Chương 127

Cuối tháng năm, mùa hè đã đến gần, toàn bộ kinh thành đều giống như bị lửa thiêu, từng cơn sóng nhiệt đập vào mặt, dù trốn trong phòng, vẫn cảm giác được từng đợt nóng, rất nhanh liền mồ hôi ướt đẫm.

Khốc liệt như thế, các quý nhân trong cung cũng ngồi không yên, đặc biệt là khi nghe nói năm nay hoàng đế đã hạ chỉ sẽ đến hoàng trang tránh nóng, vì thế Thái Hậu nương nương tuổi lớn chịu nóng không nổi liền gọi hoàng đế quốc đến Trọng Hoa Cung, biểu đạt ý nguyện đến hoàng trang tránh nóng đầu tiên, là một người con hiếu thảo trong mắt thiên hạ, Sùng Đức hoàng đế đương nhiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của mẫu hậu, hạ ý chỉ xuất phát sớm hơn nửa tháng.

Trong các quý nhân, Thái Hậu, Hoàng Hậu và vài phi tần đang được sủng ái nghiễm nhiên cũng được đi, các hoàng tử cũng được đi theo, một đám người mênh mông cuồn cuộn xuất phát.

Tứ hoàng tử vốn ở lại Tê Phượng cung nói chuyện với Hoàng Hậu, dù là đối mặt với mẫu thân thân sinh, khuôn mặt tuấn tú cũng không biểu lộ gì nhiều, lạnh nhạt thong dong, giữa mày của thiếu niên non nớt còn có chút nghiêm túc, thời điểm đang nói chuyện, thỉnh thoảng từ lời nói cử chỉ cũng có thể thấy rất phong nhã.

Hoàng Hậu nhìn con trai, dịu dàng cười cười. Từ khi sáu tuổi, con trai đã hiểu rõ bản thân là hoàng tử của chính cung, sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, đã bắt đầu học được cách khống chế tính tình và cảm xúc của mình, đối với bên ngoài luôn biểu hiện khí độ lễ nghi mà hoàng tử trong cung nên có, ngoài lúc đối mặt với người mình thân cận, rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài. Có lẽ còn bởi vì con trai khá thân cận với Túc Vương, trong bất tri bất giác, cũng học được vài phần lạnh lùng nghiêm túc của Túc Vương, tuổi còn nhỏ mà đã có thói quen kéo căng khuôn mặt, vừa đáng yêu lại khiến người ta buồn cười.

Trong cảm nhận của các bậc mẫu thân khắp thiên hạ, bất luận con trai lớn lên làm việc gì có dáng vẻ gì, đều đáng yêu nhất. Hoàng Hậu cũng không ngoại lệ, đương nhiên cũng cho rằng con trai học được tính tình nghiêm túc của Túc Vương và sự phong nhã của Ôn Lương là đáng yêu nhất, không có hoàng tử nào tốt bằng con trai mình.

Nhưng mà…… Năm nay con trai đã mười hai tuổi, có phải nên tìm một cung nhân dạy dỗ một vài chuyện khác không? Hơn nữa nếu thật sự phải đợi cô nương Ôn phủ lớn lên rồi mới thành hôn, gần khoảng mười năm nữa, nàng không thể để con trai mình uất ức được, đường đường là một hoàng tử, sao có thể uất ức như thế được? Tuy nói trước khi chính phi vào cửa, không thể nạp trắc phi, nhưng nếu an bài vài nữ quan thông phòng thì lại có thể.

Tứ hoàng tử không biết mặc dù mẫu thân đang mỉm cười nói chuyện với hắn, nhưng trong lòng đã âm thầm triển khai, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, nói lời cáo từ với mẫu thân, rời khỏi Tê Phượng cung của Hoàng Hậu.

Tuy xuất phát từ buổi sáng, nhưng vì đội nghi thức ra ngoài của hoàng đế quá nhiều lại còn phức tạp, lộ trình vốn chỉ hai canh giờ bị kéo dài thành bốn canh giờ. Ở đây Mặt Trời mới lên được nửa trời, vậy mà đã nóng đến mức khiến người ta chịu không nổi.

