Chương 109

Sau Tây sơn săn bắn mùa thu không lâu là đến Trung Thu. Trừ ngày cuối cùng xảy ra một chút chuyện không vui, Ôn Ngạn Bình cảm thấy lần săn bắn mùa thu này khá sảng khoái. Có điều, săn bắn mùa thu sảng khoái qua đi, chính là thời gian học tập cực khổ. Thời gian mấy ngày, rốt cuộc Ôn Ngạn Bình cũng thêu được một bông hoa dại xiêu xiêu vẹo vẹo, Trung Thu cũng đến.

Ôn Ngạn Bình dựa gần cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn hoa cúc nở rộ ngoài cửa sổ, những cánh hoa nhỏ vụn đang bay trong gió, mang đến một khung cảnh thanh bình đẹp tuyệt, hai con hồ ly màu trắng lăn lộn phơi nắng, đáng yêu giống như hai con chó con. Không biết tại sao, liền liên tưởng đến Hạng Thanh Xuân người hoá thành hồ ly. Gọi hắn là hồ ly tinh cũng không phải nói điêu, ngoài lúc hắn híp mắt rất giống hồ ly, dung nhan hắn còn có chút yêu dị, không như năm năm trước khi lần đầu gặp gỡ, thiếu niên mười ba tuổi khoan khoái nhẹ nhàng, ai ngờ theo thời gian trôi qua, gương mặt hắn càng ngày càng có vẻ yêu nghiệt, gọi hắn là hồ ly tinh là tán thưởng đó. Hơn nữa dựa vào tính cách cố chấp của hồ ly tinh kia, cộng thêm giương mặt yêu mỹ này, đoán chừng đời này khó tìm được thê tử hợp ý . Nghĩ đến Hạng Thanh Xuân không thể tìm được thê tử hợp ý, không khỏi vui sướиɠ một trận khi người gặp họa. Đột nhiên, ánh mắt Ôn Ngạn Bình ngưng trọng, cứng ngắc nhìn một lùm hoa cúc trước sân, tiểu cô nương bốn tuổi và nam hài mười tuổi mỗi người ôm một con hồ ly, sau đó tay nắm tay tương thân tương ái rời đi... "Quý Quý!"

Nghe thấy tiếng gọi to này, bánh bao nhỏ dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy người trong sảnh đi ra, hé miệng cười, văn văn nhã nhã, dịu dịu dàng dàng, đúng chuẩn tiểu thư khuê các, non nớt mềm mại kêu lên: "Đại ca ~~ "

Ôn Ngạn Bình theo cửa sổ nhảy ra, hành lễ với tứ hoàng tử, mới nhíu mày bảo: "Tứ hoàng tử sao lại ở đây? Hôm nay là trung thu, không ở trong cung với hoàng hậu nương nương sao?" "Xuất cung làm ít chuyện, một lát sẽ hồi cung ." Tứ hoàng tử rụt rè đáp, nắm chặt tay tiểu cô nương bên cạnh.

