉ có trong phòng truyền đến âm thanh bạo nộ la quát.

Nghe giọng nói quát tháo kia, cảm thấy hình như đã từng nghe qua, nghĩ nghĩ, liền bừng tỉnh đại ngộ, không phải là giọng nói của đích tử Võ Xuyên Hầu - Thẩm Nhân sao?

Ôn Ngạn Bình đi vào một sương phòng trong đó, ghé vào cửa sổ ló đầu nhìn lén, lại thấy Ôn thị gặp lúc trưa ngã trên mặt đất, một nam nhân vừa đánh vừa mắng nàng, mở miệng một cái là tiện nhân mà mắng, đổ nguyên nhân hắn bị thương cộng thêm hôm nay mẫu thân ở Ôn phủ công cốc suy sụp trở về lên người Ôn thị, hoàn toàn là đang phát tiết, nàng xem mà tức giận trong lòng, hận không thể hành hung nam nhân bạo lực này một trận.

Trong bóng đêm, đôi mắt tiểu cô nương lặng lẽ đỏ lên, một màn này khiến nàng nhớ tới khi còn nhỏ, nhớ lại tình cảnh những sơn tặc thô bạo đó hành hạ nữ nhân mình bắt được, còn có mẫu thân nàng, cũng bị hành hạ cường bạo như thế này đến chết.

Cắn chặt hàm răng, lại vô cùng bình tĩnh nhìn tiếp, thẳng đến khi tên nam nhân kia thở phì phò rời đi, nàng cũng rời khỏi chỗ cũ, trốn lên một cái cây trong viện. Sau đó không lâu, một nha hoàn sợ hãi rụt rè chạy tới, phát hiện nam nhân kia không ở, mới té ngã lộn nhào chạy vào phòng, nhìn thấy Ôn thị không biết sống chết trên mặt đất, nức nở một tiếng, vội vàng chạy xem xét.

Nha hoàn đỡ Ôn thị lên giường, lấy một khăn lông sạch sẽ và nước tới xử lý vết thương trên người nàng, có đều Ôn thị lại giống như người gỗ, hoàn toàn không có phản ứng.

Ôn Ngạn Bình nhíu mày, sau đó mím môi, rời khỏi thân cây.

Rất nhanh, Ôn Ngạn Bình liền đi dạo qua toàn bộ biệt trang một lần, thăm dò cách bố trí biệt trang và người nào ở bên trong, cuối cùng tìm được sân viện của Tứ di nương kia ở. Chẳng qua là một nơi ở của di nương, vậy mà còn tốt hơn chỗ lão nương mình ở, mà chỗ chính thê ở cũng chỉ là một sân viện nhỏ hẹp hẻo lánh, có thể thấy được Thẩm Nhân này thật là quá tra.

Ôn Ngạn Bình nhếch miệng cười cười, loại tra nam này, nàng thích đối phó nhất.

Lấy ra một miếng vải đen che mặt, Ôn Ngạn Bình tránh đi thị vệ tuần tra, tới một sương phòng lớn nhất trong viện, từ cửa sổ nửa mở trèo vào, thân hình như một trận gió nhảy đến trước tấm bình phong trong phòng, sau tấm bình phong là giường, bên trong truyền đến tiếng thở dốc hưng phấn của nam nữ, còn có tra nam khoe với tiểu thϊếp chuyện vừa nãy mình chỉnh đốn chính thê như thế nào.

Không thể nhịn được nữa cũng không cần nhẫn nại nưa, cầm một hạt châu nhỏ, nhìn chằm chằm hư ảnh sau tấm bình phong, đôi nam nữ kia đang chồng lên nhau, còn là tư thế nữ trên nam dưới, đương nhiên biết đây là đang làm cái gì, búng một cái hạt châu bay vào trong, vang lên âm thanh nữ tử duyên dáng gọi to, sau đó mềm như bông ghé lên trên người nam nhân, khiến nam nhân hưng phấn cho rằng bản thân rất lợi hại, làm người hôn mê, động tác càng thêm lớn.

Đột nhiên, gió đêm thổi mạnh, thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, toàn bộ căn phòng một mảnh tối tăm, Thẩm Nhân vốn không để bụng, rất nhanh lại phát hiện giống như nữ nhân trên người cử động thân thể, sau đó —— một cái tát vung tới, lại chát chát mấy cái, cả người đều bị đánh đến ngốc, đồng thời phía dưới cũng mềm xuống.

“Vương thị, nàng, nàng làm gì vậy?”

Trong bóng đêm, hắn hoàn toàn không nhìn rõ được tình huống, chỉ biết nữ nhân trên người bò lên, sau đó lại là một trận tiếng chát, sau mấy chục cái tát, đánh đến mức hai má hắn sưng đỏ, trong miệng trào ra máu, âm thanh cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Chẳng mấy chốc, liền bắt đầu một trận đơn phương hành hạ, Thẩm Nhân đầu óc choáng váng, trong lòng hận chết “Ái thϊếp”, nghĩ ngày mai sau khi trời sáng, tuyệt đối phải khiến tiện nữ nhân dám can đảm đánh hắn không chết được tử tế.