Tứ hoàng tử mím môi nhìn thời tiết ngày hè nơi xa, tầm mắt di chuyển, nhanh chóng nhìn thấy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đang ngồi trên lưng ngựa. Thấy bọn họ rõ ràng đã nóng đến mức chịu không nổi, lại vì muốn biểu hiện tốt trước mặt hoàng đế, thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa phơi nắng, không khỏi nhếch khóe môi.

Loại phương thức biểu hiện này quả thật là dại dột muốn chết.

Tứ hoàng tử chỉ nhìn thoáng qua, liền dẫn theo tùy tùng ngồi vào xe ngựa thiết kế riêng cho hoàng tử, trong xe ngựa có đặt khối băng, xốc màn xe lên đi vào, cơn mát lạnh ập vào trước mặt khiến người ta phát ra tiếng thở dài thoải mái, bực bội gì đó cũng tiêu tan.

Tứ hoàng tử ngồi trong xe ngựa, uống trà chanh do hạ nhân bưng tới, nghĩ tới tiểu cô nương đã đến biệt trang của Ôn phủ, ánh mắt lạnh nhạt tràn đầy mềm ấm, nghĩ đến rất nhanh là có thể gặp mặt, trong mắt lộ ra vui vẻ không che lấp được.

Nhưng mà, bên ngoài vang lên thanh âm làm hắn nhanh chóng thu liễm lại toàn bộ biểu tình, nhàn nhạt nói: “Tiến vào.”

Một thị vệ đi vào, không gian trong xe ngựa có hạn làm hắn không cách nào hành lễ, Tứ hoàng tử phất tay cho hắn miễn hành lễ, nói: “Có chuyện gì?”

“Điện hạ, thuộc hạ nhận được tin tức, đại công tử và tam tiểu thư Ôn phủ đánh đích công tử Võ Xuyên Hầu.”

“Cái gì?”

Đột nhiên nghe nói, Tứ hoàng tử giật mình làm đổ chén trà chanh trong tay, hoài nghi bản thân nghe lầm. Tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu lại mềm mại của hắn không có khả năng sẽ làm chuyện hung tàn như đánh người, tất nhiên là do Ôn Ngạn Bình hung tàn kia sai, dạy hư tiểu cô nương của hắn.

“Có phải Ôn Ngạn Bình ra tay trước hay không?” Tứ hoàng tử vội vàng hỏi.

Thị vệ có chút xấu hổ, tất nhiên cũng biết Tứ hoàng tử chỉ vô thức hỏi, trong lòng ôm ảo tưởng, cho rằng nhất định là Ôn Ngạn Bình không yên phận động thủ đánh người trước, Ôn phủ tam tiểu thư tuổi nhỏ lại yên tĩnh chẳng qua là bị liên lụy mà thôi. Nghĩ vậy, thị vệ không thể không đánh vỡ ảo tưởng của Tứ hoàng tử.

“Điện hạ, người động thủ là tam tiểu thư, Ôn đại công tử chỉ giáo huấn hạ nhân của Võ Xuyên Hầu phủ.”

Sau đó thị vệ làm hết phận sự nói tin tức hắn biết được cho chủ tử, “Đích tử của Võ Xuyên Hầu là vì đòi lại công đạo cho một tiểu thϊếp trong phủ của hắn, không ngờ rằng lại va chạm với các công tử tiểu thư của Ôn phủ, lúc ấy vừa vặn trong tay tam tiểu thư có roi, vì thế liền động thủ.”

Thật ra đây là thị vệ biết chủ tử nhà mình thiên vị nên mới cố ý dùng từ “Va chạm” để giải vây cho chủ tử, về phần tình huống ngay lúc đó, thị vệ cảm thấy mình không nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn, thật là quá hung tàn lại cẩu huyết. Hơn nữa đường đường là đích tử của Võ Xuyên Hầu, tổ tiên có công khai quốc nên được phong tước, không ngờ hậu nhân lại rơi xuống trình độ này, ngay cả một tiểu cô nương sáu tuổi cũng đánh không lại, ngược lại còn bị roi quất đến kêu gào.

“……”

Tứ hoàng tử trầm mặc, phất tay cho thị vệ lui ra.