Làm việc gì chứ, làm việc mà đến nhà bọn họ? Đây là muốn đến bắt cóc tiểu muội muội nhà nàng mà. Nhìn bộ dáng đề phòng ác nhân dùng gậy đánh uyên ương của hắn, Ôn Ngạn Bình chậc một tiếng, sau đó khom lưng sờ sờ đầu tiểu muội muội, hỏi: "Quý Quý sao đến chỗ ca ca chơi thế? Có muốn vào trong uống trà với ca ca không?" Bánh bao nhỏ nhìn nàng, lại nhìn Tứ hoàng tử thần sắc bình tĩnh, nhưng khuôn mặt kéo căng đã lộ sự khẩn trương, lắc lắc đầu nói: "Đại Bạch Tiểu Bạch chạy vào đây, Quý Quý đến tìm chúng nó. Quý Quý muốn đi chơi với Tứ ca ca, ngày mai sẽ đi uống trà với đại ca." Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, lại rụt rè chào Ôn Ngạn Bình một tiếng, liền vội vàng dẫn bánh bao nhỏ rời đi. Nhìn hai đứa nhỏ, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nhớ ra mình đã từng đáp ứng với Hạng Thanh Xuân sẽ đi thăm hắn, từ lúc trở về đến bây giờ vẫn chưa đi thăm hắn lần nào, liền nhảy dựng lên, quyết định tìm Mạc Tiềm cùng đi Hạng phủ. Ôn Ngạn Bình đến chủ viện tìm Như Thúy xin phép. Biết nàng đi thăm bệnh, Như Thúy cũng không thể ngăn cản, liền cho người đi nhà kho tìm lễ vật thích hợp để thăm bệnh cho nàng mang qua. Sắp xếp xong tất cả, Ôn Ngạn Bình dẫn Tiểu Lộ Tử ra cửa chạy thẳng tới Mạc phủ. Từ sau khi Tôn Tiếu Tiếu gả đến Mạc phủ, Ôn Ngạn Bình thường xuyên đến Mạc phủ chơi với nàng, thường xuyên qua lại, người gác cổng Mạc phủ cũng nhận ra nàng, cũng không cần thông báo liền mở cửa cho nàng vào. "Thiếu gia các ngươi có ở nhà không?" Ôn Ngạn Bình vừa đi vào trong vừa hỏi. "Đương nhiên là có." Ôn Ngạn Bình đi thỉnh an Mạc mẫu trước, lúc bày Mạc mẫu đang bận chuẩn bị tết Trung Thu cúng trăng, nên không giữ nàng lại uống trà trò chuyện, để nàng trực tiếp đến viện Mạc Tiềm ở. Vừa mới tới đó, liền nhìn thấy tiểu mập mạp và Tôn Tiếu Tiếu cùng ở bên đình hóng gió cho cá ăn, phu xướng phụ tùy, tình ý mặn nồng, thực sự là khiến người ngoài ghen tị mà. "Tiếu Tiếu di, béo ca ca." Hai người thấy nàng đến, liền sai người pha trà đem lên cho nàng, nhưng thật ra Ôn Ngạn Bình thích là rượu hoa cúc, rượu hoa cúc này là của đầu bếp Mạc Phủ ủ riêng, vị rượu uống vào thanh hơn các nhà khác, Ôn Ngạn Bình cực thích uống. Cho nên hằng năm đến tết Trung Thu, luôn đến Mạc Phủ xin vài hủ mang về. Uống rượu hoa cúc, Ôn Ngạn Bình nói: "Tiếu Tiếu di, cho con mượn tiểu béo ca ca một canh giờ, con và huynh ấy đi Hạng phủ thăm hồ ly tinh." Nghe thấy cách xưng hô của nàng chẳng ra làm sao, Tôn Tiếu Tiếu dùng ngón tay cốc đầu nàng, nói: "Phải gọi dượng, cẩn thận người ngoài nghe thấy lại nghĩ lung tung, họ sẽ cười nhạo con đấy." "Tiểu béo ca ca nghe thân thiết như ca ca ruột, gọi dượng không quen lắm.” Ôn Ngạn Bình vẻ mặt đau khổ, “Hơn nữa tiểu béo ca ca cũng vẫn gọi con là tiểu sư đệ.” Mạc Tiềm gãi gãi đầu, cười nói: “Ta đã gọi thành thói quen rồi, sửa không được.” Tôn Tiếu Tiếu có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại thở dài, tâm