Nhưng mà, trước đó, có thể đừng đánh nữa hay không? Thật sự đánh sắp hỏng rồi NGAO!!! QAQ

…………

………….....

Lắc lắc tay, Ôn Ngạn Bình ném đôi nam nữ trơn bóng lên giường, tuy từ đầu đến cuối, đều dùng tay Vương thị hành hạ đích tử Võ Xuyên Hầu, nhưng vẫn cảm thấy thật ghê tởm.

Quả nhiên thấy tra nam không tốt, trong lòng nàng liền sảng khoái.

Ôm tâm tình sung sướиɠ, Ôn Ngạn Bình lại chạy về viện của Ôn thị, nhìn thấy nàng đã nghỉ ngơi, nha hoàn canh giữ ở mép giường, đang ngủ gật, liền nhẹ nhàng trèo cửa sổ vào, đi đến trước giường nhìn nhìn, trong lòng không biết vì sao lại rầu rĩ. Có lẽ là, hơi thở của nữ nhân này rất giống mẫu thân, nhưng bất hạnh thì khác nhau.

Có điều, nàng cũng coi như là báo thù được cho nàng ấy, trong lòng cũng có một cảm giác sung sướиɠ vì báo thù được cho mẫu thân.

Lại im lặng đứng một lát, mới trèo cửa sổ rời đi.

Sau khi nàng rời đi không lâu, Ôn thị mở to mắt, nhìn cửa sổ mở rộng, ánh mắt đờ đẫn lộ vẻ kinh nghi (vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ).

************************

Hôm sau, các hoàng tử trong hoàng trang bắt đầu đến biệt trang của các quan viên phụ cận bái phỏng.

Tứ hoàng tử là người đầu tiên đến biệt trang Ôn phủ.

Nam chủ nhân không ở, nữ chủ nhân lại dẫn theo mấy đứa nhỏ đến vùng phụ cận leo núi, Tứ hoàng tử không khỏi quay đầu ngựa lại, đi về phía ngọn núi mà hạ nhân Ôn phủ chỉ.

Lúc này, bọn họ đang nghỉ tạm ở một mảnh đất bằng phẳng giữa sườn núi, Ôn Ngạn Bình dẫn Đàm Ký Khê và hai đệ đệ vào rừng cây chơi đùa, thuận tiện dạy bọn họ kỹ năng săn thú, Như Thúy và tiểu nữ nhi ngồi hóng mát dưới bóng cây.

Tiếng ngựa hí vang lên, hai người đồng thời nhìn lại, thấy Tứ hoàng tử cưỡi ngựa đi đến.

“Tứ ca ca ~~” Tiểu Quý Quý cong môi cười gọi hắn.

Tứ hoàng tử nhảy xuống ngựa, đầu tiên là chào hỏi Như Thúy, sau đó một phen bế lên tiểu cô nương, khuôn mặt thanh tuấn nở nụ cười: “Quý Quý, có nhớ Tứ ca ca không?”

Tiểu Quý Quý nhìn mẫu thân một cái, chần chờ một chút, vẫn lắc đầu, lúc Tứ hoàng tử mất mát, ấp úng nói: “Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến một chút……”

Tứ hoàng tử thở dài, tiểu cô nương thật là thành thật quá khiến người ta không vui nổi, nhưng hắn lại rất hiếm lạ bé thật thành, loại người này đối với bọn họ mà nói, rất đáng quý.

Hôm nay Tứ hoàng tử tới, đương nhiên không phải chỉ vì tới gặp tiểu cô nương, còn muốn tìm hiểu chuyện đánh nhau một chút, đến giờ vẫn không dám tin tưởng tiểu cô nương vậy mà đánh nhau với người ta, cảm thấy nhất định là hắn nghe lầm.

Nghe Tứ hoàng tử nhắc tới việc này, tiểu cô nương rụt rụt thân thể, vốn định đi đến bên cạnh mẫu thân, nhưng Tứ hoàng tử lạnh mặt đứng đó, bé không dám chạy đến chỗ mẫu thân, chỉ có thể sợ hãi nhìn hắn, đáng thương hề hề.

Tứ hoàng tử sờ sờ đầu tóc của tiểu cô nương, thấy nàng quá đáng thương, nhịn không được kéo bé vào lòng, nói: “Quý Quý sau này làm việc chớ có xúc động như vậy, hơn nữa Ngạn Hi là nam hài tử còn là ca ca của Quý Quý, phải là ca ca bảo vệ Quý Quý mới đúng.”

Tiểu Quý Quý có chút khó hiểu, “Nhưng ca ca bị ngã đau, bị người xấu bắt ca ca quỳ xuống mà.” Thấy sắc mặt hắn khẽ biến, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Nếu Tứ ca ca cũng bị người ta khi dễ, muội cũng sẽ bảo vệ Tứ ca ca như thế.”

Tứ hoàng tử bị lời nói này khiến trái tim đều mềm thành một đoàn, sao tiểu cô nương lại có thể đáng yêu như thế?