Sau khi thị vệ lui ra, tất cả biểu tình thong dong lạnh nhạt gì đó đều biến mất, ngón tay hung hăng cào vách tường xe, chỉ còn lại lửa giận bừng bừng, còn có oán niệm với Ôn Ngạn Bình, nhận định nhất định là do nàng dạy hư tiểu cô nương ngoan ngoãn của hắn, thật là hận không thể trực tiếp ném vị đại cữu tương lai này đến quân doanh thị vệ để thao luyện một phen. Còn có đích tử của Võ Xuyên Hầu nữa, vậy mà dám tìm đường chết khiến Quý Quý tự mình động thủ, nhất định là hắn không tốt!!

Đồng thời, đám người Đại hoàng tử cũng nhanh chóng thu được tin tức, không khỏi cong môi cười nhạo, đồng thời còn có chút hưng phấn, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền tính toán xem phải nắm chắc thế nào.

***************************

Trên thực tế, có một số việc xác thật là trùng hợp đến mức khiến người ta cảm thấy thật cẩu huyết.

Ôn Ngạn Bình cũng không phải người thích gây chuyện thị phi, nàng chỉ thỉnh thoảng cậy vào vũ lực mà ỷ thế hϊếp người thôi, tuy nói có hung tàn một chút, nhưng cũng chưa bao giờ làm gì quá mức.

Chuyện lần này thành cái dạng này, sau khi Ôn Ngạn Bình đến biệt trang, các ma ma không còn cả ngày nhìn chằm chằm nàng học này học kia, quả thật tự do tự tại giống như phạm nhân được thông khí, không có câu nệ. Hơn nữa dã thú ở nông thôn rất nhiều, cái này đối với trẻ con lớn lên trong kinh thành mà nói, tuyệt đối là vô cùng mới lạ thú vị, mấy bé gấu đang trong tuổi ham chơi làm sao có thể ngồi yên được?

Cho nên mỗi ngày khi trời chiều ngã về tây, Ôn Ngạn Bình đều dẫn mấy đệ đệ muội muội nhà mình ra cửa thông khí, ngay cả Trường Trường một lòng muốn ở trong phòng đọc sách thánh hiền được Như Thúy cô nương cười híp mắt khuyên bảo, bị huynh trưởng và đệ đệ cưỡng ép kéo ra ngoài đi thông khí. Đương nhiên, sau đó bạn nhỏ Trường Trường vẫn trưng khuôn mặt chính trực đi chơi khiến A Tuyết tức điên, Như Thúy cô nương tỏ vẻ Trường Trường nhà ta thật là quá đáng yêu, với tính tình khác biệt này, sau này phải chọn cho nhóc một thê tử có tính cách gì mới tốt đây? Ai nha thật là quá vội vàng rồi, trước tiên nên đi sàng lọc chọn các tiểu cô nương dưới sáu tuổi có tính cách đáng yêu trong kinh thành nhỉ ~~ o(≧v≦)o

Mà đi hóng mát như vậy, khó tránh khỏi sẽ gặp phải rất nhiều người. Hơn nữa vùng này bởi vì có hoàng trang được xây ở đây, đất đai xung quanh cũng tăng lên, rất nhiều quý nhân cũng xây biệt trang xung quanh, thêm nữa còn nghe nói hoàng đế sắp dẫn lão nương, lão bà và bọn nhỏ đến hoàng trang tránh nóng, cho nên gần đây xung quanh hoàng trang và biệt trang có rất nhiều đại quan, quý nhân và nữ quyến đến ở.

Vì thế dưới sự trời xui đất khiến, bé gấu A Tuyết chơi đến điên cuồng không cẩn thận một cái, liền đâm phải một phụ nhân trẻ tuổi đang tản bộ trong rừng, hai người đồng thời đều bị ngã chổng vó như chó gặm bùn.

Khi đó bên cạnh A Tuyết chỉ có tiểu muội muội đi theo, muội muội thấy ca ca té ngã, chạy nhanh đi qua đỡ, nhỏ giọng hỏi ca ca có bị thương hay không, thật là che chở đầy đủ, ngoan ngoãn mềm mại khiến cho người ta yêu thích, làm A Tuyết bị ngã mông đau như muốn nứt ra thành bốn mảnh nước mắt lưng tròng, lại chỉ có thể cố nén nuốt ngược vào, kêu đau thì quá xấu hổ, đành phải nhịn xuống an ủi muội muội, nhóc không đau.