nói tiểu chất nữ này sao càng ngày càng giống một nam hài tử vậy? Biểu ca biểu tẩu phải nhọc lòng nhiều rồi, chỉ hy vọng qua hai năm, sau khi nàng cập kê sẽ ra dáng cô nương gia một chút. Tôn Tiếu Tiếu tự mình đến nhà kho tìm lễ vật cho Mạc Tiềm mang đi, rồi tiễn hai người ra khỏi cửa. Lần đầu tiên Ôn Ngạn Bình tới Hạng phủ, tò mò đánh giá, cảm thấy người hầu của Hạng phủ thật sự quá nhiều, hơn nữa đám nha hoàn đều rất xinh đẹp. Gã sai vặt dẫn đường đưa bọn họ tới chính sảnh, Hạng phụ liền ra chiêu đãi bọn họ, nghe nói bọn họ tới thăm con, cười ha hả hàn huyên vài câu rồi sai người dẫn hai người đến sân viện của Hạng Thanh Xuân. Hạng phụ là một nam tử trung niên mặt mày tuấn nhã, mặc một bộ trường bào màu hồng cánh sen, khí chất phong lưu văn nhã. Nhưng Ôn Ngạn Bình thấy, Hạng phụ một chút cũng không giống Hạng Thanh Xuân, hơn nữa bước đi hơi vô lực, thân thể hư nhược, xem ra có rất nhiều nữ nhân, sớm hay muộn sẽ có một ngày bị đào rỗng thân thể. Hạng phụ không biết suy nghĩ của người nào đó, có chút nịnh bợ với nghĩa tử của Ôn Lương nổi danh khắp kinh thành, tươi cười quá mức nhiệt tình phá hủy đi phần tuấn nhã kia, nhìn qua có vẻ bình thường. Nghĩ đến con trai mình là đồ đệ của Ôn Lương, trong lòng lại không nhịn được đắc ý một trận, đối với Ôn Ngạn Bình càng thêm nhiệt tình. Ôn Ngạn Bình bị hắn cười đến trong lòng phát hỏa, rất muốn một quyền trực tiếp đấm qua, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là phụ thân của Hạng Thanh Xuân, ít nhiều gì cũng nên cho một chút mặt mũi. Còn Mạc Tiềm đã tới Hạng phủ vài lần, sau khi tới Hoa Viện của Hạng Thanh Xuân Xuân, liền trực tiếp đi vào. Lúc này Hạng Thanh Xuân đang ngồi ở giàn nho trong viện vừa thưởng hoa cúc vừa đọc sách, ánh nắng tươi đẹp, hoa cúc nở rất vừa lúc, trên bàn có mấy đĩa bánh trung thu cắt thành khối và trà xanh, bên cạnh đặt mấy quyển sách, nhàn nhã lại tự tại, hai nha hoàn đứng xa xa hầu hạ. “Hồ ly tinh, chúng ta tới thăm huynh đây.” Rất xa, âm thanh thanh thúy truyền đến. Hạng Thanh Xuân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tiểu thiếu niên từ hành lang dài tiền viện đi tới, nụ cười trên gương mặt kia còn xán lạn hơn ánh mặt trời. Ngơ ngẩn nhìn gương mặt phá lệ xinh đẹp của thiếu niên đi xuyên qua hoa cúc rực rỡ đến chỗ hắn, đột nhiên Hạng Thanh Xuân cảm thấy hoa cúc năm nay nở cực kỳ đẹp, ánh mặt trời thật ấm áp, khiến tâm tình hắn đột nhiên bay bổng không thể hiểu được. Nhìn hai người, lông mày Hạng Thanh Xuân hơi mềm xuống, sau khi hai người ngồi xuống, tự mình rót cho họ hai ly trà xanh, cười nói: “Hôm nay sạo lại rảnh rỗi qua đây?” Mạc Tiềm chỉ vào Ôn Ngạn Bình, nói: “Là tiểu sư đệ muốn tới đây.” Ôn Ngạn Bình thoải mái hào phóng nói tiếp: “Không phải đệ nói sẽ mang lễ vật tới thăm huynh sao? Đệ là người rất giữ chữ tín đó nha.” Sau đó ái muội cười cười, lại hỏi: “Đúng rồi, đệ phát hiện chất lượng nha hoàn trong phủ nhà huynh cao hơn nơi khác rất nhiều nha, một đường đến đây đều nhìn thấy rất nhiều người xinh đẹp. Nhanh gọi nha hoàn trong phòng huynh tới đây cho đệ nhìn một cái, đệ nghe nói đều là đại mỹ nhân hả.” Bộ dáng cực kỳ hưng phấn. Sắc mặt Hạng Thanh Xuân lập tức đen lại, trong lòng nghiến răng, thầm nghĩ: Một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như đệ, cũng dám học theo những nam nhân đó bắt đầu phong lưu sao, thật là thiếu đánh đòn…… Mạc Tiềm vừa nghe, liền cười nói: “Tiểu sư đệ, đệ hưng phấn như vậy làm gì? Cho dù xinh đẹp cũng là người của hồ ly tinh, không liên quan gì đến đệ nha.” “Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có!” Ôn Ngạn Bình gặm một khối bánh trung thu nhân mè đen rung đùi đắc ý nói, “Sau này đệ phải cưới một thê tử thật xinh đẹp về hiếu thuận với cha mẹ ta, hiện tại xem các tỷ tỷ xinh đẹp nhiều một chút, có so sánh, mới biết được ai là xinh đẹp nhất.” Sao lời này nghe giống những tên nam nhân ăn chơi trác táng trộn lẫn giữa đám nữ nhân vậy? Hạng Thanh Xuân và Mạc Tiềm tức khắc có loại dự cảm không tốt, rất nhanh dự cảm này liền trở thành sự thật. “Đệ nghe rất nhiều người nói, ngõ nhỏ Yên Chi Hồng có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nghe nói cực kỳ biết hầu hạ người, không biết hầu hạ người tốt bao nhiêu, đệ cũng muốn đi xem một cái, nếu thật sự tốt thật như vậy, cũng mua một người trở về hầu hạ đệ.” Vẻ mặt tiểu cô nương đầy chờ mong. Quả thực là sét đánh giữa trời quang! Hạng Thanh Xuân mặt đen lại trừng nàng, nghẹn một hơi, nói: “Con nít con nôi đừng có học thói xấu, chờ đệ lớn lên rồi nói.” Sau đó cảnh cáo nói: “Đệ thành thật một chút cho ta, nếu để ta biết đệ đi nơi lung tung rối loạn kia, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với sư phụ.” “Cái gì mà nơi lung tung rối loạn? Huynh đang nói ngõ nhỏ Yên Chi Hồng sao? Sao lại là nơi lung tung rối loạn được, rất nhiều nam nhân đến đó mà, vì sao đệ không được đi?” Ôn Ngạn Bình thần sắc khó hiểu. Hai người nén giận nhìn nàng, bọn họ không thể nói cho nàng biết là đi vào ngõ nhỏ đó đều là bướm hoa, tục xưng thanh lâu, những cô nương ở đó thật ra gọi là kỹ nữ. Đối với Ôn Ngạn Bình, hai người vẫn hiểu rõ, Ôn Lương bảo hộ nàng vô cùng tốt, sợ là nàng cũng không biết ngõ nhỏ Yên Chi Hồng kia là làm cái gì. “Đệ cũng không muốn làm gì, chỉ là đi xem cũng không được sao?” Ôn Ngạn Bình có chút không vui nói. Mạc Tiềm cùng Hạng Thanh Xuân trăm miệng một lời: “Không được!” “……” Thấy nàng tức giận bưng mâm bánh trung thu gặm, hai người liếc nhau, trong lòng thật bất đắc dĩ. Mặc kệ thế nào, tuyệt đối phải đánh mất hứng thú của nàng đối với ngõ nhỏ Yên Chi Hồng, bằng không nếu Ôn đại nhân biết được việc này, tuyệt đối sẽ lột một lớp da của bọn họ. Trừ lần đó ra, Hạng Thanh Xuân cũng cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, cắn chặt răng, vội vàng đánh bay ý nghĩ này, tuyệt đối ko thể sinh ra loại ý nghĩ kinh hãi thế tục thế được.