A Tuyết vì khí khái nam tử hán không kêu đau với muội muội, nhưng nữ nhân đồng dạng cũng bị đâm cho té ngã lại không cố kỵ như vậy, lập tức duyên dáng kêu to liên tục, lại nhìn thấy người đâm bay nàng ta vậy mà là hai đứa nhỏ như khỉ con dính bùn, trên mặt trên người đều là bùn, cũng không thấy rõ mặt mũi trông như thế nào, chỉ nghĩ là trẻ con trong thôn Đào Hoa Khê bên cạnh, đương nhiên là không để vào mắt, trực tiếp sai ma ma xách bọn chúng lên giáo huấn một trận.

Vốn ca ca bị ngã đã khiến Quý Quý rất đau lòng, nữ nhân này lớn lên còn không đẹp bằng một nửa phụ thân, không chỉ không nhìn đến ca ca còn nhỏ tuổi hơn nàng ta, sức lực yếu hơn nàng ta, vậy mà nói muốn đánh ca ca một trận bắt ca ca quỳ xuống xin lỗi nàng ta, tiểu Quý Quý trực tiếp nổi bão.

Bánh bao mềm mại đáng yêu khi nổi bão quả thật rất đáng sợ, tức giận đến mức đầu óc say mòng, tay áo run lên, rút dây roi nhỏ dài chừng một mét ra cường ngạnh ngăn ma ma đang bắt A Tuyết, sau đó lại dùng roi quấn chân kéo ngã những nha hoàn cũng đang bắt nạt ca ca, một mình chắn trước mặt ca ca. Rõ ràng dáng vẻ là tiểu anh hùng, nhưng ủy khuất trong mắt lại cực kỳ rõ ràng, đôi mắt như nho đen ngập nước, dường như ngay sau đó lập tức khóc ra.

“Quý Quý……”

A Tuyết nhìn thấy muội muội ra tay, đặc biệt thấy muội muội rõ ràng đã sợ đến mức sắp khóc rồi, còn phải bảo vệ bản thân, tức khắc cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Tuy ngày thường A Tuyết là một tiểu ngốc nghếch nghịch ngợm thích gây sự, nhưng chưa bao giờ né tránh vấn đề mang tính nguyên tắc, nhóc lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu và Hoàng Thượng, nhưng sẽ không bao giờ quỳ trước một nữ nhân không quen biết, nhìn cách trang điểm hoa hòe lòe loẹt của nàng ta, hận không thể cắm toàn bộ hộp trang điểm lên đầu, liền cảm thấy nữ nhân này thật sự là dung tục không chịu nổi, hơn nữa lúc nãy nghe ma ma kia khiển trách nói nàng ta là tứ di nương của đích tử Võ Xuyên Hầu gì đó, thứ gọi là di nương này không phải là tiểu thϊếp hay sao? Đại ca nói, nam nhân có tiểu thϊếp tuyệt đối phải đoạn tử tuyệt tôn, Võ Xuyên Hầu nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn, càng không cần để ý.

Mặc dù Tiểu Quý Quý ngoan ngoãn nghe lời đến mức không giống con của Ôn Lương, nhưng có một đại ca (đại tỷ) hung tàn như thế dạy bé tập võ, giá trị vũ lực còn lợi hại hơn hai ca ca nhiều, múa roi nhỏ đến mãnh liệt như gió, các nha hoàn ma ma đều bị quất ngã trên đất, lại không mảy may khiến các nàng ta bị thương, chỉ khiến các nàng ta không khi dễ ca ca của mình nữa thôi.

Vì thế hai bạn nhỏ cứ như vậy mà kết thù với tiểu thϊếp của đích tử Võ Xuyên Hầu, các tiểu gia hỏa đều có chút ngây thơ mờ mịt, đám nha hoàn ma ma kia chỉ bị roi quất ngã trên đất chứ không bị thương, nhưng ngã xuống đất cũng rất đau đó, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh có được hay không.

Sau khi nói mấy lời ác độc, tiểu thϊếp của đích tử Võ Xuyên Hầu khóc lóc chạy đi, chắc là muốn đi tìm gia trưởng cáo trạng.

Cho nên, ngày hôm sau, khi bọn chúng ra ngoài chơi, liền bị đích tử Võ Xuyên Hầu tới báo thù cho ái thϊếp chặn lại.